Sau khi xử lý mọi chuyện, Lăng Thần liền mua lại một căn nhà khang trang để cho chúng nữ ở lại tạm, còn bản thân lấy cớ là có việc, lập tức tự mình hành động.
Chúng nữ, kể cả Ngọc Uyển, nữ nhân mới nhất bị… đúng hơn là được Lăng Thần đưa vào hậu cung, cũng mờ mờ đoán được mục đích hắn rời đi là đi tìm thêm nữ nhân.
- Phu quân còn chưa đến đây được bao lâu, đã nhanh chóng tìm ra đối tượng để theo đuổi, thật đúng là đáng sợ.
Khang Mẫn, nữ nhân đầu tiên của Lăng Thần (tại thế giới này) lên tiếng nói, chúng nữ cũng liền phù họa theo.
- Tên này đúng là một tên trăng hoa, có chúng ta rồi mà vẫn chưa thỏa mãn, hừ, còn đi tìm thêm nữ nhân…
Tuy ngoài miệng nói vậy, các nàng vẫn không ngăn cản Lăng Thần đi tìm thêm người, một phần vì các nàng thấy việc đó rất bình thường, một phần vì các nàng cộng lại, trừ Đông Nghi, đều không thể đánh bại hắn khi chiến đấu ở cả ngoài đời lẫn trên giường.
Một đường tìm kiếm, Lăng Thần cũng không biết hắn đã đi bao xa, thời gian đã trôi qua bao lâu. Đến chạng vạng tối, hắn liền đi đến bờ của một con sông lớn, xung quanh là cảnh sắc những dãy núi được từng tia nắng lóe qua trông vô cùng tú lệ.
Thêm cả hiện tại đang là hoàng hôn, nước sông lúc này bị nhuộm đỏ bở ánh sáng, cực kỳ thơ mộng.
Đừng trên bờ sông, không thấy có bất kỳ thuyền bè nào xung quanh, Lăng Thần tính quay trở lại tìm chúng nữ. Không phải vì hắn không thể qua sông bởi với thực lực hiện tại, hắn toàn toàn đủ sức để bơi qua, còn nếu mà đi bộ trên nước, cũng sẽ được nhưng tốn không ít sức.
Khi hắn mới quay lại, từ xa xa đột nhiên truyền đến tiếng ca vô cùng thanh thót, khiến cho Lăng Thần không thể không ngó ra xem.
- Chậc, đúng là không uổng công ta tìm kiếm.
Trong lòng Lăng Thần liền lập tức hưng phấn, bởi hắn nhìn thấy một thân ảnh người con gái đang không ngừng cất tiếng hát với chất giọng ngọt ngào ở trên chiếc thuyền nhỏ đi thuận theo chiều sông.
Về nhan sắc, nàng mang lại cảm giác không phải là thiếu nữ khó gần, hay là tiên nữ trên trời giáng xuống như vài nữ nhân mà Lăng Thần từng gặp, thay vào đó là cảm giác một người con gái dễ gần, có chút mộc mạc nhưng lại tinh nghịch.
Tiếng ca cũng từ từ biến mất, thuyền nhỏ cũng đã cập bờ, mà còn đậu gần chỗ Lăng Thần, vị cô nương nhìn Lăng Thần một chút rồi lên tiếng:
- Vị công tử này, muốn qua sống sao?
Lăng Thần dù sao cũng gặp qua không ít mĩ nữ, hắn cũng không bị vẻ đẹp của nàng làm ngu ngơ đầu óc, ngược lại còn rất tỉnh táo nói:
- Tại hạ muốn đi Đúc Kết Trang.
Cái danh tự này, Lăng Thần cũng chỉ nhớ là có đọc qua ở đâu đó, không chắc đúng hay sai. Dù sau hắn cũng đang ở Tô Châu, sớm muộn gì cũng tìm được người cần tìm, nếu cô nương trước mắt thực sự là người mà hắn đang nghĩ, thì hắn có thể tiết kiệm được không ít thời gian.
Thiếu nữ nghe nơi Lăng Thần muốn đến mà có chút kinh ngạc, sau đó cũng đáp lại:
- Đúc Kết Trang, đây không phải là nơi mà ai cũng biết, công tử vì sao lại biết cái tên này?
Thấy sự đề phòng từ mĩ nữ trước mặt, Lăng Thần liền lập tức ứng biến, hắn cười nói:
- Tại hạ chính là bằng hữu của Mộ Dung công tử, cũng đã mấy năm chưa gặp mặt Mộ Dung công tử, nay tại hạ có việc nên đến Tô Châu, tiện cùng hắn ôn lại chút chuyện.
- Chuyện này… thật không may, công tử nhà ta mới xuất môn cách đây ít ngày, chỉ sợ một khoảng thời gian nữa mới về.
Cô nương do dự một lúc rồi nói ra, nàng cảm thấy Lăng Thần không phải người xấu, vì vậy liền nói ra việc Mộ Dung Phục đã rời khỏi Tô Châu.
- Vậy sao, thật đáng tiếc…
Lăng Thần giả vờ kinh ngạc, sau đó bày ra cái vẻ mặt tiếc nuối vì không gặp được người cần gặp.
