Chương 55: Âm mưu dưới ánh trăng.
Đêm đến, mọi bí mật liền được phơi bày dưới ánh trăng.
Thiên Ca ngay khi vừa thấy đám người Mạc Nhan bước vào học viện, từ túi áo liền lấy ra một tờ giấy. Hắn gần như là thao túng cả nền kinh tế trong sơn trại, tửu quán muốn buôn bán, bắt buộc phải nhập rượu từ hắn.
Nên mọi tin tức từ quan trọng đến nhỏ nhặt đều nằm trong bàn tay của hắn, đương nhiên hắn sẽ âm thầm cải trang rồi đi lấy thông tin trước, nhờ người khác lấy giùm chẳng qua là lớp da che mắt người mà thôi.
Tài sản cha mẹ Phương Nguyên để lại gồm có tửu quán, lầu trúc. Sau này, Phương Nguyên bán hết tất cả để mua Xích Thiết Xá Lợi cổ.
Đương nhiên tờ giấy này ghi lại những thông tin về người tới tất cả tửu quán, trong đó cả tửu quán sẽ thuộc về Phương Nguyên. Tất cả đều là sự hành đồng trong âm thầm, dùng sợi dây để chi phối tất cả, Thiên Ca chẳng qua là cần những tin tức của những khu vực kinh tế đem lại, do đó từng biến chuyển trong bàn cờ, hắn nắm được từng cái một.
Thanh Hằng từng đến tửu quán mua đi một vò rượu, nơi này thuộc quyền sở hữu của Cổ Nguyệt Đống thổ, cũng là cữu phụ của Phương Nguyên.
Sau đó lại bán vò rượu này cho một tửu quán khác, nơi mà gia nô của Đống Thổ thường mua. Nhà kinh doanh tửu quán, nên không thiếu mấy vò rượu, nên làm chuyện này đúng là thừa thãi.
Nhưng nhìn kỹ sẽ thấy nó sẽ trở thành một bức tường bảo vệ cho nước đi sau.
Không ngừng đến các quán rượu để mua rượu, sau đó lại âm thầm bán đi. Có lúc chỉ xem sơ qua, liền để người bán đổi vò khác.
Thiên Ca nhìn qua chẳng thấy gì khác lạ. Nếu quan sát tỉ mỉ, lại phát hiện ra, tại sao lại phải là vò rượu. Thiên Ca sau đó lại điên đến mức đi nghiên cứu nhà Cổ Nguyệt Đống Thổ thường ăn gì, sau đó phát hiện ra một món cần rượu để chế biến.
Hắn cũng lờ mờ đoán ra một chuyện, đối phương chắc chắn đã bỏ cái gì đó vào rượu.
Thiên Ca biết một điều, Thanh Phong cũng là người xuyên không giống mình. Đương nhiên hiểu được kẻ thù của mình sẽ không làm một chuyện vô nghĩa, mục tiêu rất có thể là những nhân vật liên quan đến nguyên tác.
Hắn còn biết người ám sát mình hôm trước là Vương Đại. Trước đó, trong kỳ kiểm tra nguyệt nhẫn, hắn khẽ nói bên tài Phương Chính, theo dõi biểu cảm một hồi, hắn thấy đối phương rất nhạy cảm. Nên biết hắn ta đã sớm bị động tay chân lên người.
Hiệu quả này gần giống với Thiên Huyễn Linh Đồng, tích lũy từng ngày. Phát hiện hai người Thanh Hằng họ đã sớm tới Thanh Mao sơn, chỉ là diễn một màn đã đến cách đây không lâu.
Bằng chứng là chi phí tại khách điếm tăng lên một cách đột biến, qua lời người quản lý, hai người vừa đến lần đó gọi món rất nhiều, nhìn rất xa lạ.
