Chương 2: Cô Bé Quàng Khăn Đỏ (2)

Grimm tỉnh giấc sau giấc ngủ ngon, anh vươn vai khỏi tấm chăn mỏng để lộ cơ thể cơ bắp cân đối, những vết sẹo từ lưng, tay, cổ mà anh hay gọi đó là những chiến tích mà anh có được từ khi làm Hunter, một nghề nhiều người ghét nhưng cũng nhiều người cần những người như anh bởi chả có mấy ai dám đối đầu với quái vật.

Và điều mà làm anh tỉnh giấc không chỉ là ánh sáng ngày mới mà còn là tiếng chuông nhà thờ vang lên, anh mở cửa sổ ngó xuống và thấy rất đông người đang tụ tập bàn tán chỉ trỏ dường như đó có vẻ là điều không tốt.

Grimm mặc áo rồi đi xuống sảng quán trọ, trưởng làng Auguste đã ở dưới từ bao giờ, anh nhìn ông ta, một nét khắc khổ lẫn buồn bã hiện rõ của một người đã sống hơn nửa đời người.

“Có chuyện gì vậy?”

“Một cô gái bị Ma Sói giết…Mẹ nó chứ, con Ma Sói càng lúc càng lộng hành”

Grimm nhíu mày trong đầu anh nghĩ rằng còn tận 4 ngày mới đến tuần trăng tròn cớ sao Ma Sói đã bắt đầu hành động, một điều khó hiểu hay chăng đó là…Một tia sáng léo lên, anh mường tưởng đến gì đó còn kinh khủng hơn.

“Lâu chưa?”

“Chúng tôi mới phát hiện sáng nay”

“Dẫn tôi đi xem cái xác”

“Cái này, có vẻ như không tiện lắm. Xác cô gái đó đang được gia đình mai táng nhưng mà thôi…để xem họ có cho không?”

Auguste dẫn Grimm đến nhà cô gái xấu số, theo như Auguste nói thì gia đình cô gái có bốn người: vợ chồng Suzette và Cesaire và hai cô con gái Valerie và Lucie. Auguste gõ cửa và một lúc sau cánh cửa mở ra là một thiếu phụ nom vẫn còn trẻ đẹp đẫy đà lắm, nhưng bây giờ khuôn mặt xinh đó chỉ toàn nước mắt.

“Suzette , xin chia buồn gia đình cô”

“Mọi chuyện thật kinh khủng. Tại sao lại là con gái tôi…Tại sao?”

Suzette nước mắt lại chảy đầy nắm lấy vai Auguste , Cesaire thấy vậy liền đi ra kéo Suzette vào trong nhà rồi đi ra cửa.

“Xin lỗi, vợ tôi nhận cú sốc quá lớn nên mong mọi người bỏ qua. Và…”

Cesaire lúc này mới để ý đến Grimm đang đứng sau lưng Auguste.

“À đây là Grimm, người sẽ nhận việc giết con Ma Sói cho chúng ta”

“Xin chào” Grimm chìa tay và Cesaire cũng bắt lại.

“Lại một người nữa sao Auguste? Chúng tôi thật sự…thật sự đã hết hy vọng rồi. Mọi thứ đã kết thúc rồi”

“Đừng bi quan như vậy Cesaire. Grimm là Hunter và anh biết Hunter là những người như nào rồi đấy. Nói đây có vẻ không được hay cho lắm nhưng anh và gia đình có thể cho Grimm xem Lucie được không? Coi thi thể đó”

“Cái này” Cesaire nhìn vào bên trong rồi trầm ngâm một lúc.

“Cả hai vào đi”

Grimm và Auguste đi vào, ở giữa là thi thể Lucie được trang điểm xinh đẹp và được khoác lên mình một bộ váy trắng, xung quanh một vài cô gái có vẻ là bạn thân đến phụ giúp gia đình mai táng.

“Được rồi, cảm ơn các cháu đã đến phụ giúp gia đình ta. Ta thay mặt gia đình rất cảm ơn tấm lòng các cháu. Hiện giờ trưởng làng có việc cần bàn với gia đình ta nên các cháu có thể về được rồi” Cesaire lên tiếng.

Các cô gái nhanh chóng rời đi nhưng không quên để lại ánh mắt thương cảm cho Lucie và cái ánh mắt kỳ lạ khi nhìn Grimm. Chỉ còn lại Valerie ngồi bên cạnh Lucie, ánh mắt không rời một giây nào kể cả khi Grimm và Auguste đi vào.

“Valerie, con ra kia một lát.”

“Chuyện gì vậy cha?” Valerie khó nhọc di chuyển có vẻ cô đã ngồi đã lâu khiến hai chân tê cứng.

“Chàng trai kia muốn xem thi thể Lucie một chút”

“Cái gì? Cha có bị làm không? Chị ấy đã chết rồi sao lại còn làm vậy” Valerie đột nhiên quát lớn.

“Con yêu, ta cũng không chấp nhận được nhưng chàng trai kia là Hunter, anh ta sẽ giết con Ma Sói đó báo thù thay Lucie”

Valerie hậm hực nhìn Grimm.

“Tôi nghe thoáng bên ngoài, trưởng làng nói anh là Hunter?”

“Đúng vậy”

“Tôi biết lũ Hunter các anh là lũ man rợ vì tiền sẵn sàng làm bất cứ chuyện gì. Anh đang có âm mưu gì hả?”

“Cô có vẻ biết nhiều về chúng tôi” Grimm vẫn bình thản nói.

“Sao? Tôi nói đúng tim đen hả?”

“Không, cô chẳng biết gì về Hunter và tránh ra một bên để tôi làm việc”

“Anh…”

Suzette lên tiếng “Valerie, con thôi đi, mọi việc đã quá đủ rồi”

Grimm lướt qua Valerie còn đang tức tối, anh ta nhìn tổng quan Lucie một lượt rồi kéo nhẹ cổ áo sang một bên. Hmm…vết răng cắn làm mất đi một mảng thịt lớn nhưng mắt Grimm nhíu lại vì anh ta thấy các mảng thịt mảng da đã chậm rãi lành lặn với tốc độ rất chậm, người thường thì khó nhìn thấy nhưng với các Hunter có kinh nghiệm thì khác.

“Ngoài vết cắn này còn vết thương nào không?”

“Không có” Cesaire lắc đầu.

“Được rồi”

Grim liền bước ra khỏi căn nhà, Auguste cũng nhanh đi theo. Đi một đoạn xa Grimm mới dừng chân.

“Có vẻ như gã ăn mày nói không sai”

“Anh nói gì?”

“Trong làng của ông có người là Ma Sói hoặc là một kẻ nào đó bên ngoài. Đây là một loại Ma Sói do dính lời nguyền từ gia đình. Đối với tuần trăng tròn nó sẽ biến hình săn mồi còn khi đến tuần trăng máu thì đó là lúc nguy hiểm nhất. Người bị cắn sẽ chịu chung lời nguyền. Có vẻ như tôi đã đoán nhầm, lúc đầu tôi nghĩ rằng đó chỉ là tuần trăng tròn bình thường nhưng khi nhìn xác Lucie tôi đã đoán mình sai”