Thấy hắn là một người có vẻ thiện lương, cộng thêm việc Lăng Thần biết được cái tên sơn trang, thiếu nữ liền lên tiếng:
- Nếu công tử đã từ xa tới, thì chính là khách. Mà ngài còn là bạn của Mộ Dung công tử, vậy nên tiểu nữ cũng không dám để cho ngài ở ngoài. Hay là thế này, ngài lên thuyền với ta đi đến Đúc Kết Trang, sau đó ta sẽ bẩm báo chuyện này với người khác. Để họ đưa tin cho Mộ Dung công tử, ngài thấy sao?
Nghe được lời này, Lăng Thần mừng như điên. Cái chó má gì mà bạn cũ của Mộ Dung Phục, hắn căn bản còn chưa gặp tên ấy lần nào. Còn đang lo lắng không có cớ nào để tiếp cận A Bích cùng A Chu, ai ngờ cơ hội lại đế dễ như vậy.
- Đã vậy đành theo ý cô nương. Cho tại hạ hỏi, quý danh của cô nương là…?
- Tiểu nữ chẳng qua chỉ là người hầu của Mộ Dung công tử, chẳng qua chỉ là tiểu nha đầu đánh đàn, phục thị, tên là A Bích. Công tử không cần gọi cô nương này, cô nương nọ, chỉ cần kêu tiểu nữ là A Bích liền được.
A Bích cũng không giấu diếm, liền nói ra thân phận của mình. Lăng Thần dù đã đoán ra phần nào nhưng khi nghe nàng xác nhận, cũng có chút vui vẻ vì bản thân quá là may mắn.
- Vậy giới thiệu với A Bích, tại hạ tên là Lăng Thần, nàng có thể gọi ta là Lăng Thần, hoặc gọi là Lăng Thần đại ca, không nhất thiết kêu công tử. Ta cũng không quen bị gọi như vậy.
- Chuyện này, không được.
A Bích vội vàng từ chối, dù sao nàng trước giờ được dạy rằng phải tôn trọng khách nhân của Mộ Dung Phục, nếu có dấu hiệu không phải phép, thì sẽ bị trừng phạt.
- Không cần lo lắng, dù sao ta cũng không thích lễ tiết quá nhiều. A Bích cứ gọi thẳng tên ta, không cần tỏ ra quá câu nệ.
- Vậy liền nghe theo Lăng Thần đại ca.
A Bích cũng chỉ chần chừ một lúc rồi chấp nhận lời Lăng Thần. Sau đó cả hai người liền lên thuyền, thân là nam nhi, Lăng Thần liền xung phong nhận chèo thuyền, còn A Bích đứng ở mũi tàu chỉ đường.
Với thực lực của mình, việc chèo thuyền đối với Lăng Thần quả thực không khó, dù cho có hai người trên thuyền thì tốc độ cũng nhanh hơn nhiều so với khi chỉ có mình A Bích.
- Thực lực của Lăng Thần đại ca cũng thật mạnh, dù cho A Bích có cố hết sức cũng không thể chèo nhanh như vậy.
Lăng Thần chỉ cười cười, sau đó liền hỏi:
- A Bích có từng luyện qua võ công? Bởi ta không cảm nhận được chút nội lực nào trên người nàng.
- Không có, ta không có hứng thú với việc học võ, chỉ có hứng với âm nhạc.
A Bích thẳng thắn trả lời, nàng rất ưa thích những người có võ công mạnh mẽ và tính các tốt bụng như Lăng Thần nhưng nếu nói nàng học võ, nàng chắc chắn sẽ không chọn.
- Âm nhạc hay võ học, cũng chỉ là một mảng mà thôi, nếu nàng quyết tâm theo đuổi nó, ta tin một ngày nào đó nàng sẽ đạt được điều nàng luôn mong muốn.
Lăng Thần vừa nói vừa dùng ánh mắt cực kỳ mê hoặc nhìn về phía A Bích.
A Bích lúc này cũng đang nghĩ ngợi nhìn ngược về phía hắn, bốn mắt chạm nhau, không hiểu sao trong lòng A Bích dâng lên một cảm giác khó tả.
- Cảm ơn đại ca. Lời của ngài A Bích sẽ ghi nhớ.
A Bích không biết vì sao cảm thấy có chút thất thố sau khi nhìn Lăng THần một lúc, nàng lúc này mới để ý đến sự điển trai của hắn, khi thấy mặt mình bỗng đỏ lên, nàng mới ngại ngùng quay mặt lại để cho lăng Thần không thấy dáng vẻ hiện tại của mình.
Lăng Thần tất nhiên nhìn thấy hết, hắn cố tình dùng thôi miên, khiến cho A Bích bị mê hoặc trước hắn, đúng hơn là đánh sâu vào cảm giác khi nàng nhìn thấy nhan sắc hắn.
Dù cho các kỹ năng đều bị khóa nhưng với thế giới như này, chỉ cần thôi miên cũng giúp Lăng Thần không ít.
Một lúc sau, A BÍch cũng trở nên bình tĩnh lại, anngf đành dùng tiếng hát trong trẻo của mình để che đi sự ngại ngùng này, có điều Lăng Thần vẫn cảm nhận được giọng cô nàng này có chút run rẩy, hiểu nhiên là tác dụng của thôi miên vẫn chưa hết.
-- Hết chương --
Hmm~ Nói sao nhỉ, tôi kiểu không chia thời gian hợp lý được nên việc ra chương thường xuyên khá là khó. Nhưng tôi sẽ cố không drop bộ này OwO
À mà lâu rồi không viết tôi thấy tình huống hơi ngượng… mọi người thông cảm nha @@