Chương 1: Cô Gái Quàng Khăn Đỏ (1)

Một chàng trai mặc áo choàng trùm kín mặt chỉ để hở cái miệng đang thở ra khói giữa mùa đông, anh ta tay dắt con ngựa chở đống đồ thi thoảng lại có tiếng vang kim loại va chạm với nhau. Dừng chân trước cổng làng Daggerhorn, con ngựa bỗng dưng hí vang, bốn chân nó lộp cộp dưới đất, dường như nó không hề muốn đi tiếp, mũi thở phì phò hai chân trước đá trước liên tục. Chàng trai bình tĩnh nhẹ nhàng vuốt đầu con ngựa.

“Yên nào, Hora”

Nói rồi, chàng trai kéo dây cương dắt con ngựa tiến vào ngôi làng. Hmm, thật là lạ, mặc dù hoàng hôn mới xuống nhưng bên ngoài thì lại vắng người đi lại, chàng trai nhìn hai bên. Những căn nhà đều đóng cửa, không có chút ánh sáng nào từ bên trong, nó thật im ắng đến nỗi chỉ còn tiếng gió rét mùa đông thổi vù vù. Rồi anh ta cũng không bận tâm lắm, cái chính bây giờ là cần tìm một chỗ ngủ nghỉ là được. Đi thêm một đoạn, một quán rượu có biển in hình con sói vẫn đang mở cửa, ngó vào bên trong thì cũng chả có mấy người nhìn trông cũng không khá khẩm gì.

Chủ quán đang lau cốc thì ngẩng đầu lên dò xét người lạ mặt bước vào quán.

“Uống gì?”

“Bia, chút thức ăn và cỏ khô cho con ngựa tôi ngoài kia”

“Được rồi”

Chủ quán dừng công việc hiện tại, với trên quầy một cái cốc làm bằng gốm sau đó lau vài lần rồi đổ đầy cốc rồi vào phòng bếp chuẩn bị đồ ăn.

Chàng trai chọn một chỗ gần cửa sổ rồi cởi áo. Thật lạ mắt, tóc anh ta màu bạc kim rất hiếm thấy, bên trong là mặc chiếc áo da kín cổ. Mặt mũi trong cũng dễ nhìn và thứ chú ý nhất là vết sẹo ngang sống mũi.

Và khi anh ta cởi áo choàng, những người xung quang để ý thấy hai thanh kiếm sau lưng, không quá khó hiểu khi mà mọi người thường mang vũ khí nhưng chả có ai lại để kiếm sau lưng cả.

Anh ta tháo hai thanh kiếm đặt trên bàn rồi nhắm mắt đợi đồ ăn và bia dọn ra.

Một gã mặt rỗ người mảnh khảnh, mà từ lúc chàng trai bước vào đã không rời mắt khỏi anh ta, hắn đứng dậy và tiến lại gần bàn chàng trai, lảo đảo bước đi trong cơn say.

“Kiếm đẹp đấy”

Gã mặt rỗ liền đưa tay định cầm một thanh kiếm nhưng chưa chạm đến thì bỗng dưng hắn la lớn ôm cổ tay bị nắm chặt như kìm kẹp. Hắn đau đớn và không quên nhục mạ.

“Thằng con hoang…Tay của tao…AAAAAAAAAA”

Mấy gã ngồi cũng hắn liền đứng dậy, hùng hồ bước đến.

“Thằng khốn”

Một gã hất cốc nước vào mặt chàng trai, sau đó nắm lấy vai anh ta, những ngón tay bám vào sợi áo da chạy chéo qua ngực kéo anh ta đứng dậy. Ở đằng sau một gã khác giơ tay định giáng vào đầu anh ta. Chàng trai rất bình thản, lấy chân gạt nhẹ cái thân hình gầy còm sau đó đầu né nhanh sang một bên rồi thụi một củ trỏ vào bụng gã đằng sau. Quán rượu náo động. Nhưng cái ghế, bàn bay tứ tung, phá nát quầy rượu. Rồi tiếng kim loại xoẹt ra, một đạo kiếm nhanh như chớp lấp lánh mờ ảo.

