Chương 4: Đi đưa cơm
Đình Sâm sau khi trò chuyện xong với Hiệu trưởng Châu thì liền đi xuống tìm con gái, nhìn thấy Ngọc Kiều quay trở về với gương mặt ỉu xìu trên chiếc váy trắng lại lấm tấm vài vết bẩn nhỏ liền khẽ hỏi:" Con đi dạo mà còn va vấp ở đâu quần áo bẩn hết thế kia?" Ngọc Kiều ngước mặt nhìn ba mình buồn bã nói:" Con vừa nãy không may va phải người khác nên bị ngã" Đình Sâm nghe vậy sốt ruột, lo lắng hỏi:" Có sao không? Có bị thương ở đâu không?" Ngọc Kiều lắc đầu đáp:" Dạ không" Đình Sâm thở phào nhẹ nhõm nhẹ nhàng nói:" Không sao thì tốt, đi về thôi!" Ngọc Kiều không nói gì chỉ khẽ vâng một tiếng rồi đi theo ba ra xe.
Về đến nhà, Ngọc Kiều lên nhà thay một bộ đồ sạch sẽ khác rồi xuống nhà, trong nhà lúc này chỉ có mấy người giúp việc đang dọn dẹp, Đình Sâm hôm nay vì đưa Ngọc Kiều đi đăng ký nhập học nên xin phép nghỉ nhờ đồng nghiệp dạy thay, ông bà nội giờ này chắc đang nghỉ ngơi trong phòng còn lại mọi người đều đã đi làm.
Ngọc Kiều xuống bếp uống nước nhìn thấy dì Phương-một người giúp việc trong nhà đang đem cơm đóng vào khay đậy nắp gọn gàng liền hỏi:" Dì Phương! Dì chuẩn bị đem cơm cho ai vậy ạ?" Dì Phương nghe vậy thì dừng động tác đang làm lại khẽ đáp:" Dạ là đem cho cậu Cảnh Doãn"
Ngọc Kiều suy nghĩ một lát rồi khẽ nói:" Dì Phương! Dì cứ để đó đi lát nữa con đi đem cơm cho anh Cảnh Doãn hộ dì cho" Dì Phương hơi chần chừ, Ngọc Kiều thấy vậy liền nhẹ nhàng nói:" Tý nữa con ra ngoài tiện thể đem cơm cho anh Cảnh Doãn luôn" Dì Phương nghe vậy gật đầu đáp:" Vậy làm phiền cô!" Ngọc Kiều vâng một tiếng rồi không nói gì nữa.
Mọi thứ chuẩn bị xong xuôi, Ngọc Kiều ra cửa thì thấy Đình Sâm đang ngồi xem tivi liền chào hỏi ông một tiếng, Đình Sâm thấy con gái đang chuẩn bị ra ngoài liền hỏi:" Con đi đâu vậy?" Ngọc Kiều vừa xỏ giày vừa đáp:" Dạ con tính ra ngoài mua một số đồ chuẩn bị cho năm học tiện thể đem cơm cho anh Cảnh Doãn" Đình Sâm không tính cản nhưng vẫn hỏi:" Sao không ăn trưa rồi hãy đi" Ngọc Kiều nghe vậy liền vui vẻ đáp:" Đi ăn trưa xong con mới đi không phải anh Cảnh Doãn sẽ phải nhịn đói sao?" Lát nữa con ghé qua chỗ bác Tuyết Lan ăn cũng được" Đình Sâm không nói gì nữa chỉ khẽ ừ một tiếng.
Ngọc Kiều ngoan ngoãn chào ba mình một lần nữa rồi mới ra ngoài bắt taxi tới trường của Cảnh Doãn. Đến nơi, Ngọc Kiều trả tiền taxi rồi bước xuống xe. Bước vào trong, Ngọc Kiều đầu tiên chào hỏi bác bảo vệ, đây không phải lần đầu Ngọc Kiều đến đây, trước đây Cảnh Doãn ở trường có việc bận không về nhà ăn trưa thỉnh thoảng Ngọc Kiều lại đem cơm trưa đến cho cậu nên bảo vệ phần nào có chút quen biết với Ngọc Kiều. Không chỉ bảo vệ mà một vài giảng viên và sinh viên cũng vậy nên Ngọc Kiều mới có thể đi vào trường dễ dàng.
