Trong quãng đường đến Lục Gia Trang, vì bị phục kích nên Hồng Lăng Ba và Lý Mạc Sầu quyết định tách ra. Lý Mạc Sầu, sư phụ của Hồng Lăng Ba, bị những kẻ phục kích đuổi theo, còn nàng thì cố gắng đi đường khác xa hơn để tránh gặp mặt họ.
Nàng cũng sớm đến Lục Gia Trang trước Lăng Thần vài ngày, nhưng khi thấy vẫn còn người sống, nàng liền biết sư phụ chưa tới, vì vậy Hồng Lăng Ba đã ẩn nấp ở gần đây trong suốt thời gian chờ đợi.
Cho đến hôm nay, khi nàng nghe thấy tiếng Lý Mạc Sầu vọng ra, thì liền nhanh chóng đi đến, cứ ngỡ sẽ thấy sư phụ ra tay hạ sát tất cả người Lục gia, ai ngờ nàng lại để cho những kẻ khác rời khỏi, chỉ giết đúng một tên.
Đúng hơn, Hồng Lăng Ba chứng kiến cảnh một tên nam tử đi cùng sư phụ, hắn thậm chí còn đụng chạm tới sư phụ của nàng mà không bị gì cả. Thậm chí người ra tay cũng là hắn, còn Lý Mạc Sầu chỉ có gọi người chứ không có chút hứng thú ra tay.
Nàng còn chưa biết vì sao thì thấy Lăng Thần dắt tay Lý Mạc Sầu chuẩn bị đi đâu đó, không hiểu sao, trong vô thức nàng liền hô hắn dừng lại.
- Ngươi đang làm gì sư phụ của ta.
Lăng Thần quan sát thấy một cái nữ trẻ tuổi đang cầm kiếm đứng trước của nhà chĩa về chỗ hắn. Nàng dù không có đẹp như Lý Mạc Sầu nhưng cũng đủ để xưng mĩ nữ. Đã kêu Lý Mạc Sầu là sư phụ thì cô nương này không ai khác chính là Hồng Lăng Ba rồi.
- Lăng Ba, đừng, hắn chính là…
Lý Mạc Sầu còn chưa kịp nói hết thì bị Lăng Thần bịt miệng lại, sau đó hắn ngay lập tức dịch chuyển đến trước mặt Hồng Lăng Ba, còn không quên khống chế kiếm trên tay cô nàng rồi vứt ra một bên, sau đó quan sát một chút rồi nói:
- Hừm, dù không đẹp như Lý Mạc Sầu nhưng cũng không quá tệ, cơ thể cũng ổn, ngực không quá đồ sộ nhưng cũng đủ bóp. Ta quyết định rồi, nàng sẽ giống như sư phụ nàng, trở thành nữ nhân của ta.
- Ngươi… ngươi nói cái gì?
Hồng Lăng Ba tức giận hét lên nhưng chưa kịp làm gì thì nàng liền nhanh chóng bị Lăng Thần bắt lại mà vác đi. Khiến nàng ngại ngùng vô cùng là hắn vác nàng lên trên vai, phần mông liền ra trước, tay hắn còn tranh thủ sờ sờ mông của nàng nữa chứ.
- Dâm tặc mau thả ta ra... Nếu không ta lập tức gϊếŧ ngươi.
Hét lớn là vậy, nhưng nàng cũng chẳng làm được gì bởi lúc này Lăng Thần cũng đã khóa hai tay của nàng lại.
Thế là cả ba người liền nhanh chóng theo Lăng Thần đến chỗ của nhân vật chính thế giới này, Dương Quá.
---
Mà ở một căn nhà tranh rách nát trong rừng nọ. Có không ít người đang thảo luận cái gì đó.
Mà trong số đó cũng có nhóm Võ Tam Nương cùng Đại Võ, Tiểu Võ, Hà Nguyên Quân cùng con nàng và cháu với cả một số người khác.