Thiên Ca hiện có ba cái tửu quán trên danh nghĩa, hai cái lầu trúc, ba mảnh ruộng, hai cái tiệm vải, cùng mấy chục tên gia nô, tài sản cũng rất khiêm tốn. Bên trong lại cài gián điệp tại các nơi sản xuất, kinh doanh khác. Mỗi một người hắn tin tưởng đều âm thầm nâng đỡ lên chức cao, để dễ kiếm thông tin, cũng không ít lần giết gà doạ khỉ.
Thiên Ca biến thái tới mức phải bắt những người này nhìn kỹ mặt mũi những người từng đến.
Tất cả đều là chuẩn bị để câu một mẻ cá lớn.
Thiên Ca hiện giờ có lớn nhất tò mò, Thanh Hằng rốt cuộc cho thứ gì vào rượu, khiến một thiếu niên vô lo vô nghĩ, bỗng nhiên khiến hắn trở nên nhạy cảm với từng lời nói như vậy.
Trên mái nhà, Vương Đại di chuyển xuống bóng tối gần đó, thầm nghiến răng trong lòng: "Nhiệm vụ lần này tuyệt không thể thất bại, âm thầm cứu tên gia nô kia. Phương Nguyên cũng sẽ gặp rắc rối, thứ nhất không có cái uy hiếp Mạc mạch. Dù Mạc Trần có xử lý ổn thoả, nhưng với lòng oán hận, Cao Oản chắc chắn sẽ tiết lộ nhiều thứ, dẫn tới bại lộ bí mật Tửu Trùng của Phương Nguyên."
"Sau đó Thiên Ca cùng hắn sẽ rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, lúc đó âm thầm xử lý không được phải được rồi sao? Phương Nguyên vì chiếm đoạt cơ duyên của kẻ khác, nên kẻ đó sinh lòng oán hận, giết chết hắn ta. Thiên Ca đồng thời là nạn nhân bị liên lụy. Thiên Ca hôm trước cũng là ta cố tình đuổi chậm lại, như dự đoán, gia lão xuấ hiện. Kết hợp với dữ liệu không trọn vẹn, bọn họ phần nào đoán ngay đó là Phương Nguyên."
"Cứu mạng!!"
Âm thanh thê lương phát từ trong học đường, tiếng kêu cứu như tiếng còi báo hiệu trận chiến đã bắt đầu.
"U Ảnh Tùy Hành cổ!"
Vương Đại nhanh chóng hoá thành cái bóng, lao nhanh về phía trước.
Đây chính là chiến cuộc, một kẻ phản công, một kẻ phòng thủ.
Nghe thấy tiếng kêu cứu, Phương Chính thoát ra khỏi tâm thần bất định, chú ý tới kẻ đang truy sát Cao Oản.
"Ngươi chắc đó có thật sự là Phương Nguyên không?"
"Ngươi có tin người đoạt xá là có thật không?"
"Sinh tử định tại năng."
"Hắn không phải là ca ca của ngươi!"
"Ca ca của ngươi thật sự đã chết rồi!"
Trong tâm trí của Phương Chính, hắn đọng lại những lời nói của Thiên Ca, lẫn Thanh Hằng, rồi vọng lại theo nhiều từ khác nhau, nhưng ý nghĩa lại chẳng thay đổi, như hắn đang tự nói với chính mình. Hắn rơi rơi vào hầm băng, ánh mắt vẫn dõi theo những biến chuyển trước mắt.
Khoảng cách giữa Vương Đại và kỳ túc xá ngày càng gần.
Để tránh bị nghi ngờ, hắn cố tình cách xa học viện một đoạn, lựa chọn chỗ yếu hại.
Thiên Ca đang rơi vào tình thế khó khăn. Trước có Phương Chính cách học đường một bức tường. Sau có Vương Đại đang lao nhanh như tuấn mã.
"Cứu mạng"
Thiên Ca chỉ khẽ mỉm cười, dưới ánh trăng bóng hình của hắn đân lộ diện trên mái nhà, ánh mắt hướng đến Vương Đại không rời nửa bước.
