Tiếp theo là thời gian quảng cáo, các món tráng miệng đã được Trù Thần chuẩn bị sẵn sàng, một bát canh hạt sen, một đĩa bánh quế, tất cả đều được bày trên bàn mỗi người, cứ như vậy đám người bắt đầu ăn, mùi vị vô cùng tuyệt vời.
"Thật khó có được, lâu rồi ta chưa nghiêm túc xem một chương trình truyền hình nào như thế này. Mấy chương trình truyền hình thời nay đều là mấy người trẻ tuổi nhảy nhảy hát hát, khiến ta nhìn mà hoa cả mắt. Ca khúc thì cứ ổn ào khiến người ta chẳng nghe nổi... Chỉ có chương trình này được, xem dễ chịu, hơn nữa còn rất có ý nghĩa giáo dục, rất thú vị, chương trình rất tốt!" Tần lão gia tử vừa ăn vừa nói.
"Đúng vậy, tuy rằng biểu hiện của ứng viên kia quá kém cỏi, nhưng đoàn boss phía trên thật khiến người ta sáng mắt, cách cư xử nói chuyện đều ung dung bình tĩnh, quả nhiên đều có bản lãnh thật sự." Lão Trù Thần nhịn không được khen ngợi.
Hàn lão gia tử có chút dương dương đắc ý: "Xác thực không tệ! Ngoài ra ta còn phát hiện, chương trình này có năng lực xây dựng thương hiệu rất mạnh. Nhìn biểu hiện xuất sắc của đoàn boss phía trên, mọi người sẽ không kiềm lòng được mà tin tưởng xí nghiệp sau lưng bọn họ, đưa đến năng lực gây dựng thương hiệu của xí nghiệp. Nhất là 12 người trong đoàn boss kia đều đến cùng một tập đoàn, hiệu quả rung động kia không cần nói cũng biết, đối với thương hiệu của tập đoàn, nó có tác dụng bồi dưỡng khó có thể hạn lượng!
Hai lão đầu khác nghĩ nghĩ, không nhịn được gật đầu đồng ý.
"Thông thường, các xí nghiệp hoặc tập đoàn muốn tạo dựng thương hiệu, ít nhất cũng phải tốn mấy năm thậm chí mấy chục năm cố gắng, kiên trì bền bỉ mới có thể đạt tới hiệu quả này, có thể nghĩ bọn họ phải gian khổ tới cỡ nào. Nhưng bây giờ, ta đoán không cần đến một năm, hiệu ứng thương hiệu của tập đoàn Chính Huy sẽ xâm nhập lòng người, từ đó kéo theo hiệu quả và lợi ích chỉnh thể cho tập đoàn. Loại hiệu quả và lợi ích này phải tốn đến mấy chục ức, thậm chí hơn trăm ức cũng chưa chắc có thể tạo ra, thế mà hiện tại, bọn họ chỉ bỏ ra 22 ức đã có thể làm được, kỳ thực tập đoàn Chính Huy này cũng không tính là ngu ngốc!"
Nói xong, Hàn lão có chút đắc ý liếc mắt nhìn Lâm Bắc Phàm.
Bắc Phàm uống xong canh hạt sen trong tay, mặt không thay đổi nói: "Ngươi không cần tẩy trắng cho bọn họ, rõ ràng chỉ cần tốn tầm mười ức là có thể làm nên chuyện, hết lần này tới lần khác bọn hắn phải tốn hơn 20 ức, ngươi nói bọn hắn không ngốc thì ai ngốc?"
Hàn lão: "..."
Hai lão đầu khác nhịn không được cười ha ha.
Hàn lão không cam tâm, chuẩn bị tiếp tục "tẩy trắng".
"Lâm Bắc Phàm, hiện tại tỉ lệ người xem là bao nhiêu?"
Lâm Bắc Phàm nhìn điện thoại một chút, nói: "Hết thời gian quảng cáo trước đó, tỉ lệ người xem là 3.25%, tỉ lệ người xem đồng thời đứng đầu."
"Không sai, chương trình tốt thế này, nên có tỉ lệ người xem như thế. Ta đoán chừng, sau khi chương trình phát sóng xong, tỉ lệ người xem cao nhất tối thiểu cũng phải đến 3.5% trở lên, thậm chí nói không chừng còn có thể đụng đến 4%, chương trình hay như vậy dù là vài năm cũng khó gặp một lần. Chương trình tốt như thế, xứng đáng với giá trị cao. Hơn nữa, kết hợp với khả năng xây dựng thương hiệu mạnh mẽ, ra giá hơn 20 ức trở lên thực ra cũng không thua thiệt, ngược lại còn có thể kiếm được chút."
"Lời này ta đồng ý." Lâm Bắc Phàm gật đầu: "Chỉ cần có mắt đều có thể nhìn ra được điểm này."
Trong lòng Hàn lão đầu vui vẻ, nói tiếp: "Nói không chừng tập đoàn Chính Huy đã nhìn ra được điểm này, cho nên mới không chút do dự đưa ra 22 ức. Thứ nhất, chương trình này thật sự đáng giá, thứ hai, dùng 22 ức có thể tạo ra hiệu quả tuyên truyền, ngươi xem không phải hiện tại đã có thu hoạch được rồi sao? Coi như người của tập đoàn Chính Huy thông minh."
"Hiệu quả tuyên truyền của 20 ức cũng rất mạnh, tại sao phải dùng thêm 2 ức? Nói cho cùng vẫn là ngu xuẩn!"
