Mấy ngày liên tiếp tiểu nam hài vẫn nhốt mình ở Vĩnh Xuânung, chưa từng bước ra, Hoàng Thượng cũng không còn đến thăm hắn.
Một ngày nọ, nhị ca của tiểu nam hài đến thăm hắn, nói là dẫn hắn đi chơi giải sầu, tiểu nam hài không nghĩ gì cứ thế mà đi, bởi vì ng chen đẩy hắn tin tưởng nhất từ nhỏ đến lớn là nhị ca, nhưng không nghĩ tới chính nhị ca mà hắn cho là thân nhất lại tự tay đẩy hắn xuống vách đá vạn trượng.
Tiểu nam hài cho là sẽ cứ như vậy mà chết, thù lớn chưa trả mà chết đi, hắn hận, không cam lòng. . .
ho đến cuối cùng lúc hắn muốn từ bỏ lại được một vị lão nhân cứu, lão nhân một đầu tóc trắng, ngay cả râu ria cũng trắng, tiểu nam hài cho là đã đến Điện Diêm Vương nhưng lão nhân lại mở miệng tự xưng là nam Lục Tiên Ông.
"Mạng tiểu tử ngươi thật cứng rắn, bảy hồn đã mất ba hồn mà còn không chết." Nam Lục Tiên Ông cẩn thận suy nghĩ: "Oán khí thật nặng."
"Thù lớn chưa trả thì sao có thể chết?"
Nam Lục Tiên Ông bấm tay tính toán: "Trong mạng của ngươi sẽ có một kiếp, ta sẽ giúp ngươi một lần."
ứ như vậy nam Lục Tiên Ông dẫn tiểu nam hài trở về, ngâm mình ở trong ao thuốc, ngâm mình ở trong băng lạnh, ngâm tới tới lui lui tròn nửa năm.
"Lão phu chỉ có thể giúp ngươi như vậy, còn lại phải dựa vào số mệnh của ngươi, nhưng có lẽ thế gian này có một vật có thể cứu ngươi, đó chính là Thông Linh Bảo ngọc "
Tiểu nam hài đang muốn hỏi đó là vật gì thì nam Lục Tiên Ông đã biến mất.
Tiểu nam hài trở lại hoàng cung nói dối mình không cẩn thận rơi xuống vách đá, may nhờ được nông phu cứu, còn nói không nhớ rõ tất cả những chuyện lúc trước.
Hoàng Thượng nhìn hắn sinh lòng thương tiếc nên phong hắn thành Vương gia, thả hắn ra cung để cho hắn tự sinh tự diệt.
Đây cũng chính là điều tiểu nam hài muốn, hắn bắt đầu âm thầm nuôi dưỡng thế lực của mình, lung lạc quan viên trong triều, lôi kéo lòng dân.
Ng chen đẩy được lòng dân là ng chen đẩy có được cả thiên hạ.
Tô ngâm nghe xong thở phải: "Theo lời ngươi nói, alixiaotiannu-truyenyy.vip, Hoàng Thượng hoàn toàn bị Hoa Quý Phi lợi dụng."
"Nếu như sau đó tiểu nam hài không nghe thấy cuộc đối thoại của Hoàng Thượng và Hoa Quý Phi thì có thể sẽ thật sự cho là ng chen đẩy hãm hại Văn Phi chỉ có Hoa Quý Phi."
"Lời này phải hiểu thế nào?"
"Từ khi Hoàng Thượng lên ngôi thì vẫn luôn luôn tìm kiếm phương pháp trường sinh bất lão, Hoa Quý Phi là ng chen đẩy Miêuương nên giỏi cổ độc, bà ta nghĩ cách giúp Hoàng Thượng, đó là dùng trái tim của một trăm ng chen đẩy nuôi cổ trùng, lúc dưỡng thành chỉ cần Hoàng Thượng ăn nó sẽ có thể trường sinh bất lão."
Tô ngâm nghe xong thì lạnh cả sống lưng: "Không phải là Hoàng Thượng rất yêu thương tiểu nam hài đó sao? Vì sao còn phải thiết kế mẫu phi hắn."
Lý Kính ngôn c chen đẩy khổ, nói: "Hoàng gia từ trước đến nay chỉ coi trọng thân phận, Văn Phi chỉ là một cung nữ."
Tô ngâm hiểu ra gật đầu.
Nàng ngước mắt nhìn thấy Lý Kính ngôn nhìn mình chằm chằm: "Bây giờ ta. . ." Lý Kính ngôn vươn tay đặt lên tim: "Theo lời lão nhân nói, bây giờ ta chính là ng chen đẩy hoại tử, không có nhịp tim, không có nhiệt độ, không sợ đau, còn không thể ăn cơm, ngay cả trà này uống vào miệng cũng vô vị, ta như vậy, A ngâm, nàng có sợ không?"
Tô ngâm cầm tay Lý Kính ngôn: "Mới đầu là sợ, nhưng bây giờ không sợ."
Ngoại trừ có thể khiến cho ng chen đẩy trường sinh bất lão, Thông Linh Bảo ngọc còn có thể tụ bảy hồn, giữ sáu phách, cứu ng chen đẩy hoại tử, xương trắng xác thịt.
"Những lời nói ở võ trường lúc trước có còn tính không?"
"Dĩ nhiên."
"Được, chờ ngày Lý quốc diệt ta sẽ đưa Thông Linh Bảo ngọc cho chàng."
Lý Kính ngôn ngạc nhiên, không nghĩ tới Tô ngâm sẽ đồng ý nhanh như vậy.
"Từ giờ trở đi chàng không còn là kẻ địch của ta mà là đồng minh của ta." Tô ngâm vươn tay giơ ở giữa không trung.
Lý Kính ngôn giật mình ngẩn ng chen đẩy trong chốc lát rồi đặt tay của mình lên:
"Được."