Triệu Điềm Điềm ngồi trong phòng, đang không ngừng gõ bàn phím. Từng hàng số liệu theo nhau xuất hiện... Tiểu mỹ nhân bất giác đổi tư thế, đôi chân dài miên man đung đưa nhè nhẹ...
Thật kỳ quái... thành tích ở trường còn kém cả Salta. Danh tiếng tại Alan thì đúng là lừng lẫy, có điều chủ yếu là vì... tán được Đường Linh. Bất kẻ là ai, một khi có bạn gái như Đường Linh hẳn nhiên sẽ tức khắc nổi tiếng.
Anh trai Mark của cô nói, hắn là đại diện Alan tham gia cuộc chọn lựa vệ sĩ cho Angel. Một học viện như Alan đương nhiên không thể đùa với thể diện của chính mình, cho Lý Phong ra thi thố mà không chọn ba siêu sao Salta, Lilan Carlos và Hoàng Triều Dương, chứng tỏ họ rất tin tưởng ở hắn.
Lẽ nào Lý Phong thật sự là vũ khí bí mật của Alan?
Một câu chuyện kỳ quái như vậy, lại thêm Đường Linh tình nguyện làm bạn gái, đều là ngẫu nhiên chăng? Không thể được! Cho dù Đường Linh dễ dãi bao nhiêu cũng không thể chấp nhận một tên con trai vô dụng. Tiểu tử này chắc chắn phải rất nhiều ưu điểm mới có thể làm đại mỹ nữ Đường Linh say mê.
Triệu Điềm Điềm đến đây vốn chỉ muốn thu thập tư liệu viết bài về thực chiến, đặc biệt quan sát những liên quan giữa kỹ xảo võ chiến và thao tác Chiến sĩ cơ động, nào ngờ lại gặp ba tên sinh viên này. Đã gặp thì không thể bỏ qua, nhất là tên Lý Phong kia có thể trở thành một đối thủ chính trong tương lai của anh cô, càng phải điều tra cho rõ ràng.
Lần chọn vệ sĩ đó rất bí mật, ngoài các khổ chủ thì chỉ các lãnh đạo của năm Học viện lớn được biết. Hình như đối với thất bại của trường mình, bốn Hiệu trưởng kia rất bất mãn, thậm chí còn bị Hiệu trưởng Alan tống tiền!
Triệu Điềm Điềm biết chuyện này vì Hiệu trưởng Royal English chính là ông ngoại cô... Ông ngoại tội nghiệp những ngày đó rất buồn, Điềm Điềm còn buồn hơn vì không thể có được chữ ký của Angel. Xem ra, tội đồ hàng đầu chính là tên Lý Phong này!
Điềm Điềm đổi tư thế, hai chân lắc lư, căng óc suy nghĩ làm sao mới khai thác được bí mật của Lý Phong, sau đó báo thù cho ông ngoại và bản thân, còn có cả phần anh trai nữa!
Thực lực nâng cao, lòng tự tin tăng vọt từ chiến thắng trước Cổ Mễ Sâm, cuộc phiêu lưu Thái Cốc lần này của Salta đúng là một thu hoạch lớn... Gã mặt trắng Cổ Mễ Sâm đáng thương, vì mũi bị băng bó nên suốt ba ngày không gặp ai. Lý Phong và Salta mặc kệ, chỉ chăm chú hoàn thành các trận đấu nghĩa vụ của mình.
Điềm Điềm hình như cũng quên ngay Cổ Mễ Sâm, suốt ngày đi theo hai gã với danh nghĩa thu thập tư liệu. Lý Phong và Salta có chút không thoải mái nhưng không thể lên tiếng đuổi cô ta đi. Dù sao cũng là bạn học cùng ngành, họ không thể làm mất thanh danh của Alan được.
Đây là ưu thế của con gái... Theo lời Điềm Điềm, vì ta là con gái nên ta chẳng phải sợ ai cả!
Dò la ba ngày trời, Điềm Điềm có thêm vài nhận thức mới về Lý Phong. Hễ là đối thủ của hắn, hầu như đều bị đánh bay trong một phút. Đối thủ có lý lịch xấu xa gặp phải hắn là xong luôn, không gãy tay cũng què chân. Đánh giá của Điềm Điềm: ra tay như chớp, lực mạnh như sét, tâm địa lạnh lùng như tử thần. Đặc biệt cô đã quan sát thấy, trong khoảnh khắc ra đòn quyết định ánh mắt hắn đều loé lên vẻ hưng phấn tàn nhẫn, ánh mắt làm cô lần nào cũng buốt tận xương tủy.
Nhưng khi không thi đấu hắn lại luôn cười nói vui vẻ, khác hẳn với lúc bước lên võ đài. Nếu không phải Lý Phong còn biết đùa, Điềm Điềm còn nghi ngờ có phải hắn là người có hai tầng tính cách không.
Nếu nói Lý Phong là kẻ máu lạnh, tại sao khi đối thủ là đấu sĩ bình thường thì hắn chỉ đánh người đó bại rồi thôi? Dù sao Điềm Điềm cũng là sinh viên một trường quân sự chính cống, thực ra đã là một nửa quân nhân, chuyện sử dụng toàn lực khi chiến đấu với cô không phải gì ghê gớm. Sở dĩ thấy đối phương tàn nhẫn chỉ vì tuổi Lý Phong còn quá trẻ mà thôi.