Hàn lão: ".... ."
Bỗng nhiên lão không muốn nói chuyện, nếu nói tiếp, lão sợ lão sẽ bị tức chết.
Hai lão đầu kia cười tới sắp điên rồi.
Có điều, vì mặt mũi của Hàn lão đầu, mọi người vẫn sáng suốt kéo qua chủ đề khác.
Tần lão gia tử nói ra: "Theo ta thấy, chương trình này không khác 《 Phi Thành Vật Nhiễu 》là bao, chắc do cùng một người lên kế hoạch. Người có thể nghĩ ra kế hoạch cho mấy chương trình này thật sự rất giỏi, là nhân tài rất hiếm có!"
"Thực sự hiếm có, chương trình này rất có tính sáng tạo, còn biết suy tính cho mặt xã hội, lấy nhỏ dòm lớn, dẫn dắt mọi người đồng cảm, mang đến luồng sức sống không giới hạn cho chương trình. Nhân tài như vậy thật rất không đơn giản!" Hàn lão cũng khen.
"Quả thật thú vị, có cơ hội ta thật muốn gặp mặt người kia để hắn ta lên kế hoạch một chương trình ẩm thực thú vị cho ta, quảng bá văn hóa ẩm thực Trung Hoa của chúng ta." Lão Trù Thần cười ha hả nói.
Lâm Bắc Phàm yên lặng uống canh, an tĩnh ăn bánh quế, không nói lời nào.
"A? Tiểu tử thúi, sao ngươi không bắt bẻ ta? Này thật không giống ngươi bình thường!" Hàn lão như phát hiện ra châu lục mới, ngạc nhiên nói.
"Ngươi nói đúng, tại sao ta phải bắt bẻ ngươi?" Lâm Bắc Phàm lạnh nhạt dùng giấy lau miệng.
"Thực sự hiếm lạ, người có thể bới ra mấy chục cục xương từ trong quả trứng gà như ngươi, thế mà lại đồng ý với lời nói của ta, thật là mặt trời mọc hướng tây! Chẳng lẽ ngươi biết thiên tài lên kế hoạch kia là ai?" Hàn lão tò mò hỏi.
"Hàng ngày đều gặp mặt, ngươi nói có thể không biết sao?" Lâm Bắc Phàm liếc lão một cái.
"A? Vậy hắn là ai? Chẳng lẽ là lão bà ngươi?"
Lâm Bắc Phàm duỗi ngón trỏ ra, sau đó chỉ vào bản thân, bình tĩnh nói: "Người này xa tận chân trời gần ngay trước mắt."
"Ngươi?" Ba lão đầu sợ hãi kêu lên.
"Ừ!" Lâm Bắc Phàm gật đầu một cái.
"Sao có thể là ngươi?" Hàn lão gia tử bỗng nhiên kích động.
"Tại sao không thể nào là ta? Ta cần mạo nhận mấy công lao này sao?" Lâm Bắc Phàm lườm lão, nói: "Toàn bộ đài truyền hình đều là của lão bà ta, đương nhiên cũng có thể nói là của ta, ta có mấy công lao này không cũng chẳng ảnh hưởng gì!"
...
Hàn lão gia tử không muốn nói chuyện, lão thật không muốn nói chuyện.
Bởi vì vừa nghĩ tới lúc nãy bản thân liều mạng "tẩy trắng" lại bị Lâm Bắc Phàm mắng thành không có đầu óc, vậy mà bản thân mình còn đi khích lệ hắn, loại chênh lệch tâm lý này quá khó chịu, khiến lão cảm thấy mình như nuốt phải một con ruồi.
Hai lão đầu kia nghĩ thông suốt điểm mấu chốt, bụm miệng len lén cười.
Chương trình tiếp tục, lại có mấy người xin việc lên sân khấu 《 Phi Nhĩ Mạc Chúc 》, cũng có một hai người xin việc có biểu hiện rất xuất sắc, một đường vượt qua khó khăn xông đến phân đoạn cuối cùng, cuối cùng được xí nghiệp nhận vào.
Trong đó, biểu hiện xuất sắc nhất vẫn là thành viên của đoàn boss này.
Những thành viên đoàn boss này phải một đường sờ soạng lần mò mới trèo lên được vị trí cao, kiến thức rộng rãi, ánh mắt độc đáo, chỉ thoáng qua đã có thể nhìn thấu sự thật giả của ứng viên. Ngôn từ không thiếu sự hài hước, trong mịt mờ lại mang theo một phần sắc bén, quan điểm hết sức đặc biệt lại nói trúng tim đen, lý luận đanh thép, đao đao trí mạng khiến người ta không nhịn được mà vỗ bàn tán dương.
Hơn nữa, thành viên đoàn boss này đều thuộc cùng một tập đoàn, tất cả mọi người đều là người quen, cho nên đều rất thả lỏng, lời thẳng thắn gì cũng tiếp được, vui cười giận mắng, khiến không khí hiện trường chưa từng nhạt nhẽo tẻ ngắt, chương trình càng thêm đặc sắc.
Tỉ lệ người xem vững vàng tăng lên.
Cứ như vậy cho đến khi kết thúc chương trình, tỉ lệ người xem bình quân của 《 Phi Nhĩ Mạc Chúc 》 là 2.88%, tỉ lệ người xem cao nhất còn đạt đến 3.94%, thiếu một chút nữa đã chạm đến 4%.
Chương trình này hot ngoài dự kiến, thành viên nhóm boss cũng theo đó mà hot lên.