Chiếc bóng xung quanh bỗng trở nên bẹo hình bẹo dạng, chúng hoá một vũng bùn, tách khỏi mặt đất như kẹo sigom bị kéo ra.
Bàn tay Thiên Ca đã đưa ra từ bao giờ, chiếc bóng bị kéo ra trở thành một cây cung, giọt mồ hôi khẽ đổ xuống, sắc mặt trở nên khó chịu vô cùng.
Chiếc cung có hình dáng màu đen, như ẩn mình trong bóng tối, dây cung mỏng tinh xảo khó mà thấy được trong đêm.
Thiên Ca biến ra một mũi tên từ cổ mũi tên bóng, mũi tên chạm vào thân cũng, phát ra âm thanh như tiếng kim loại va chạm.
Dây cung được kéo căng ra, hơi thở của hắn lại càng dồn dập. Ngọn lửa màu xanh bám lấy đầu mũi tên, loé sáng trong đêm.
Trong bóng tối, cây cung cùng vị thiếu niên áo đen như ẩn mình trong bóng tối, chỉ có lam hoả là vẫn lơ lửng và lập loè, như ngọn lửa ma trơi.
Mũi tên màu đen tiết một chất dịch màu mực, chất dịch này bám vào ngọn lửa, hoàn toàn che đi thứ ánh sáng nổi bật này.
Thiên Ca dương cung lên, tựa Hậu Nghệ bắn phá mặt trời. Người đứng trên mái nhóc, khía thế uy nghiêm, cây cung vững vàng trên tay, như cung thủ có nhiều năm kia nghiệm. Người bên dưới như con mồi muốn trốn thoát nanh vuốt của thợ săn.
Hắn đứng ở vị trí chính giữa Vương Đại và Phương Chính, khoảng cách với Phương chính không xa. Bóng lưng quay lại ẩn mình trong bóng tối, không ai có thể nhận thấy hắn đang làm gì.
Phương Chính thấy một mạng người đang bị đe doạ, hắn càng nóng lòng xông vào ngăn cản Phương Nguyên lại.
Thiên Ca khẽ nói, phối hợp với cổ trùng truyền âm, chỉ đủ để một mình Phương Chính nghe được: "Ta có cách để đánh bại ca ca của ngươi, giúp ngươi vượt qua ca ca của mình."
Nghe được, hắn càng sững sờ hơn, cơ thể muốn di chuyển liền bị đông cứng lại, hai tay từ từ nâng lên, trong đôi mắt ẩn hiện sự vô hồn chưa bao giờ có.
"Ta có thể vượt qua ca ca sao?"
Thiên Ca cũng đang cuợc, cược Phương Chính sẽ nương theo cảm xúc chính mình, tâm ý chính mình. Bất kể đó có là Phương Nguyên không, hắn cũng muốn loại bỏ bóng ma này trong lòng
Nhắm được mục tiêu là Vương Đại, hắn chỉ cách học viện vài mét nữa.
Vút
Dây cung được thả ra, tiếng mũi tên được bắn ra nhẹ nhàng và êm tai, trái người hoàn toàn với tiếng kim loại trước đây.
Khoảng cách càng gần, tâm tình Vương Đại càng rối loạn, như có một cơn thủy triều dâng lên trong lòng hắn.
"Chỉ còn một chút nữa, Phương Nguyên sẽ giết chết Cao Oản. Ta phải thay đổi số phận, chỉ có như vậy ta mới bảo vệ người ta yêu, chỉ như vậy ta mới không hối hận!"
Vừa chạy, những hình ảnh người thân dần hiện lên trong đầu, những hình ảnh tươi đẹp này như tiếp theo sức mạnh cho hắn.
Mũi tên lao nhanh về phía Vương Đại, khoảng cách càng ngày càng gần, tựa nhanh phán quyết của tử thần. Cổ trùng này chính là Nhị chuyển cổ, cổ Ám Tiễn, là loại cổ trùng thuộc về phương diện tấn công.
