Chương 18: Nhược Băng có tâm sự

Chương 18: Nhược Băng có tâm sự

Hôm nay là ngày Ngọc Kiều chính thức bước vào năm học đầu tiên ở ngôi trường cao học Nghệ thuật quốc gia, cô thức dậy từ sớm đánh răng rửa mặt, vệ sinh cá nhân, thay quần áo. Khoảng gần nửa tiếng sau cô bước ra khỏi phòng vệ sinh, cẩn thận nhìn ngắm lại bản thân trong gương nở một nụ cười đầy ưng ý. Ngọc Kiều hôm nay mặc trên mình bộ đồng phục của trường với áo sơ mi tay lửng màu trắng cùng với chân váy ngang đầu gối màu đen, mái tóc dài óng ả được chải gọn gàng buộc cao cài thêm một chiếc nơ bản to màu đen trông vô cùng trong sáng, thuần khiết có thêm một chút hoạt bát, đáng yêu.

Xong xuôi Ngọc Kiều đeo cặp lên vì vẫn còn sớm cô ung dung, thong thả bước xuống nhà. Lúc cô xuống đến nơi mọi người đều đã có mặt đang ngồi dùng bữa sáng, cô đến chào hỏi mọi người sau đó người xuống bên cạnh ông Đình Sâm và bà Tú Loan, dì Phương cũng vừa lúc mang đồ ăn sáng ra cho cô, Ngọc Kiều mỉm cười nhẹ nhàng cảm ơn dì Phương bắt đầu ăn sáng.

Đang ăn, Ngọc Kiều nghe thấy Cảnh Doãn khẽ hỏi:" Chú Sâm! Chú đã tính tìm tài xế riêng cho Ngọc Kiều chưa?" Sở dĩ Cảnh Doãn hỏi như vậy là vì Ngọc Kiều không biết đi xe mà ngôi trường cô đang theo học cách nhà có chút xa mọi người lại đều có công việc riêng nên không thể lúc nào cũng đưa đón cô và cũng không thể để cô suốt ngày đi taxi, về việc này Ngọc Kiều chỉ im lặng không cho ý kiến, tùy mọi người sắp xếp.

Đình Sâm nghe vậy trầm ngâm một lát rồi nói:"con nói chú mới nhớ, chú mấy hôm nay cũng đang tìm nhưng vẫn chưa thấy người nào đáng tin cậy" Thái lão gia ở đối diện trầm giọng lên tiếng:" Chuyện này không phải vội, cứ cẩn thận mà tìm, phải tìm người vừa đáng tin cậy vừa phải đảm bảo an toàn cho Ngọc Kiều" Đình Sâm nghe vậy thì vâng một tiếng rồi không nói gì nữa.

[•••••]

Dùng bữa sáng xong, Ngọc Kiều lấy khăn giấy lau qua miệng sau đó đứng lên xách cặp chào tạm biệt mọi người rồi nhanh chóng đi ra ngoài xỏ giày đợi ba mình đưa đi học, đang định mở cửa thì Ngọc Kiều nghe thấy tiếng của bà Tú Loan, cô dừng động tác quay người nói:"sao vậy mẹ?"bà Tú Loan đi đến đưa cho Ngọc Kiều một chai nước ép cam nhẹ nhàng nói:"mang theo khi nào khát thì uống" Ngọc Kiều vui vẻ cầm lấy cất vào trong cặp không quên cảm ơn bà:"vâng! Cảm ơn mẹ! Tạm biệt mẹ con đi học" bà Tú Loan khẽ ừ một tiếng.

Rất nhanh, ông Đình Sâm đã đưa Ngọc Kiều tới trường, cô cẩn thận tháo dây an toàn quay sang nói với ông:"tạm biệt ba!"nói rồi cô định bước xuống xe, ông Đình Sâm vội nói:"trưa nay tan học ba đến đón con rồi ba con mình cùng đi ăn trưa"Ngọc Kiều suy nghĩ một lát sau đó gật đầu nhẹ giọng vâng một tiếng rồi bước xuống xe.

Vừa bước xuống xe Ngọc Kiều nhìn thấy Nhược Băng cũng vừa được ông Phùng đưa tới trường cô bước nhanh đến chỗ Nhược Băng chào hỏi với ông Phùng:"Con chào bác Phùng"ông Phùng gật đầu ở một tiếng sau đó nói:"bác gái ở nhà bảo lâu rồi không thấy con sang chơi bà ấy có chút nhớ, hay là hôm nào con sắp xếp qua nhà bác chơi một bữa"Ngọc Kiều nghe vậy ngoan ngoãn đáp:"Dạ được ạ để con sắp xếp rồi xin phép gia đình ạ!".

Nói chuyện được một lúc thấy cũng sắp đến giờ vào học Ngọc Kiều xin phép ông Phùng cùng Nhược Băng đi vào trường, ông Phùng không nói gì chỉ gật đầu một cái. Ngọc Kiều cùng Nhược Băng chào tạm biệt ông Phùng rồi nắm tay nhau đi vào trong trường.

Đi vào trong được một đoạn cô khẽ hỏi Nhược Băng:" Tiểu Băng! Cậu đang có tâm sự à?" Nhược Băng nghe vậy quay sang nhìn Ngọc Kiều sau đó lại không nói gì chỉ cúi đầu thở dài buồn bã. Ngọc Kiều thấy tâm trạng Nhược Băng không vui từ lúc ở ngoài cổng trường nhưng có ông Phùng ở đó cô không tiện hỏi bây giờ chỗ này chỉ có hai người bọn họ Ngọc Kiều khẽ hỏi tiếp:" Có chuyện gì vậy? Có thể nói với mình được không?" Nhược Băng khẽ thở dài đáp:" Anh ta đến nữa rồi!" Ngọc Kiều biết Nhược Băng đang nhắc đến ai liền nhíu mày thắc mắc:" Không phải đã qua hè rồi sao?" Nhược Băng lắc đầu bất lực đáp:" Mình cũng không biết".

Hai người họ vừa đi vừa nói chuyện một lúc thì cũng đến cửa lớp, Nhược Băng nhẹ giọng nói:" Thôi đến lớp rồi, lát nữa để ra chơi rồi nói tiếp" Ngọc Kiều gật đầu đáp:" Được!" dứt lời họ lại cùng nhau bước vào trong lớp.