Chương 3: Va chạm

Chương 3: Va chạm

Ngọc Kiều cùng ba đến ngôi trường mà cô sẽ theo học trong thời gian sắp tới, ngôi trường đó chính là:" Trường nghệ thuật quốc gia". Đến trước cổng trường, Ngọc Kiều bước xuống xe, đợi ba cô đi tìm chỗ đỗ xe. Xong xuôi cả hai ba con bước vào trong đưa giấy tờ cho bảo vệ kiểm tra rồi mới đi vào trong, đầu tiên hai người đi đến phòng đăng ký nhập học để hoàn tất thủ tục nhập học.

Sau khi hoàn thành hết tất cả, Đình Sâm nhìn con gái nhẹ nhàng nói:" Ngọc Kiều đi theo ba, ba dẫn con đến gặp một người" Ngọc Kiều ngơ ngác hỏi:" Đi gặp ai vậy ba?" Đình Sâm không trả lời ngay mà dắt tay con gái đi lên trên tầng, Ngọc Kiều không biết gì ngoan ngoãn đi theo ba mình.

Một lúc sau, hai ba con Ngọc Kiều dừng lại trước cửa phòng Hiệu trưởng, Đình Sâm đưa tay lên gõ cửa, từ bên trong một giọng nói trầm ổn vang lên:" Cửa không khóa, mời vào" Đình Sâm nghe vậy khẽ xoay nhẹ tay nắm cửa, cửa vừa mở ra, Đình Sâm bước vào vui vẻ nói:" Châu Hữu Thành! Lâu lắm không gặp" người đàn ông trung niên trong phòng với bộ tây trang lịch sự đứng dậy cười vui vẻ đáp:"Thái Đình Sâm là ông sao, lâu quá không gặp, mời ngồi" Đình Sâm gật đầu dẫn con gái ngồi xuống ghế sofa trong phòng, Ngọc Kiều thắc mắc kéo nhẹ tay áo của Đình Sâm khẽ hỏi:" Ba và thầy Hiệu trưởng có quen biết sao?" Đình Sâm khẽ ừ một tiếng rồi nói:" Ông ấy và ba là bạn từ thời học đại học" Ngọc Kiều tỏ ý đã hiểu lẩm bẩm:" Thì ra là vậy".

Hiệu trưởng Châu rót trà cho Đình Sâm và Ngọc Kiều sau đó vừa hỏi vừa như khẳng định:" Đình Sâm! Đây chắc là ái nữ nhà ông hả? Trông con bé rất xinh xắn" Đình Sâm không nói gì chỉ khẽ gật đầu cười, Ngọc Kiều lễ phép chào hỏi:"Em chào thầy, em tên là Thái Ngọc Kiều" Hiệu trưởng Châu gật đầu cười vui vẻ đáp:"Ngoan lắm" nói rồi quay lại lại nhìn Đình Sâm hỏi:" Ông hôm nay không phải đi làm sao?" Đình Sâm nhấp một ngụm trà rồi đáp:" Tôi hôm nay xin nghỉ một hôm đưa Ngọc Kiều đi đăng ký nhập học" dừng một lúc, Đình Sâm nói tiếp:"Sau này, Ngọc Kiều nhờ ông vất vả dạy dỗ rồi" Hiệu trưởng Châu nghe vậy cười vui vẻ nói:" Chuyện này không thành vấn đề, ông cứ yên tâm".

Trong lúc hai người Đình Sâm và Hiệu trưởng Châu nói chuyện, Ngọc Kiều ngồi không cảm thấy có chút chán liền quay sang nói với Đình Sâm:" Ba! Ba với thầy Hiệu trưởng cứ nói chuyện con muốn xuống dưới đi dạo quanh trường" Đình Sâm nghe vậy thì ừ một tiếng rồi không quên dặn dò:"Con đi cẩn thận, một lát nữa ba xuống đón con" Ngọc Kiều dạ một tiếng rồi chào hai người rồi vui vẻ đi ra ngoài.

Đi xuống dưới, lướt ngang qua phòng đăng ký nhập học vừa nãy, Ngọc Kiều nhìn thấy một bóng dáng có chút quen mắt, quan sát kỹ một lát, Ngọc Kiều vui vẻ gọi:"Băng Băng!". Bóng dáng đó chính là Phùng Nhược Băng là bạn thân của Ngọc Kiều từ hồi tiểu học tuy trung học họ không học cùng nhau nhưng vẫn giữ liên lạc thỉnh thoảng còn qua nhà nhau chơi.

Nhược Băng vừa cùng ba mình đăng ký nhập học xong đang chuẩn bị đi về thì nghe thấy có tiếng người gọi liền quay đầu lại thì nhìn thấy là Ngọc Kiều cô vui mừng gọi là:" Kiều Kiều!".

Ngọc Kiều vui vẻ chạy đến chỗ Nhược Băng đầu tiên là chào hỏi người lớn trước:" Con chào bác Phùng" Ông Phùng mỉm cười gật đầu đáp:" Chào con, Ngọc Kiều" Nhược Băng nắm tay Ngọc Kiều vui vẻ hỏi:"Kiều Kiều, cậu cũng học ở đây sao? Cậu học chuyên ngành gì vậy?" Ngọc Kiều nghe vậy liền gật đầu đáp:" Ừ! Mình học chuyên ngành sân khấu cổ truyền, còn cậu?" Nhược Băng kinh ngạc nói:" Thật sao? Trùng hợp vậy mình cũng học chuyên ngành này" lần này đến Ngọc Kiều kinh ngạc vui mừng nói:"Vậy là chúng ta học chung lớp rồi" Nhược Băng cười tươi ừ một tiếng.

Sau một hồi trò chuyện, tâm tình, Nhược Băng chào tạm biệt Ngọc Kiều rồi cùng ba mình đi về. Ngọc Kiều sau khi tạm biệt Nhược Băng thì tiếp tục vui vẻ đi dạo quan sát xung quanh ngôi trường một vòng.

Đang mải mê nhìn ngắm xung quanh, Ngọc Kiều không chú ý liền va phải một người, cú va mạnh đến mức người kia chao đảo lùi về hai bước nhưng vẫn đứng vững còn Ngọc Kiều thì không may mắn như thế, cô ngã phịch một cái, ngồi bẹp xuống đất đầy đau đớn, cô nhăn mặt, chật vật đứng dậy phủi phủi cái váy của mình đang định lên tiếng thì một giọng nói nam đầy lạnh lùng:" Cô đi đứng không nhìn đường à?" Ngọc Kiều nghe vậy thì có chút tức giận nhưng biết là do mình sai liền nuốt xuống cục tức, cúi đầu nói:" Xin lỗi! Tôi không cố ý, cậu không sao chứ?"giọng nam kia chầm lặng một lúc rồi hờ hững:" Bỏ đi, lần sau nhớ chú ý" nói rồi quay người rời đi.

Giọng nói ấy chính là của Đinh Từ Đức- thiếu gia của công ty tài chính, bất động sản và du lịch Hưng Phát. Ngọc Kiều thấy mình đã thoát khỏi nguy hiểm liền thở phào nhẹ nhõm nhưng vẫn khẽ lẩm bẩm:" Tỏ ra lạnh lùng như vậy cho ai xem?" Dứt lời Ngọc Kiều quyết định quay trở lại chỗ của ba mình, cô giờ không còn tâm trạng đi dạo nữa.