Chương 18: Phòng ngừa chu đáo (3)

Từ đó hai người đạt thành hiệp nghị.

"Chàng tính làm thế nào?" Tô Ngâm thắc mắc nói.

"Những năm gần đây, thân thể lão đầu càng ngày càng không tốt nên mới vội vã muốn tìm Thông Linh Bảo Ngọc, mà ta biết Nhị ca vẫn luôn cấu kết với Tịch Chiêu Nghi của phụ hoàng…” Lý Kính Ngôn tính toán rõ ràng trong lòng.

"Cho nên chàng muốn cho ông ta bắt gian một lần nữa?"

"Không phải lúc trước ông ta thiết kế mẫu phi như vậy sao, bây giờ ta muốn cho ông xem thử Thái Tử cùng với phi tử mình sủng ái nhất thì ông ta sẽ quyết định như thế nào?" Đôi mắt Lý Kính Ngôn ẩn chứa vẻ hung ác.

"Vậy phải làm thế nào để cho ông ta bắt được?"

"Ta tự có cách…"

Tất nhiên Tô Ngâm tin tưởng Lý Kính Ngôn, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

"Bây giờ phụ hoàng ta và các ca ca đã ổn chưa? Lý Dịch Thừa có làm khó bọn họ không."

Con ngươi Lý Kính Ngôn lại biến thành ôn nhu như trước: "Nàng yên tâm, ta đã xếp người của mình vào thiên lao bên kia, sẽ không quá làm khó bọn họ."

"Cảm ơn chàng, đúng rồi, ta vẫn có thắc mắc?"

"Hả?"

"Chàng làm sao mà đưa ta từ trong lao ra ngoài được? Lý Dịch Thừa muốn lấy được Bảo Ngọc nên nhất định sẽ không thả ta dễ dàng như vậy."

"Thánh chỉ nơi tay, hắn không dám không nghe theo."

"Thánh chỉ?"

Lý Kính Ngôn vung tay áo: "Ta vào cung cầu lão đầu kia, nói…"

"Nói gì?"

Chợt Lý Kính Ngôn tiến đến gần: "Nói coi trọng nàng, cuộc đời này không phải nàng thì không lấy."

Mặt Tô Ngâm ửng đỏ, nàng đẩy hắn ra.

Lý Kính Ngôn cười cười quét chóp mũi Tô Ngâm: "Nàng thật đúng là dễ gạt, alixiaotiannu-truyenyy.vip, không phải là lão đầu muốn Thông Linh Bảo Ngọc sao, ta nói với ông ta ta có cách khiến cho nàng giao Thông Linh Bảo Ngọc ra."

"Chàng cũng thật có cách.” Tô Ngâm rót cho mình một ly trà đầy, đặt ở chóp mũi ngửi: "Trà ngon." Rồi uống một hơi cạn sạch.

Lý Kính Ngôn hơi híp mắt, càng vui vẻ hơn.

Giờ Dậu hôm sau, Lý Kính Ngôn nhìn Tô Ngâm dùng bữa tối xong sửa sang lại cẩm bào rồi vào cung.

Tô Ngâm tuyệt không lo lắng, nàng ngồi ngay ngắn ở ngay bàn đọc sách, có lẽ đọc hơi mệt chút nên nằm ở trên bàn ngủ thiếp đi.

Chừng khoảng giờ Hợi Lý Kính Ngôn mới trở về, hắn khoác áo bào lên cho Tô Ngâm, Tô Ngâm thức, nàng mở đôi mắt còn buồn ngủ ra nhìn hắn: "Thuận lợi chứ?"

"Đương nhiên, lão đầu kia tức giận quá mức đánh Tịch Chiêu Nghi vào lãnh cung, phạt Nhị ca ăn năn ở Phủ Thái Tử, không có ý chỉ của ông ta thì không thể ra ngoài.” Trong giọng của Lý Kính Ngôn có một chút đắc ý.

"Vậy kế tiếp làm thế nào?" Tô Ngâm không muốn biết quá trình như thế nào, đối với nàng mà nói quá trình thật xa không bằng kết quả.

"Ép… hắn ta… mưu… phản." Lý Kính Ngôn nói từng chữ từng chữ.

"Ép bằng cách nào?"

"Điều lão đầu kiêng kỵ nhất là Hoàng Tử kéo bè kết phái, chuyện đã đến nước này thì chắc chắn phe phái của Nhị ca sẽ đi cầu xin tha thứ, cứ như vậy lão đầu sẽ biết những người này cùng một phe với Thái Tử, ông ta nhất định sẽ âm thầm chém bỏ, làm suy yếu thế lực Nhị ca, nói không chừng vị trí Thái Tử của Nhị ca cũng khó bảo đảm, theo tính tình của Nhị ca nhất định sẽ khởi binh mưu phản."

"Mấy năm nay quân đội Nhị ca âm thầm nuôi dưỡng đóng ở Tây Giao." Lý Kính Ngôn nói tiếp.

"Nhưng Lý Dịch Thừa cũng không phải kẻ đầu đường xó chợ, nói không chừng sẽ nghĩ ra mà kịp thời ngăn những người kia lại!"

"Cho dù người của hắn ta không dâng tấu thì người của ta dâng không được sao?" Lý Kính Ngôn vuốt vuốt ly trà, đắc ý nói.

"Trên phố thường có lời đồn Lâm Vương không được cưng chiều, không hỏi chuyện triều chính mà chỉ một lòng muốn làm Vương gia nhàn tản. Nhưng bọn họ đều không biết Lâm Vương cũng là người có đảm có mưu, là bọn họ nhìn lầm." Tô Ngâm trêu ghẹo.

"A Ngâm đang giễu cợt Bổn vương?"

"Không dám không dám."

"Được rồi, sắc trời không còn sớm, đi nghỉ ngơi sớm đi, ta đi về trước." Lý Kính Ngôn mới vừa đi tới cửa lại vòng trở lại.

"Còn có chuyện gì à?"

"Ngày mai ta dẫn nàng đến một nơi." Tô Ngâm nhìn đôi mắt Lý Kính Ngôn tối đi, khéo léo gật đầu: "Được, chàng đi về nghỉ ngơi trước đi, hôm nay đã mệt mỏi rồi."

"Ừ."