Trong đó, nổi bật nhất là một cô gái mặc áo lụa xanh nhạt, cổ đeo một chuỗi ngọc, mặt trắng mịn như sữa, đôi mắt sinh động, lông mày dài thanh tú. Dù vậy nhưng hai tên tiểu tử họ Võ cũng không dám tiến cận bởi thái độ lạnh lùng của nàng.
Mà bản thân nàng bên cạnh còn có một ông già thọt chống gậy sắt, râu tóc như sương, người gầy, hai mắt toàn lòng trắng, thì ra đã mù.
Cô gái này không ai khác chính là Quách Phù, con gái của Quách Tĩnh cùng Hoàng Dung mà người mù lại là người đứng đầu Giang Nam thất quái, Phi Thiên Biển Bức Kha Trấn Ác.
Cả đám người đang nói chuyện thì bên ngoài có âm thanh vang lên:
- Má nó, nhà gì toàn mạng nhện, có người nào ở trong đây không, mau ra nhanh nhanh đi, đừng để bổn công tử tự mình chui vào.
Võ Tam Thông liền đi ra, thấy Lăng Thần cùng Hồng Lăng Ba cũng không nói gì bởi hắn cũng không biết hai người.
Nhưng khi nhìn đến Lý Mạc Sầu đang đứng sau lưng Lăng Thần, hắn bỗng dại ra.
- Sau từng đó năm chưa thấy, không ngờ nàng ta vẫn đẹp như vậy.
Lăng Thần thấy tên nam nhân trước mặt dám có ý đồ với nữ nhân của mình thì tức giận mắng:
- Lão lừa trọc, ngươi dám dùng con mắt khốn nạn đó nhìn thê tử ta, đúng là muốn chết.
Lý Mạc Sầu nghe vậy thì mặt thoáng đỏ vì không ngờ Lăng Thần lại vì nàng mà nói như vậy, trong lòng càng cảm thấy may mắn khi lựa chọn hắn.
Võ Tam Thông còn đang tính bắt chuyện với Lý Mạc Sầu, bỗng nghe thấy lời mắng của Lăng Thần thì tức giận. Dù không tính là người có tiếng tăm trong giang hồ nhưng với võ công của hắn, một tên thư sinh mặt trắng nhìn không khác gì công tử bột lại dám nói những lời lẽ khó chịu với bản thân hắn.
- Tiểu tử miệng còn hôi sữa nhà ai dám nhiều lời ở đây. Không biết thế nào là tôn ti trật tự sao?
- Hừ, một lão già dâm tặc mà thôi, muốn tôn cái đầu ngươi.
Dứt lời, Lăng Thần lập tức ra quyền, một quyền này ngay lập tức khiến cho Võ Tam Thông bay xa. Không phải hắn khinh địch mà không đỡ, mà do quyền này xài tới 70% sức mạnh của Lăng Thần, dù cho có là Quách Tĩnh ở đây cũng phải gãy mất chục cái xương chứ đừng nói tên có chút võ công như Võ Tam Thông.
- Ngươi… khụ
Võ Tam Thông còn chưa hết câu thì máu đã phun ra khắp sân, hắn cảm thấy xương cốt mình như muốn nát bét, vô pháp hoạt động được nữa. Thứ chờ đón hắn lúc này chính là cảm giác tử vong.
Mà đám người trong nhà khi nghe thấy giọng của Lăng Thần gào to cũng đoán ra đây là ai, chưa kịp ra ngăn thì thấy Võ Tam Thông thân ảnh đã bị đánh chết chỉ với một quyền.
Mà Quách Phù liền nhanh chóng gọi hai con điểu xuống để tấn công Lăng Thần, nhưng nàng chỉ mới chớp mắt một cái thì thấy hai con chim đã bị bắt gọn trong tay Lăng Thần. Nàng tức giận hét lớn:
- Tên khốn nạn, mau thả hai con chim điểu của ta ra.
