Chương 17: Nhược Băng có người để ý tới
Trên đường trở về Thái gia, Ngọc Kiều ngồi ở phía ghế lái phụ, không quay người ra đằng sau nhẹ giọng hỏi:" Anh Duệ Thần! Em hỏi thật anh có thích Tiểu Băng không?" Duệ Thần ở sau nghe vậy thì không lên tiếng trả lời mà lại rơi vào trầm tư, không thấy Duệ Thần nói gì Ngọc Kiều thở dài lên tiếng nhắc nhở:" Nếu anh thích mà không nói để vụt mất cậu ấy thì đừng ngồi đấy mà hối tiếc" Duệ Thần nghe đến đây chợt bừng tỉnh ngơ ngác hỏi:" Ngọc Kiều! Em nói như vậy là có ý gì?".
Ngọc Kiều lúc này biết Duệ Thần đã bắt đầu quan tâm đến chuyện của Nhược Băng rồi mới từ từ chậm rãi nói:" Nhược Băng có một người cô là em gái ruột của ba cậu ấy nhiều năm trước đã lấy chồng ở dưới quê, họ hàng xa bên nhà chồng bà ấy có đứa con trai hình như tên là Diệp Ngôn Thành, cậu ta có vẻ rất thích Nhược Bằng mà bà cô này của cậu ấy rất hay đề cập vấn đề này cho bác Phùng ý muốn tác hợp cho Tiểu Băng và cậu ta".
Ngọc Kiều vừa dứt lời thì Cảnh Hạo ở bên cạnh đã nói thêm:" Cô nhóc Nhược Băng này vừa xinh đẹp, tài giỏi lại dịu dàng thật sự tên Diệp Ngôn Thành kia không xứng với con bé chút nào" Ngọc Kiều lần đầu tiên cảm thấy Cảnh Hạo nói có lý liền giơ ngón tay cái lên đáp:" Anh nói quả không sai" chỉ có mỗi mình Duệ Thần vẫn chưa hiểu chuyện gì hỏi:" Tại sao hai người lại biết họ không xứng đôi? biết đâu Tiểu Băng cũng thích cậu ta".
Ngọc Kiều nghe vậy thở dài tỏ ra buồn bã nói:" Vậy là anh không biết rồi, em với tiểu Băng chơi cùng nhau từ nhỏ nên có một số chuyện em cũng biết chút ít. Người tên Diệp Ngôn Thành được cô tiểu Băng nhận làm con nuôi, từ lúc nhỏ đến bây giờ cứ vào dịp hè hay cùng bà ấy lên chơi sẽ ở nhà bác Phùng, anh ta suốt ngày bám lấy tiểu Băng dù cậu ấy đã tỏ ra không thích", Duệ Thần nghe xong gật đầu tỏ vẻ đã hiểu mà hỏi tiếp:" Ngọc Kiều em từng tiếp xúc với cậu ta, em thấy cậu ta là người như thế nào?" Ngọc Kiều trầm ngâm suy nghĩ một lát rồi đáp:" Em cũng chưa gặp anh ta quá 5 lần nên không biết rõ tính cách lắm nhưng nhìn bề ngoài cũng khá đẹp trai, phong độ, cao ráo".
Duệ Thần thở dài không nói gì, Ngọc Kiều thấy vậy biết anh đã rơi vào đúng mục đích của mình liền nhỏ giọng nói vu vơ:" Ước gì hiện tại tiểu Băng có một anh bạn trai thì tốt biết mấy, có thể dựa vào cái này mà tránh xa anh ta một chút " Duệ Thần vẫn không lên tiếng mà cứ ngồi thẫn thờ, Ngọc Kiều cũng không nói gì nữa mà quay sang nhìn Cảnh Hạo, hai anh em họ không hẹn mà cùng nhau khẽ nhếch môi cười khẽ.
Về đến Thái gia, Cảnh Hạo dừng xe trước cửa quay sang nói với Ngọc Kiều:" Em vào nhà trước, anh và Duệ Thần có việc đến ký túc xá của trường" Ngọc Kiều nghe vậy gật đầu đáp:" Được! Vậy hai anh đi đường chú ý an toàn" Cảnh Hạo hiếm khi được em gái quan tâm vui vẻ nói:" Biết rồi, cô nương mau vào trong nhà đi" Ngọc Kiều ồ một tiếng rồi tháo dây an toàn cầm theo mấy túi đồ bước xuống xe sau đó một lần nữa tạm biệt hai người Cảnh Hạo và Duệ Thần, đợi bọn họ lái xe đi được một đoạn rồi mới quay người đi vào trong nhà.
Vừa bước vào trong nhà, cô nhìn thấy Cảnh Phong đang ngồi ở sofa ngoài phòng khách, anh mặc chiếc áo sơ mi trắng cùng quần âu màu sẫm, thắt cà vạt đen, áo vest đen anh vất ở bên cạnh, Cảnh Phong ngồi vắt chéo chân, tay đang cầm cuốn tài liệu xem qua xem lại, Ngọc Kiều có chút ngạc nhiên vì giờ này anh thường vẫn đang ở công ty, cô nhẹ nhàng hỏi:" Anh hôm nay không đi làm à?" Cảnh Phong đang tập trung nghe vậy liền ngước mắt lên đáp:" Hôm nay công ty không có việc gì quan trọng nên anh đem về nhà xử lý" Ngọc Kiều không nói gì nữa chỉ ồ một tiếng, Cảnh Phong thấy trên tay Ngọc Kiều đang xách mấy túi đồ liền hỏi:" Vừa đi mua sắm về?" Ngọc Kiều ngoan ngoãn gật đầu đáp:" Vâng! Sáng nay em cùng tiểu Băng đi mua sắm ít đồ chuẩn bị đi học" Cảnh Phong khẽ ừ một tiếng rồi không nói gì nữa.
Ngọc Kiều thấy anh không lên tiếng liền khẽ hỏi:" Anh ăn trưa chưa?" Cảnh Phong vừa tiếp tục xử lý công việc vừa trả lời cô:" anh ăn ở công ty trước khi về rồi" dừng một lúc anh lại ngước lên nhìn Ngọc Kiều nói:" Lúc về có đi ngang qua tiệm bánh ngọt tiện thể mua cho em hộp bánh bông lan trứng muối chà bông mà em thích lên phòng cất đồ rửa tay chân rồi xuống ăn" Ngọc Kiều nghe vậy liền vui vẻ đáp:" Vậy ạ? Cảm ơn anh nha!" Cảnh Phong gật đầu ừ một tiếng nói:" Mau lên phòng cất đồ đi, anh bảo dì Phương để bánh ra đĩa sẵn cho em rồi" Ngọc Kiều mỉm cười vui vẻ đáp:" Vậy em lên phòng trước, anh cứ làm việc tiếp đi" dứt lên cô vui vẻ chạy lên phòng, Cảnh Phong sợ cô ngã nói:" Đi cẩn thận không ngã" Ngọc Kiều không quay đầu lại nói to:" Em biết rồi", Cảnh Phong lắc đầu bất lực cười lẩm bẩm:" Đúng là Heo tham ăn" nói rồi anh quay lại tiếp tục công việc.