- Phu quân đã về.
Hoàng Dung sau khi nghe tiếng bước chân đi đến thì vui vẻ đem theo bụng bầu đi ra nhưng người xuất hiện trước mắt nàng không phải là Quách Tĩnh mà lại là thân ảnh vô cùng quen thuộc.
Nhớ tới cảnh một tháng sống cùng tên nam nhân này, nàng với hắn đã làm không ít chuyện cực kỳ xấu hổ. Mà điều đó lại là thứ nàng không muốn nhắc lại nhất, thậm chí vài thói quen khi sống cùng hắn như là không mặc đồ, … nàng còn khó quên được. Lâu lâu nàng còn xém làm như vậy, sau đó mới nhớ ra là đã rời khỏi nơi thì mới mặc đồ chỉnh tề.
- Chậc… gặp phu quân còn bày ra mặt đó. Đúng là dâm nữ mau quên… Không nhớ sáu tháng trước chúng ta đã sống với nhau rất vui vẻ sao?
Lăng Thần vừa cười lớn rồi nói, hắn biết tâm ý của Hoàng Dung đối với hắn vẫn chưa biến mất bởi tỉ lệ chinh phục đã đạt tới 99%.
- Ngươi… ngươi vì sao lại ở đây… với cả Tĩnh ca ca đâu, ngươi đã làm gì chàng?
Lăng Thần cười mà không nói, sau đó đi đến trước mặt Hoàng Dung, tay hắn liền cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng sau đó ngồi xuống bàn ở gần đó:
- Ta đến đây tất nhiên là để thăm Dung Nhi của ta rồi, nàng không biết người yêu nhau một ngày không gặp như một năm không thấy, ta và nàng dù sao cũng không gặp gần nửa năm, ta rất nhớ nàng, không chỉ vậy, ta rất nhớ những lúc nàng đòi ta làm nàng, mà chờ nàng lâu quá nên ta quyết định đến dây.
Lời nói ngon ngọt của Lăng Thần làm cho Hoàng Dung cảm thấy ngọt ngào trong lòng, nhưng nàng còn giả vờ dãy giụa, sau đó liền thuận theo Lăng Thần mà ngồi vào đùi hắn:
- Chẳng qua thời gian này có... nên không có thời gian.
Kỳ thật sau khi nàng rời khỏi, mị thể cũng phát tác không ít lần nhưng may có một vài thứ do Lăng Thần chuẩn bị để áp chế nên Hoàng Dung căn bản không quá thèm muốn quay lại với hắn, cộng thêm tình cảnh lúc này rất hỗn loạn mà Hoàng Dung lại có thai, cho nên việc rời đi Tương Dương để đến gặp Lăng Thần là điều khó thành. Tất nhiên Lăng Thần đã sắp xếp như vậy, hắn cố tình hỏi chỉ để thử xem tâm trạng Hoàng Dung như thế nào mà thôi?
- Chậc, thai nhi này... Không lẽ là của ta.
Hoàng Dung run người một lúc. Nàng biết câu trả lời là "đúng" nhưng nếu chuyện này lộ ra, nàng không biết sống như thế nào. Vì vậy liền lắc đầu phủ định.
Lăng Thần dù biết được nàng sẽ làm như vậy mà khi thấy nàng cố gắng phủ định thì trong lòng có chút không vui, không lẽ nữ nhân này lại khó chinh phục như vậy. Bởi từ lúc nàng về, Lăng Thần hoàn toàn khiến cho nàng và Quách Tĩnh không lên chung giường, mà có thì cũng là ảo cảnh.
Lăng Thần thở dài, sau đó liền đem cho Hoàng Dung một loại rượu nhẹ rồi nói:
- Nếu nàng đã nói vậy, thì ta cũng không cản nữa. Đây nếm thử rượu thuốc, nó rất tốt cho thai nhi.
Hoàng Dung biết Lăng Thần sẽ không hại mình, hai má ửng đỏ cầm chén rượu lên, đôi môi khẽ nhếch chậm rãi uống một ít, sau đó nàng cùng hắn nói chuyện một hồi.
Lăng Thần nói với Hoàng Dung không ít lời ngon tiếng ngọt, nữ nhân nào mà chả thích được ca ngợi, được khen, mà Quách Tĩnh ngu ngốc đó sẽ không biết làm thế nào để chọc cười Hoàng Dung... Nên lúc Lăng Thần dùng từng lời lẽ yêu thương nói chuyện, trong lòng nàng lại trở nên vui vẻ, cảnh xuân tràn đầy như thiếu nữ tuổi mới lớn.
Lăng Thần không biết từ khi nào đem một tay đặt tại eo nhỏ của Hoàng Dung mà vuốt ve, tay kia cầm lấy cằm nhỏ của Hoàng Dung, cả hai nhìn nhau một hồi rồi hôn nhau, hắn có thể cảm nhận được đôi môi kiều diễm ướt át cùng với chiếc lưỡi ngọt ngào của nàng đang phối hợp với lưỡi hắn để trao nhau từng giọt mật ngọt.