Vương Đại cũng nghe thấy tiếng lửa, tiếng mũi tên đằng sau. Hắn biết thứ gì đang truy sát mình, nhưng hắn vẫn không quay đầu lại, tìm phương án đối phó, mà điên cuồng chạy về phía trước.
Mũi tên cách đầu hắn không xa, hắn đang đặt cược, đặt cược mũi tên này sẽ không bắn trúng mình.
Tốc độ của cổ trùng di động Nhị chuyển không phải dạng vừa, chỉ thoáng qua một chút, có thể tiến xa mấy mét.
U Ảnh Tùy Hành cổ có khả năng di chuyển âm thầm, không gây ra tiếng động, đặc biệt còn là trong đêm nữa.
Đương nhiên Vương Đại nếu không bị ngăn cả bởi đòn tấn công của Thiên Ca, rất có thể hắn sẽ thay đổi được số mệnh của mình.
Thiên Ca chỉ dùng được Nhị chuyển cổ một lần, với sự giúp đỡ của cổ Thần Niệm, hắn chỉ có thể miễn cưỡng thi chuyển một lần. Sau đó tinh thần liền rơi vào trạng thái suy kiệt.
Thời gian như bị ngưng động lại, chỉ một chút thoáng qua, chỉ còn một chút nữa thôi, mũi tên đã có thể bắn trúng Vương Đại rồi, chỉ tiếc đối phương đột ngột tăng tốc, may mắn thoát nạn.
Từ mái nhà này, Thiên Ca có thể nhìn thấy toàn cảnh sự việc, đôi môi chỉ khẽ mỉm cười, Phương Chính không còn di chuyển nữa, thay vào đó là đứng sứng tại chỗ.
"Ngươi kêu đi, kêu lớn hơn nữa cũng vô dụng." Nói xong, Phương Nguyên bắn ra hai mảnh nguyệt nhận.
Thiên Ca dựa vào mái nhà, nhìn vào cây cung từ từ biến mất, hoà vào cái bóng bên cạnh, tay khẽ vuốt mái tóc ướt sũng vì mồ hồi, thầm nói: "Ám Tiễn cổ có một cái điểm yếu chí mạng, ngoài việc hại địch một ngàn, hại ta tám trăm. Mũi tên bắn ra sẽ hoà vào bóng tấn công kẻ địch, nhưng nó không thể định vị được kẻ thù, đòn tấn công thì tán loạn dẫn đến sát thương gây ra vô cùng yếu ớt."
"Để khắc phục điểm yếu, bắt buộc phải sử dụng hai loại cổ trùng phụ trợ khác. Lam Thiên Hoả, nó có khả năng điều hướng vùng tấn công. Cổ Định Vị, xác định mục tiêu để tấn công."
Mũi tên cắm xuống đất, hoá thành một đoàn chất lỏng hoà màu đen vào mặt đất. Ngọn lửa bám vào mũi tên, cũng vì thế mà bị kéo theo.
Luồng chất lỏng này không biến mất, mà di chuyển dưới mặt đất, có thể thấy luồng chất lỏng như mặt nước rung động mà tiến tới phía Vương Đại.
Chúng bám lấy chân của hắn, cảm thấy có gì không đúng, Vương Đại quay đầu lại. Ngọn lửa màu xanh nhanh chóng phá tan lớp mực bám trên thân, bùa vây lấy Vương Đại. Ánh sáng màu xanh loé lên trong chớp mắt, nhưng tại khoảnh khắc này hắn đã bị trọng thương không hề nhẹ.
Giọng điệu Vương Đại trở nên run rẩy.
"Ta thật sự không thể"Cải Mệnh" sao?"
Cùng lúc này, bên trong học đường cái đầu rơi xuống, máu tươi tràn lan. Hộ vệ học đường cũng vì thế mà được một phen náo loạn, nên chẳng chú ý đến ngọn lửa màu xanh đột ngột bốc lên.
"Rốt cuộc mọi thứ vẫn không thay đổi được gì a!"