Sau khi được sự đồng ý của bảo vệ, liền vui vẻ đi vào trong, đang đi thì gặp chủ nhiệm Trần-chủ nhiệm khoa của Cảnh Doãn, Ngọc Kiều lễ phép chào hỏi. Chủ nhiệm có biết Ngọc Kiều vag cũng biết cô là em của Cảnh Doãn liền gật đầu ừ một tiếng rồi hỏi:" Đem cơm trưa cho anh trai sao?" Ngọc Kiều khẽ vâng một tiếng, chủ nhiệm Trần thấy vậy liền mỉm cười nói:" Cảnh Doãn đang ở ký túc xá" Ngọc Kiều nghe vậy thì cảm ơn chủ nhiệm Trần rồi chào ông xong mới nhanh chóng rời bước tới ký túc xá của trường.
Ngọc Kiều một thân váy dài cổ voan màu lam nhạt, tóc chải gọn gàng buộc hai bên còn dùng dây lụa dài màu trắng thắt thành hai chiếc nơ cài ở hai bên trông vô cùng hoạt bát, nữ tính, bước vào trong ký túc xá khiến các nam sinh bên trong không khỏi trầm trồ, ngầm suy đoán xem đây là bông hồng của ai.
Bỗng có một nam sinh đứng chắn trước mặt Ngọc Kiều giọng nói đầy gợi đòn nói:" Em gái! Em đi lạc sao? Có cần anh đây đưa về không?". Ngọc Kiều cảm thấy vô cùng khó chịu trước thái độ của nam sinh này đang định lên tiếng thì một giọng nói đầy uy lực vang lên:" Tránh ra!" Nam sinh đó lắng nghe nhận ra giọng nói này quay lại vẫn giữ nguyên thái độ nói:" Cảnh Doãn đây là bông hồng của cậu sao?" Cảnh Doãn không trả lời ngay mà hướng Ngọc Kiều vẫy tay gọi:" Tiểu nha đầu! Qua đây!" Ngọc Kiều nghe Cảnh Doãn gọi nhanh chóng chạy đến đứng bên cạnh Cảnh Doãn không quên chào hỏi người bên cạnh Cảnh Doãn, cô biết người này, đây là Ngô Duệ Thần bạn thân của Cảnh Doãn trước đây cô có gặp vài lần coi như là có chút quen biết.
Nam sinh kia thấy một màn này thì liền nhìn Cảnh Doãn cười ngả ngớn nói:" Không ngờ Cảnh Doãn cậu lại là người kim ốc tàng kiều*" Cảnh Doãn nghe vậy không nói gì chỉ khẽ nhíu mày nhìn khiến nam sinh kia không khỏi run người trước ánh mắt hình viên đạn của Cảnh Doãn.
Duệ Thần thấy vậy liền bật cười nói:" Cái gì mà kim ốc tàng kiều? Lâm Trạch Ngôn cậu toi rồi lại đi chọc vào em gái của Cảnh Doãn" Lâm Trạch Ngôn chính là tên nam sinh mà Ngọc Kiều cảm thấy khó ưa kia. Trạch Ngôn nghe vậy liền ngạc nhiên nói:" Đây là em gái của Cảnh Doãn?" Dừng lại suy nghĩ một lát Trạch Ngôn lại cười nói:" Cảnh Doãn! Em gái cậu quả thật rất xinh đó, tôi đây rất sẵn lòng làm em rể của cậu".
Chưa kịp nói tiếp liền nghe thấy Cảnh Doãn lạnh lùng phun ra hai chữ:" Nằm mơ!" nói rồi dắt tay Ngọc Kiều rời đi nhưng trước khi đi không quên quay lại nói:" Cậu tốt nhất đừng mơ tưởng nữa, tránh xa con bé ra" dứt lời quay người rời đi mặc kệ Trạch Ngôn đang ngây ngô đứng đó, Duệ Thần thấy vậy lắc đầu cười lạnh rồi đút tay túi quần đi theo sau Cảnh Doãn.
CHÚ THÍCH: *Kim ốc tàng kiều金屋藏嬌 (nhà vàng giấu mỹ nhân hoặc giai nhân)金屋 [Kim ốc] : nhà làm bằng vàng. 藏 [tàng] : chứa.Thành ngữ này có xuất xứ từ truyện cổ: Hán Vũ Đế có người hoàng hậu đầu tiên tên là Trần A Kiều. Bọn họ là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, Hán Vũ Đế đã hứa hẹn với nàng rằng: nếu có một ngày ta cưới A Kiều làm vợ thì ta sẽ cho xây một tòa lầu cao bằng vàng thật to để nàng ở.