Hoàng Dung cuối cùng cũng được bung tỏa dục hỏa trong lòng, hôn xong, toàn bộ cơ thể nàng vô lực nằm yên trên người Lăng Thần, sau đó nhìn hắn một cách yêu thương, chủ động hôn lấy môi hắn như muốn đáp trả lại.
Sau một lúc, Hoàng Dung cảm thấy dục vọng gần lên tới đỉnh điểm thì đẩy Lăng Thần ra, cảm giác được ngực mình có chút tê dại, như bị ai đó đang chạm tới thì mới để ý thấy tay Lăng Thần không biết từ lúc nào đã tiến đến ngực nàng, mặc kệ lớp quần áo và áo lót, không ngừng nhào nặn bầu vú sữa của nàng thành nhiều dạng khác nhau.
Mà tay kia thì lại đưa vào trong quần nàng, sau đó kéo quần lót ra rồi nghịch ngợm tiểu muội nàng, hai ngón tay hắn không ngừng chọc hột le khiến cho Hoàng Dung động tình không thôi, da thịt dần trở nên hồng hào, âm đạo cũng dần dần ướt át, hơi thở hổn hển, cực kỳ gợi cảm.
- Đừng... ta... thiếp đang mang thai... không... không làm được...
Hoàng Dung cố gắng lấy lại lý trí rồi kéo tay Lăng Thần ra, nàng sợ nếu tiếp tục nàng sẽ không chịu được mà gây ảnh hưởng tới thai nhi mất.
- Là ta thất thố. Xin lỗi chàng.
Lăng Thần phát hiện ra bản thân mình bỗng quên mất nàng mang thai, hắn còn đang tính đè nàng xuống làm mấy hiệp để khiến cho nàng buông thả phòng tuyến cuối cùng với hắn, thế mà không thành.
Hoàng Dung biết một phần suy nghĩ của Lăng Thần lúc này, liền ngay lập tức rời khỏi đùi hắn, sau đó quỳ xuống, cởi quần lẫn quần lót hắn ra, côn thịt to cứng cùng mùi hương quen thuộc ngay lập tức xuất hiện trước mặt nàng.
- Dung Nhi đây là?
Lăng Thần có chút bất ngờ về hành động của Hoàng Dung, nàng liền nói:
- Dù sao Dung Nhi cũng từng nói sẽ là người của phu quân, hiện Dung Nhi không thể làm chuyện kia với phu quân, nhưng dùng miệng vẫn được.
Sau đó nàng chậm rãi mở đôi môi cực kỳ mê người, đem côn thịt ngậm vào trong miệng rồi phun ra nuốt vào. Động tác của nàng rất điêu luyện, thậm chí chiếc lưỡi của nàng còn cố gắng liếm từng tấc thịt trên đó, không bỏ chỗ nào.
Lăng Thần còn đang hưởng thụ cảm giác được phục vụ của Hoàng Dung thì tinh thần lực của hắn liền phác giác ra có người đến, nhưng hắn mặc kệ.
- Quách phu nhân... có thư của tiểu thư Quách phù.
Người đến là một nha sai (sai vặt) ở phủ đệ của Hoàng Dung và Quách Tĩnh, hiện cho có lệnh của nàng, hắn tất nhiên là không dám vào.
Hoàng Dung khi nghe được tiếng kêu thì có chút hốt hoảng muốn dừng thì bị Lăng Thần giữ đầu lại, nàng hiểu nếu nàng muốn cho nha sai vào, phải khiến Lăng Thần hài lòng.
Thế là Hoàng Dung liền mặc kệ tiếng gõ cửa, chiếc lưỡi cùng đôi môi đỏ mỏng không ngừng kích thích côn thịt Lăng Thần. Sau một lúc thời gian, Lăng Thần không chịu nổi nữa mà bắn đầy vào trong miệng Hoàng Dung nhưng Hoàng Dung lại rất tự nhiên mà đem tất cả nuốt vào trong.
- Không tệ... Nay Dung Nhi làm rất tốt.
Lăng Thần vừa an ủi, tay còn không quên sờ soạn ngực Hoàng Dung khiến nàng đỏ mặt xấu hổ.
- Thôi, ta đi đây. Nếu nàng muốn gặp ta thì cứ việc gọi tên ta, hoặc kêu phu quân là được.
Nói xong thân ảnh Lăng Thần liền biến mất, Hoàng Dung cố gắng chỉnh sửa lại đầu tóc tác phong, nhưng tinh dịch Lăng Thần bắn ra nhiều còn bắn một chút lên trên quần áo nàng, thậm chí bên dưới nàng đã ướt sũng, dâm dịch không ngừng chảy xuống. Hoàng Dung xấu hổ muốn thay đồ nhưng cuối cùng vẫn ra nhận thư rồi nhanh chóng lấy lý do đuổi tên sai vặt đi.
--Hết chương 60--