Lăng Thần nhìn thấy cô gái trước mắt, xinh đẹp nhưng tính cách có phần nghịch ngợm nhưng có chút ngây thơ thì đoán được ngay đây chính là Quách Phù. Liền cười thầm mà trực tiếp bóp chết hai con chim trước mắt nàng.
Quách Phù thấy hai chim điêu đều chết trước mắt thì liền khóc to mà nói:
- Oa..oa..oa Công công hắn gϊếŧ hai con chim mà phụ thân đã tặng chot a rồi. Ngài phải trả thù cho ta oa..oa..oa..
Kha Trấn Ác nghe được lời nói của Quách Phù, liền biết được người trước mắt không dễ chọc. Cả Lý Mạc Sầu hắn đánh còn không lại thì người trước mắt hắn cũng không thể làm được gì cả nên chỉ đứng ra khuyên can:
- Tại hạ biết bản thân mình không phải đối thủ của hai vị, xin hai vị giơ cao đánh khẽ, hiện tại chỉ còn lại nữ nhân, trẻ con cùng gã mù như ta. Cần gì phải đuổi cùng gϊếŧ tuyệt chứ.
Đoán được thân phận của lão mù cùng cô gái trẻ, Lý Mạc Sầu đi lại gần Lăng Thần mà nói khẽ vào tai hắn:
- Nếu thiếp đoán không nhầm thì cô bé trước mắt chính là Quách Phù, con gái của Hoàng Dung cùng Quách Tĩnh, cho dù là thiếp cũng không phải đối thủ của họ.
- Nàng nghĩ, phu quân uy mãnh của nàng sợ hai người họ sao, nếu cả hai người đến đây, có khi Hoàng Dung trở thành tỷ muội của các nàng luôn đấy.
Hiểu ý Lăng Thần, Lý Mạc Sầu dù cho có chút kinh ngạc cũng nhanh chóng bình tĩnh, nhớ lại lần đầu nàng và hắn gặp, thậm chí lúc hắn kiểm soát Mộ Dung Tuyết, nàng đều thấy hết. Vì vậy nên lời hắn nói nàng cũng có phần tin tưởng.
- Ta cũng không có mong muốn gì nhiều, chỉ đơn giản thôi. Các nàng, ta mang đi.
Lăng Thần chỉ về phía tứ nữ đứng cạnh Quách Phù lẫn Kha Trấn Ác. Mà cả đám người lúc này lại đang vô cùng bất ngờ vì lời nói của Lăng Thần. Còn Quách Phù thì đang bị Kha Trấn Ác giữ miệng lại để nàng không phát ra tiếng động.
Vừa lúc ấy, có một thiếu niên ăn mặc rách rưới, tay trái ôm một con gà trống, miệng hát nghêu ngao, nhảy chân sáo tới, thấy trước cửa nhà hầm có người, bèn hỏi:
- Các vị đến nhà ta làm gì đấy?
Cậu ta lại gần Lý Mạc Sầu và Quách Phù, ngắm nghía hai người, rồi cười, nói:
- Chà chà, đại mỹ nhân quá xinh đẹp, tiểu mỹ nhân quá thanh tú, hai cô nương cùng tới tìm ta đó chăng? Họ Dương ta mấy khi có nhiều bằng hữu xinh đẹp thế này.
Lời nói của tên trước mắt khiến cho hai nàng có chút khó chịu, Quách Phù khó chịu vì một tên rách rưới dám nhìn chằm chằm mình. Còn Lý Mạc Sầu, trừ Lăng Thần ra, nàng không có quan tâm tới bất kỳ nam nhân nào cả, dù cho đó là trẻ con.
Mà khóe miệng của Lăng Thần lại có chút nhô lên, cuối cùng cũng xuất hiện, nam chính của thế giới này Dương Quá.
--Hết chương 21--