Chương 9: Tính cả một thể
Sau một hồi, Ngọc Kiều cũng tỉnh giấc, ban đầu cô chỉ tính nằm nghỉ ngơi một lát thôi nhưng chắc "bôn ba" đi hết nơi này đến nơi khác nên có chút mệt mà ngủ quên mất. Ngọc Kiều mệt mỏi ngồi dậy vươn vai một cái, ánh mắt mơ màng nhìn xung quanh không thấy Cảnh Doãn đâu, vừa xỏ xong đôi giày đang tính bước xuống giường thì cánh cửa phòng mở ra, Cảnh Doãn mặc chiếc áo blouse cổ đeo ống nghe từ bên ngoài đi vào.
Cảnh Doãn để gọn đống hồ sơ, giấy tờ tài liệu lên bàn chậm rãi đi tới chỗ Ngọc Kiều nhẹ nhàng hỏi:" Đỡ hơn chưa?" Ngọc Kiều gật đầu đáp:" Ổn hơn rồi" ngừng một lát cô nói tiếp:" Em muốn đi về" Cảnh Doãn nghe vậy dịu dàng nói:" Đợi một lát, anh xử lý nốt công việc rồi đưa em về" Ngọc Kiều không nói gì chỉ khẽ gật đầu.
Trước khi quay ra bàn làm việc Cảnh Doãn đưa cho Ngọc Kiều một ly trà sữa đã cắm sẵn ống hút nói:" Tiểu cô nương! Cái này vừa xong việc liền đi mua cho cô nương" Ngọc Kiều cười vui vẻ nhận lấy không quên cảm ơn Cảnh Doãn. Thấy vậy Cảnh Doãn liền hỏi:" Vậy là hết giận rồi ha?" Ngọc Kiều vừa uống một hớp trà sữa nghe vậy lắc đầu đáp:" Không có! Em ghim lại lần sau tính cả một thể" Cảnh Doãn nghe Ngọc Kiều nói vậy thì không đáp lại lắc đầu cười bất lực vui vẻ đi xử lý nốt công việc.
Ngọc Kiều ngồi xếp bằng trên giường ở phía sau vừa vui vẻ uống trà sữa vừa ngồi ngân nga. Cảnh Doãn ngồi ở bàn làm việc vừa mỉm cười nghe Ngọc Kiều hát vừa nhanh chóng xử lý công việc. Sau một lúc, tự nhiên không gian trở nên yên lặng, Cảnh Doãn ngưng bút lại ngoái lại ra đằng sau nhìn thì thấy Ngọc Kiều đang ngồi chống cằm một tay không ngừng nghịch cái chậu cây cảnh anh đặt ở tủ đầu giường, ngón tay nhỏ liên tục chọc chọc vào chiếc lá dài xanh mướt khiến nó đung đưa theo đó từng giọt nước còn đọng lại trên lá do vừa mới tưới rơi xuống.
Cảnh Doãn nghĩ Ngọc Kiều đang cảm thấy buồn chán liền kiếm chuyện nói với cô:" Ngọc Kiều! Sáng giờ đã làm những gì vậy?" Ngọc Kiều đang ngồi ngịch chậu cây nghe Cảnh Doãn hỏi liền ngồi ngay ngắn lại vui vẻ kể lại những chuyện sáng giờ cô đã làm, cô đã đi những đâu. Cảnh Doãn vừa yên lặng nghe Ngọc Kiều nói chuyện vừa tiếp tục xử lý cho xong công việc.
Được một hồi, Ngọc Kiều bước xuống giường đi kéo ghế ngồi xuống phía đối diện Cảnh Doãn khẽ gọi:" Anh Cảnh Doãn!" Cảnh Doãn vẫn không ngừng động tác thờ ơ đáp:" Chuyện gì?" Ngọc Kiều vui vẻ nói:" Tối nay bác Thiên Vũ và bác Tuyết Lan sẽ qua nhà bàn về hôn sự của chị Lệ Hoa" Cảnh Doãn gật đầu khẽ đáp:" Anh biết rồi" Ngọc Kiều nghe vậy nhíu mày nói:" Anh cũng nên nhanh chóng tranh thủ đi tìm bạn gái đi, đừng để đến lúc em là đứa nhỏ nhất lại xuất giá trước anh thì kì lắm".
Cảnh Doãn nghe Ngọc Kiều nói thì bật cười đáp:" Tiểu cô nương, cô mới cô bao nhiêu tuổi lo học hành đi" Ngọc Kiều nghe vậy liền bĩu môi nói:" Đây là em nói thế biết đâu được lúc em xuất giá rồi mà anh đến một mối tình vắt vai cũng chưa có" Cảnh Doãn lắc đầu bất lực nói:" Vấn đề này em nên nhắc nhở anh Cảnh Hiên ấy dù gì sau chị Lệ Hoa anh ấy là lớn tuổi nhất".
Ngọc Kiều đang uống trà sữa nghe Cảnh Doãn nói vậy thì lắc đầu giả bộ sợ hãi nói:" Anh Cảnh Hiên ấy hả? Em không dám đâu, Cảnh Hiên anh ấy dữ lắm em mà nói anh ấy nhất định sẽ cốc u cái đầu này của em luôn" Cảnh Doãn nhíu mày tỏ ra đáng sợ nhìn chằm chằm Ngọc Kiều hỏi:" Vậy em hỏi anh như vậy không sợ anh cũng giống anh Cảnh Hiên cốc u cái đầu này của em hả?".
Ngọc Kiều thấy thái độ này của Cảnh Doãn không những không cảm thấy sợ mà còn thản nhiên nói:" Em biết anh sẽ không nỡ ra tay đâu" Cảnh Doãn nhíu mày khó hiểu hỏi:" Tại sao?" Ngọc Kiều cười vui vẻ đáp:" Vì em biết trong nhà anh là người thương em nhất với lại anh mà cốc u cái đầu này của em xong lại tốn công chữa trị như vậy không phải rất vất vả cho anh sao?" Cảnh Doãn bất lực nói:" Anh giơ tay đầu hàng không nói lại em" Ngọc Kiều không nói gì chỉ khẽ cười hì hì rồi tiếp tục thưởng thức ly trà sữa của mình.
Sau khi xử lý xong công việc, Cảnh Doãn gập tài liệu lại để gọn sang một bên, cắm bút vào ống đựng rồi đứng dậy cao giọng nói với Ngọc Kiều:" Được rồi! Về thôi"Ngọc Kiều vâng một tiếng rồi cũng đứng dậy đi theo Cảnh Doãn. Đến cửa Cảnh Doãn tự mình mở cửa cho Ngọc Kiều cười nói:" Cẩn thận không lại thêm một cục u trên đầu" Ngọc Kiều nghe vậy lườm Cảnh Doãn một cái rồi hừ lạnh một tiếng hất cằm kiêu ngạo đi trước. Cảnh Doãn thở dài một hơi đóng cửa lại sau đó nhanh chóng đi theo Ngọc Kiều, hai anh em đi thẳng đến bãi đỗ xe.