Chương 14:
Lúc năng lượng cô đọng đã tích trữ tới cực hạng, sẵn sàng bộc phát bất kì lúc nào thì tình huống lại phát sinh biến hóa.
Một vòng sáng màu xanh dương từ trong vùng tinh thần của Vương Lang bay ra, từ từ lớn lên, bao chùm rồi nuốt trọn quả cầu năng lượng cô đọng. Sau đó, nó lóe lên một chút ánh sáng lấp lánh rồi lại từ từ thu nhỏ trở về vị trí cũ, cả quá trình diễn ra rất nhịp nhàng, có thể tóm tắt bằng ba bước : thức dậy, ăn, rồi về ngủ.
Khi Vương Lang còn chưa hoàn tỉnh thì lão đầu ngồi sụp xuống, tay rung rung chỉ về phía trước, miệng thều thào : " là giới, nó chính là giới, hôm nay ta lại được thấy nó rồi, chính là giới của sư phụ" lão lau đi mấy giọt nước mắt " đại ca, tiểu muội.. giá hai người còn sống để thấy cảnh này, giới của sư phụ đã được truyền thừa xuống rồi, hi sinh của mọi người đã được đền đáp rồi, hức hức !" Vương Lang cũng lặng im, không nói gì, nét tang thương của lão bản cũng khiến hắn dâng lên một hồi xúc động. Hắn phát hiện, dù lão bản đã chăm sóc mình từ nhỏ cho tới bây giờ, nhưng bản thân mình hoàn toàn không biết gì về lão. Thậm chí đến tên của lão hắn cũng không biết, có lần nghe mẹ nói vì lão bị tai nạn nên mất trí nhớ, tên cũng quên luôn, từ đó ai cũng gọi là lão bản mà thôi . Nhưng nhìn tình huống hôm nay thì chắc không phải vậy, có lẽ lão có bí mật không thể nói được. Không khí im lặng kéo dài một lúc lâu, rồi lão bản đứng dậy, nghiêm trang nói với Vương Lang : " ngươi ra nhà sau tắm rửa sạch sẽ, chỉnh trang lại quần áo, sau đó lại vào phòng khách gặp ta." Bình thường thì nhìn lão bản không khác gì phường con buôn, ngập tràn gian xảo. Nhưng khi lão nghiêm túc thì như trở thành một người khác, khí thế toàn thân biến đổi, khiến cho người khác tin phục.
Một lúc sau, Vương Lang tiến vào phòng. Lúc này lão bản đang mặc bộ áo bào màu trắng, thêu rất nhiều hoa văn trên vai và viền áo. Tóc lão được búi gọn gàng, hàm râu cũng được vuốt thẳng. Lúc này lão đang ung dung đứng chắp tay, đưa lưng về phía cửa. Trước mặt lão, cái bàn đã được hạ xuống, phủ bên trên là tấm khăn nhung màu đỏ. Đặt giữa bàn là một dãy 6 cái huân chương tinh xảo màu vàng lấp lánh. Bên cạnh là bình trà mới pha còn nghi ngút khói. Lão ngồi xuống ghế, nhìn Vương Lang lúc lâu rồi chậm rãi nói:
Ta tên Lý Khanh, là người dòng chính của Lý gia. Danh hiệu trước đây của ta là đại sư năng lượng cơ giới cấp s. Lĩnh vực ta tâm đắc là vòng bảo hộ và trang bị cơ giới bảo hộ, có lẽ cũng vì vậy mà hôm nay vẫn còn ngồi ở đây. Bây giờ , ta hỏi ngươi, có muốn bái ta làm thầy hay không? "Đệ tử nguyện ý. " Vương Lang lập tức quỳ xuống, sau đó dập đầu ba cái ,rồi rót nước cung kính dâng trà. " tốt, tốt, tốt", nói liền ba tiếng, nhấp một ngụm rồi đặt chén trà xuống, lão nói tiếp : " lại đây, khấu đầu trước những tấm huân chương này đi, đây là di vật cuối cùng của sư bá, sư thúc của con, ". Lặng im, trìu mến nhìn Vương Lang hành lễ, ánh mắt lão hiện lên một tia quyết tâm. Lão nói tiếp :" thu những huân chương này vào đi, coi như là quà ra mắt của họ cho con, còn đây là của ta" lão đưa cho Vương Lang thêm một cái nữa, tổng cộng là 7 cái. Những cái huân chương thoạt nhìn rất giống nhau, nhìn chung là có hình ngôi sao năm cánh, kích thước cũng tương tự nhau, nhỏ nhắn nằm vừa lòng bàn tay .Khác chăng là ở những đường nét trang trí , rõ ràng nhất là ở tâm của mỗi cái đều khắc chữ khác nhau, cái của lão bản thì khắc chữ "lý " "Vương Lang" lão bỗng quát khẽ, Vương Lang đang chăm chú nhìn mấy tấm huân chương thì giật mình cất luôn vào bụng, tiếp tục lắng nghe :" Vi sư năm xưa chưa đầy 30 đã đạt danh hiệu đại sư cấp s, các sư bá sư mẫu của ngươi cũng chỉ hơn chứ không kém, nay ta ra cho ngươi mệnh lệnh đầu tiên là trong vòng 10 năm phải tiến vào tổng thành, đạt được danh hiệu đại sư cấp s, ngươi có làm được không " " Đệ tử làm được ". Không hiểu lắm lời của lão đầu nhưng Vương Lang vẫn tự tin trả lời. Nếu bản thân mình còn không tin mình, thì đừng mong người khác tin mình, hắn hiểu rõ điều đó. "Tốt lắm, sư phụ tin là ngươi có thể làm được, đây là phần quà ta chuẩn bị cho mẫu thân ngươi, cầm về đi. Còn đây là thiết bị cơ giới vừa rồi ta chế tạo, sau này chắc sẽ có ích cho ngươi " lão đầu đưa ra hai cái túi lớn, một đựng tiểu ngân thạch, một đựng thanh tâm trà. Cùng một tấm huy chương màu đồng.
Hai cái bao thì làm Vương Lang mừng thôi rồi, đặc biệt là bao tiểu ngân thạch, bao to thế này chắc cũng phải mấy ngàn tiểu ngân thạch a, sư phụ ngài ẩn dấu sâu thật, biết thế bái sư lâu rồi, hai mắt Vương Lang ươn ướt, biết ơn nhìn lão đầu. " Đừng không có tiền đồ như vậy, kiểm tra thiết bị cơ giới kia đi" lão bản vừa cười vừa nói. Vương Lang gãi gãi đầu xấu hổ, cầm cái huy chương màu đồng lên xoay qua xoay lại, nhìn nhìn một hồi rồi giương ánh mắt " thơ ngây " nhìn sư phụ.