Chương 7: Cho rằng như vậy tôi sẽ mền lòng.

Cảnh Trình quan sát sắc mặt của cô, biết rõ cô đã nghe thấy, liền không nói thêm lời nào, che giấu công lao, tập trung lái xe.

Biệt thự Lục gia vẫn như ba năm trước, cỏ cây ngoài sân đến phòng ốc bên trong đều không có gì thay đổi, nhưng Lục An Nhiên quay lại đây lần nữa, cảm giác như trải qua mấy đời.

Sự khác biệt duy nhất là có một con mèo sữa nhỏ trong phòng.

Con gái thường thích những thứ nhỏ nhắn mềm mại, và Lục An Nhiên cũng không ngoại lệ, ánh mắt lập tức mền nhũn ra ...

Khi Cố Lương Thần mở cửa bước vào, anh đã nhìn thấy một người, một con mèo trên ghế sofa đều đang ngon giấc.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái đỏ bừng như nhỏ gọn lòng bàn tay to lớn của anh, cô ấy quá gầy, uốn mình như quả bóng nhỏ dưới tấm chăn, đáng thương trông giống như một con mèo lang thang không có nhà để về.

Dưới đáy mắt ẩn chứa chút đau lòng, khóe môi người đàn ông bất giác cong lên một chút, cúi người bế cô lên.

Trong nội tâm ẩn chứa thứ gì đó, Lục An Nhiên rốt cuộc còn chưa ngủ say, trong lúc mê man, đột nhiên cảm giác được trước mặt có một bóng đen đè xuống, vô thức đưa tay rút lại.

Anh siết chặt cổ tay cô rồi đột nhiên cau mày, quần áo cô ẩm ướt và nhiệt độ cơ thể cô nóng đến kinh ngạc.

Anh trên cao nhìn xuống, ánh mắt dừng ở trên mặt cô:

"Cô sốt rồi?"

Lục An Thâm rụt cổ tay ngồi dậy, nhìn thẳng anh:

"Anh lo lắng tôi bị bệnh hay là đang tính toán gì khác?"

"Là do cô chủ động đưa tới cửa, có cần tôi tính toán không?"

Gai khắp người đều biết đang đối mặt với anh, đối với những ý nghĩ xấu xa trong đầu anh làm sao không phòng bị?

Anh tức giận đến bật cười, nói không nên lời:

"Không phải là nói cứu ba cô, để cho cô làm cái gì cũng được sao? Đây là thành ý của cô?"

Lục An Nhiên bị chặn không nói nên lời, cô quả thật đã nói vậy, bởi vì cô cá rằng anh sẽ không thực sự làm như vậy.

Nhưng giờ có vẻ như cô đã tính toán sai.

Chẳng lẽ hoàn cảnh thật làm biến đổi bản chất con người?

Có thể thay đổi được không?

Người vốn luôn không kiên nhẫn thì giờ phút này lại giỏi đến bất ngờ. Anh chỉ đứng thật lâu ở chỗ cũ và đợi một lúc rồi mới chậm rãi nói:

"Nếu cô không muốn, tôi sẽ đưa cô đi. Sau này đừng tìm tôi nữa. "

Anh nói xong xoay người đi lấy điện thoại, Lục An Nhiên vội vàng bò tới, dùng ngón tay nóng bỏng ấn lên mu bàn tay trắng nõn đang cầm microphone.

Cố Lương Thần cụp mắt xuống, đôi mắt được bao phủ bởi hàng lông mi dày mềm mại, anh lặng lẽ nhìn bàn tay của hai người da thịt chạm vào nhau.

Một giây tiếp theo, anh lại ngước mắt lên, đổi thành cái nhìn lạnh lùng và xấu xa, dửng dưng nhìn cô.

Lục An Nhiên khó chịu trừng lớn hai mắt, bất đắc dĩ nói như muỗi kêu:

" Tôi cũng không, tôi không nói không muốn..."

Nói xong, Lục An Nhiên cúi đầu xuống, sâu sắc nhận ra “đem lòng tự trọng dẫm nát dưới chân” là như thế nào, hai má vốn đã đỏ bừng lại càng nóng hơn, cô cắn chặt môi, cúi gằm mặt xuống. Cô lại nhẹ nhàng gọi anh:

"Ngày tốt lành..."

Trên mặt nở nụ cười nhưng trong lòng khó chịu đến mức nghẹt thở, dù sao cũng đã từng yêu nhau, sao lại làm cô khí xử thế này ...

Sau đó, Cố Lương Thần mới từ từ rút tay đang cầm microphone ra, bên tai vang lên một tiếng kêu nhẹ nhàng.

Bản thân hận mình phải dỗ dành như vậy, rõ ràng nỗi phiền muộn trong lòng đã tích tụ thành Thái Sơn, nhưng chỉ cần cô dùng một chút thủ đoạn, bản thân anh tâm trí đều không thể kiên trì.

Nhưng khuôn mặt vẫn lạnh như băng, rút túi sơ cứu dưới bàn trà ra tìm thuốc hạ sốt ném cho cô:

"Vậy thì uống thuốc trước đi. Tôi không có hứng thú với một người phụ nữ sống dở chết dở."

Anh đã biết được người phụ nữ này hung ác và kiên cường như thế nào, để trả thù anh, cô thậm chí có thể từ bỏ máu thịt của mình, và đạt được mục đích ngay cả bản thân tự nhiên cũng không cần.

Lục An Nhiên khuôn mặt vì phát sốt đến mơ màng, nhưng cô không uống thuốc cũng không nói chuyện.

Anh không có kiên nhẫn, lập tức ném những viên thuốc lên bàn:

"Nếu không muốn cứu cha cô, cứ tiếp tục gây rắc rối."