Chủ quán sợ hãi nhìn khuôn mặt mấy gã bị cắt một vết dài, máu chảy lênh láng. Gã mặt rỗ ngất đi, hai gã còn lại một thì nằm bất động, còn lại thì giãy dụa trên vùng máu. Rất nhanh một toán người như nhóm tuần tra bước vào. Họ đã cầm sẵn liềm, cào, dùi cui, dây thừng.

“Đứng im, không ai được manh động”

“Là hắn làm…là hắn làm”

Gã chủ quán chỉ tay về phía chàng trai. Người trưởng nhóm tuần tra chĩa kiếm quát lớn.

“Bỏ vũ khí xuống, tên du côn. Ngươi sẽ đi cùng ta”

Gã đứng bên cạnh tên đội trưởng liền đá cái bàn chắn giữa họ, nhanh chóng bao vây lấy anh ta. Chàng trai ra dấu thiện ý, hai tay giơ lên.

“Tôi sẽ tự đi”

“Phải, mày sẽ đi nhưng là đi đến giá treo cổ. Trói hắn lại”

Rồi chàng trai đột nhiên đột một thứ ngôn ngữ kỳ lạ mà chả ai hiểu, những chiếc đinh cài kim loại trên áo từ cổ tay tới cùi troe bỗng phát sáng khiến mọi người phải che mắt lùi lại.

“Tôi sẽ tự đi và các anh dẫn tôi tới gặp trưởng làng”

Sự sợ hãi là điều đường nhiên, nhóm tuần tra run rẩy gật đầu. Khi họ đi qua, những người khách còn lại không giấu khỏi ánh nhìn kẻ lạ mặt nguy hiểm.

….

Auguste, trưởng làng Daggerhorn gãi cằm. Ông không mê tín hay yếu bóng vía nhưng không chả ưa cái ý tưởng ngồi một mình đối mặt với gã lạ mặt nhưng cuối cùng ông quyết định.

“Để tôi ở mình, có lệnh lập tức xông vào giết không tha”

Rồi ông ta quay sang chàng trai.

“Còn ngươi, ngồi xuống đi. À mà khoan đã, hãy đứng xa một chút”

Chàng trai không nói gì kéo ghế hơi dịch ra xa một chút, lúc này anh ta không còn mang áo choàng hay vũ khí.

“Ta là Auguste trưởng làng Daggerhorn. Và ta nghe đây, ngươi có gì để nói với ta trước khi tống ngươi vào ngục”

Auguste ngả người ra sau vặn vẹo cái lưng già cỗi.

“Giết ba người và sử dụng phép thuật. Khá đấy, ngươi vào nhà người ta và giết chủ nhà thử hỏi xem ta có nên giết ngươi bây giờ không? Nhưng mà ta là ngươi công tâm nên ta sẽ lắng nghe một chút. Nói đi”

Chàng trai lấy trong túi một tờ giấy đặt lên bàn.

“Những gì trong đây là sự thật?”

Auguste nhìn dòng chữ trên tờ giấy rồi gật đầu.

“À ra vậy, ngươi định nhận công việc này. Nhưng ta nói cho ngươi hay, những kẻ nhận công việc này đều một đi không trở lại. Từ trước khi ngươi đến đây rất nhiều kẻ đã lừa lọc và nói rằng sẽ giết con quái vật đó, có kẻ nhận tiền xong rồi chuồn mất có kẻ hùng hổ nhưng chả có tài cán gì. Cho nên ngươi định nói thế nào để ta tin đây.”

“Tôi là Hunter”

“Hunter?”

Auguste hơi sững lại rồi mỉm cười.

“Có gì để chứng minh ngươi là Hunter”

Chàng trai kéo cổ áo xuống để lộ vết bỏng hình thù ngôi sao năm cánh với con mắt ở giữa. Có vẻ như Auguste cũng rõ vết bỏng này, ông ta giọng chậm lại không còn chút châm biếm như vừa nãy.