"Ha ha ha...."
"Ta không cam tâm! Ta có lỗi với tất cả!!!"
Nước mắt người đàn ông đã rơi, hắn đưa tay lên che mặt cười điên cuồng. Sau đó thân hình loé lên, biến mất trong bóng tối.
Thiên Ca trên mái nhà cao cao tại thượng, khẽ phun ra một ngụm máu vào túi vải đã được chuẩn bị từ trước.
"Chấn động linh hồn này còn mạnh hơn lúc thi chuyển Thiên Huyễn Linh Đồng nữa."
Hắn khẽ ôm ngực kho khan hai tiếng, dùng Lam Thiên Hoả tiêu hủy chiếc túi, sắc mặt tiều tụy đến cực điểm.
Phía gia chủ các, một tên hộ vệ hốt hoảng bẩm báo: "Báo cáo tộc trưởng, vì học viện đột ngột phát ra ánh sáng màu xanh."
Bóng dáng tộc trưởng Cổ Nguyệt Bác uy nghiêm, từ từ quay người lại, giọng điệu bình tĩnh: "Ngươi cứ thông báo là có người đốt pháo hoa là được rồi, sau đó giải quyết vấn đề, đừng để ai biết, hay nhớ lại chuyện này!"
"Nô tài đã rõ."
Chờ tên gia nô rời đi, sắc mặt của lão liền xấu thêm vài phần, giọng điệu đầy uy nghiêm.
"Tưởng ngươi sẽ có tư chất gì chứ. Hoá ra là một tên bậc Bính, tại sao trong gia tộc ta lại nuôi hi vọng về nhân tài nhiều như vậy, nhưng rốt cuộc nhận lại chỉ là bậc Bính."
"Chỉ lần này thôi."
"Lần cuối ta giúp ngươi, xong việc ngươi cũng hết giá trị rồi!"
Vừa nói sắc mặt của lão hiện lên dưới ánh trăng rất quỷ dị. Nhân tài có thể lợi dụng, nhưng không phải Thiên tài cũng được giữ lại. Nhưng Thiên Ca bộc lộ tâm cơ quá sâu, lão cũng dần nhận ra đều này, nên kẻ như vậy sau khi dùng xong, tốt nhất là nên loại bỏ.
Sai lầm của lão bây giờ là không diệt cỏ bây giờ, rõ ràng Thiên Ca đã vẽ ra một miếng bánh vô cùng lớn, lòng tham của lão đã bị dẫn dắt bởi tài lực hắn âm thầm thể hiện ra.
Thiên Ca cũng biết điều này, nhưng hắn vẫn còn nhiều quân bài chưa lật, danh nghĩa bạn tốt của con trai gia chủ Thanh gia.
Nên dù muốn loại bỏ cũng không thể, trái lại lão phải bảo vệ hắn thật tốt. Lão đang đợi thời cơ, thời điểm thích hợp nhất chính là lang triều, dĩ nhiên có thể ép được lợi ích gì thì ép.
Chuyện Thiên Ca duy nhất lộ ra, chính là năm nào bản thân cũng cầm trên tay Thanh Đồng Xá Lợi cổ, thậm chí là Xích Thiết Xá Lợi cổ để buôn bán gian dối.
Bán xong giết, đây chính là tác phong làm việc.
Thiên Ca lúc đó không có thế lực cùng thực lực, lại đang bị Thanh Phong nhắm vào, vì thế chỉ có thể giấu đi một cái Thanh Đồng Xá Lợi cổ, phần còn lại là mua xong bán.
Giao dịch của cả hai đã kết thúc từ tháng trước rồi. Sau này cũng chẳng còn bất kỳ cuộc giao dịch nào nữa.
Hắn hiện tại đang âm mưu Thanh Đồng Xá Lợi cổ từ Hùng gia trại, tất nhiên đây là sự chuẩn bị cho tương lai. Còn hiện tại hắn vẫn ngoan ngoãn dùng nguyên thạch để tu hành.