Cô lớn vậy rồi ngay cả một bộ nội y cũng không có.
“Có ai mà không phải mới ba năm, cũ ba năm, khâu khâu vá vá lại ba năm. Con còn không biết đổi chút phiếu cho phù hợp, tốt xấu gì cũng cầm trong tay mình.” Triệu Tiểu Nga không có mặt mũi trực tiếp đòi tiền.
Ngô Mai lắc đầu: “Vậy thì không được, con vẫn cần thể diện, mẹ nhìn nhà chú hai cách vách không phải còn đặt mua của hồi môn cho Ngô Mạt Lỵ à, còn lấy gỗ lâu năm để làm ngăn tủ, không giống con, căn bản không có gì cả. Được rồi, mẹ cũng không giúp gì được cho con, con tự giúp mình cũng không được à?”
Nếu là trước kia Triệu Tiểu Nga sẽ đánh cô vài cái, hoặc là khóc lóc kể lể về công ơn dưỡng dục, nhưng bây giờ bà không dám đánh nữa, không nói đến việc con gái mình có sức lực vô cùng lớn mà bây giờ đã hoàn toàn không chịu khống chế, không phải là người bà có thể quản.
Loại cảm giác này khiến cho Triệu Tiểu Nga rất bất an, vì vậy bà bèn lén tìm chồng mình Ngô Thắng nói chuyện một hồi: “Ông có cảm thấy Mai Tử hoàn toàn khác với trước kia hay không? Trước kia dù cho thế nào nó cũng vẫn nhớ chúng ta là người một nhà của nó, mà bây giờ giống như căn bản không đặt chúng ta ở trong lòng, ngay cả em trai nó mà nó cũng không quan tâm chút nào.”
Ngô Thắng có chút chột dạ, dù sao cũng là do hắn đánh Ngô Mai thành như vậy.
Vì vậy hắn dời đề tài sang chỗ khác: “Bà nói nhiều vậy làm gì? Bà nghĩ lại đi, Trần Kiến Hoa là thứ gì tốt, thủ đoạn gian dối, nghe nói thằng đó còn lén đánh bạc, lỡ đâu Trần Kiến Hoa thật sự có chuyện gì rồi nó đi tìm chúng ta giúp đỡ thì sao? Vậy thì chúng ta giúp hay là không giúp đây? Vì vậy bây giờ nó lạnh nhạt với chúng ta thì vẫn tốt cho chúng ta rồi.”
Triệu Tiểu Nga suy nghĩ cảm thấy như vậy cũng đúng, bà nhíu mày: “Đứa nhỏ này không biết sinh như thế nào, rõ ràng tôi lớn lên gầy, ông cũng cao chứ không xấu, kỳ lạ là đứa nhỏ này lúc ấy quá béo mà da còn đen vàng, cũng không đẹp bằng Mạt Lỵ, không thì người đi theo cô nó cũng chính là nó rồi.”
Rút thăm cái gì, song cũng chỉ là làm xiếc lừa người bên ngoài thôi, chuyện này Triệu Tiểu Nga cũng biết, nhưng suy cho cùng cũng là do con gái nhà mình lớn lên trông khó coi.
Mà Ngô Ái Hồng kia trời sinh đã đẹp lại biết làm việc nên mới nhanh chóng leo cao, ngã một cái lại có thể lập tức tìm được nhà tiếp theo.
Ngô Thắng cũng cảm thấy đen đủi: “Được rồi, đừng nói nữa, tháng sau nó đã phải gả chồng, trong lòng bà hiểu rõ là được.”
Vào tháng chạp, Ngô Ái Hồng truyền tin tới chuyện hôn sự của Ngô Mạt Lỵ đã định rồi là một cán bộ cấp phó đoàn, tuy rằng là làm mẹ kế nhưng mà người nhà người ta sắp xếp công việc, tiền lương cũng đủ nhiều.
Nhị phòng nhà họ Ngô vừa nghe thấy đã mừng như điên, suốt đêm hội hợp với bà nội Ngô cùng đi tham gia hôn lễ.
Nếu không phải nhà họ Ngô không muốn trả nhiều tiền như vậy để ngồi xe lửa thì người tam phòng và Ngô Lão Quan cũng muốn đi theo.
Những người còn lại đều giống như Ngô Mạn tam phòng, vẻ mặt hâm mộ, nhìn thấy Ngô Mai chạy bộ quay về, cô ta tự cảm thấy đồng cảm như bản thân mình nói: “Chị hai, chị cũng không cần vất vả vậy đâu, dù thế nào chúng ta cũng gả cho chân đất, đẹp xấu có liên quan gì đâu.”
Lúc trước vì trốn để khỏi phải gả cho Trần Kiến Hoa mà thím ba lập tức tìm một nhà đính hôn, làn da Ngô Mạn rất trắng, tuy rằng người lùn nhưng việc nhà nấu cơm đều làm rất tốt, cho nên tìm một hộ gia đình có điều kiện cực tốt.
Trong nhà đó có năm anh em điều kiện rất tốt, có người là công nhân, có người đọc sách, tuy nói Ngô Mạn gả cho người này cũng là dân quê nhưng rất chăm chỉ, cha hắn còn là đội trưởng đội sản xuất, mặc dù như vậy nhưng Ngô Mạn vẫn cảm thấy hâm mộ người sống cuộc sống ở thành phố như Ngô Mạt Lỵ như cũ.
Ngô Mai cười một chút: “Không thể nói như vậy được, cuộc sống này đều là vì chính mình, được hay không vẫn dựa vào mình, cho nên cần cố gắng vẫn nên cố gắng.”
Quan hệ giữa cô với Ngô Mạn bình thường, bởi vì hai người thật sự không có đề tài gì tốt để nói chuyện cả, nguyên nhân là Ngô Mạn cực kỳ thích chiếm lợi nhỏ, cô không thích người hay chiếm lợi nhỏ cho nên mới nói vậy thôi.
Hơn nữa cô còn biết được tương lai trong sách, không quá mấy năm sau, trong cả nước sẽ xảy ra một trận thay đổi lớn, đến lúc đó chỉ cần là người có tay chân có thể làm việc thì cũng đủ để sống được một cuộc sống tốt.
Ngô Mạn không cho là đúng: “Nhưng như vậy không giống nhau, mẹ tôi nói gả chồng chính là con đường thứ hai của chúng ta, nếu con đường này đi không tốt tức là dù phụ nữ đó có lợi hại cũng không dùng được gì.”
Cũng không thể trách Ngô Mạn có suy nghĩ như vậy, người nhà họ Ngô sau khi nhìn đường tắt của Ngô Ái Hồng xong, không ai là không muốn một bước lên trời, không ai mà không nghĩ chuyện hôn nhân sẽ thay đổi cuộc đời của mình.
Dưới ánh nhìn của cô ta thì Ngô Mai không đồng ý, nhưng cũng sẽ không cố tình phân biệt.