“Được rồi, ngươi có tên không? Tên gì cũng được, đơn giản là để dễ dàng nói chuyện”

“Cứ gọi tôi Grimm”

“Grimm này, anh có biết không? Nó không hề đơn giản, rất nhiều kẻ đã thử và thất bại”

“Tôi biết và tôi đến đây để thực hiện nó. Và tờ cáo thị ra giá 800 vàng”

“800 vàng, nói thế chứ chúng tôi nghĩ rằng số tiền đó đã lớn gấp hàng trăm lần khi đã gửi gắm niềm tin vào nhiều người. Nói đi Grimm, anh được phép uống bia chứ?”

“Có”

Auguste vỗ tay gọi.

“Bia. Và ngồi gần đây đi Grimm”

Bia được mang lên, vẫn lạnh và đầy bọt.

“Thời thế bất thường”

Auguste uống một ngụm rồi nói tiếp.

“Lúc trước chỉ có sói, cáo, hổ nhưng giờ thì sao. Ma sói, ma cà rồng, tiên rừng, wendigo, yêu tinh, kobold, kenku, gnoll …Chúa ơi tôi không nào mà kể hết được đống quái dị này”

“Ông nói chi tiết đi về con quái vật này đi”

“Cũng không nhiều lắm chỉ biết rằng nó là Ma Sói nhưng nó lại rất khác những con ma sói thông thường, nó tinh ranh, khôn và hầu như không hề bị thương trước các cuốc tấn công, lớp da dày tránh những sát thương, răng sắc bén cắn vỡ nát mọi thứ, di chuyển cực nhanh cực im lặng và hầu như kẻ bị giết còn không nhận ra mình đã bị giết. Và dường như nó hiểu tiếng người và chúng tôi đã ra một thỏa thuận”

“Thỏa thuận? Ông nói đi”

“Phải, một thỏa thuận từ đời trưởng làng đầu tiên. Chúng tôi sẽ cúng tế cho nó gia súc vào đêm Trăng Tròn hằng năm và nó sẽ để yên cho chúng tôi nhưng 20 năm trở lại đây nó đã phá luật. Những người nó giết đã lên đến hàng trăm người. Mẹ nó chứ”

“Quá trễ cho cái tục lệ đó rồi. Nên cử một Hiền Triết tới” Grimm nhấp một ngụm nói.

“Mấy gã anh nói đội mũ chóp gắn sao hả? Cho tôi xin. Khoảng có hơn mười người đi đến đây và khi vỡ lẽ cái thứ đang tấn công hằng đêm. Ôi không, đó là sự khởi đầu của chết chóc. Đáng tiếc nếu như anh nhìn thấy cái cách con Ma Sói nó giết thì anh cũng chả đến đây đâu”

Grimm im lặng.

Auguste nói tiếp

“Tuy nhiên cũng có vài tên đưa vài mẹo khá hay không đến nỗi ngu ngốc lắm. Một người gợi ý giết nó bằng lửa và đóng cọc khi nó còn đang ngủ sau đêm giết chóc. Có kẻ lại nói rằng nên chặt đầu nó nhưng chung quy chúng tôi đã lên kế hoạch đi săn nhưng không thấy dấu vết nó cứ như nó chưa hề tồn tại vậy. Và rồi khoảng 1 năm trước có kẻ hàng khuất đi qua và nói rằng: Trong ngôi làng chúng tôi có gia đình bị nguyền rủa qua các đời nhưng nói thật tôi cũng chả tin lời của tên ăn mày điên khùng đó”

“Đó là những gì tôi muốn nói. Tuy nhiên tôi phải nói với anh rằng, tiền công sẽ không được ứng trước. Anh hiểu điều đó mà, đã có nhiều kẻ lừa đảo”

“Được rồi, tôi chấp nhận”

“Vậy thì giao kèo được lập. Tối nay anh nên nghỉ ngơi còn độ vài ngày nữa là đến đêm Trăng Tròn”