Có điều cô không thể không thừa nhận, càng ngày càng có hứng thú đặc biệt đối với “tên háo sắc” này. Lý Phong giống như thỏi nam châm hút chặt mọi suy nghĩ của Điềm Điềm... Rốt cuộc hắn là người thế nào? Vì sao có bản lĩnh cao như vậy? Một người có thể làm cho cô gái như Đường Linh yêu mê mệt, một người có thể làm cho Salta bội phục, một người mà ngay cả anh trai mình cũng bại dưới tay hắn?
Triệu Điềm Điềm rất muốn hiểu căn nguyên mọi điều nhưng cô biết, đối phương bề ngoài có vẻ rất háo sắc đối với cô nhưng thực ra hắn căn bản không có ý gì hết. Điều đó làm Điềm Điềm từ căm ghét chuyển dần sang tò mò, rồi tò mò trở thành tự ái lúc nào không hay...
Mà tự ái cũng phải. Triệu Điềm Điềm là ai chứ? Bất kể dung mạo, gia thế hay khí chất, nơi nào cô cũng là mỹ nữ số một số hai. Người theo đuổi gạt ra không xuể, thanh niên ưu tú cũng gặp qua không ít, nhưng… Điềm Điềm không nghĩ ra chỗ nào có thể thu hút được Lý Phong. Đơn giản vì hắn đã có Đường Linh...
Điềm Điềm đã vài lần thấy Đường Linh trên ti vi, tuy cô tin rằng mình không kém nhưng cũng không thể hơn được, so về tài trí lại càng không... Những ý tưởng của Đường Linh mấy tháng qua làm chấn động cả giới học thuật, đến dư luận NUF cũng phải khen ngợi không ngớt. Một cô gái như vậy, e rằng chỉ Angel là có thể sánh bằng...
“Chà, cô bạn chân dài... Nghĩ gì mà thần ra thế? Có cần tôi thịt thêm vài tên lấy tư liệu cho cô viết báo không?” Lý Phong từ trên vũ đài cười hi hi nhảy xuống.
Đối thủ vừa rồi thậm chí không chịu nổi hết một chiêu. Càng đánh Lý Phong càng nghiệm ra, mức độ cải tạo cơ thể của Tiểu Kim còn đáng sợ hơn thế hệ mới nhất của người Inventer nghiều. Vấn đề là gen cải tạo của người Inventer có thể dùng máy thăm dò được, còn những biến hóa cơ thể của hắn, với trình độ loài người hiện nay căn bản là vô phương phát hiện. Lý Phong có thể thở trong nước, có lẽ trong chân không vẫn sống được vài giờ... Đương nhiên điều đó chỉ là tưởng tượng, bởi không ai muốn đùa với tính mạng...
Mặt Điềm Điềm đỏ lên, vội khép hai chân lại, nhưng chiếc váy siêu ngắn che chắn thế nào cũng không ổn. Động tác vừa rồi chỉ càng làm tăng sự khiêu khích...
“Ha ha... không cần thế, tốt nhất đừng làm động tác này trước mặt đàn ông mà nguy đấy...”
Mặt Điềm Điềm càng đỏ dừ… Tên khả ố này, một chút đàng hoàng cũng không có...
“Sếp, nể mặt Triệu bằng hữu một chút chứ, đầu cô ta sắp chui vào cổ rồi kia kìa...” Salta không nén được phải lên tiếng can thiệp, có điều lời nói thật nhiều khi phản tác dụng. Điềm Điềm hứ một tiếng, đứng vội lên bỏ chạy...
Salta không khỏi vò đầu bứt tai, rõ ràng là mình có thiện ý giúp cơ mà, sao lại gây ra hiệu quả ngược như vậy? Chỉ Lý Phong là ôm bụng cười ngặt nghẽo...
“Salta, có nên đến thăm Cổ Mễ Sâm một chút không? Tính thời gian có lẽ Đường Linh sắp về đến Trái đất, chỉ cần cậu và hắn hoàn thành cuộc đấu cơ chiến là huấn luyện lần này xem như hoàn thành.”
“Không phải hắn đang bị thương à?”
“Mấy vết mèo cào sao có thể quật ngã Cổ Mễ Sâm ta chứ? Salta, lần sau ngươi chết chắc rồi!” Tiếng Cổ Mễ Sâm vang lên sau lưng. Mũi hơi đỏ, có điều nhìn vẫn điển trai lắm.
“Khỏi nhanh nhỉ! Cổ Mễ Sâm... ha ha, trông còn đẹp trai hơn cả lúc trước. Nếu không có vấn đề thì cậu cùng Salta đấu thêm một trận đi... Đấu võ, tỉ lệ một một. Giờ dùng một trận cơ chiến định thắng thua, không ai phản đối chứ?” Lý Phong đề nghị.
“Cái tôi chờ chính là điều này, dù thế nào tôi với hắn cũng phải phân định rõ ràng. Nhưng trước hết tôi muốn đấu với cậu một trận, đấu võ!”
“Thắng tôi đã rồi hãy nói!” Salta lạnh lùng xen vào. Nói về đấu võ thì Cổ Mễ Sâm mạnh hơn một chút, nhưng cơ chiến thì hắn ta tin tên mặt trắng kia không có chút cơ hội nào. Điều khiển Chiến sĩ cơ động, ngoài sức khoẻ còn phải có một hệ thống kỹ năng, điều này lại là sở trường của nhà Loki.
“Đừng nói với tôi cậu không phải là đối thủ của Lý Phong đấy nhé?” Cổ Mễ Sâm nhìn Salta, đoạn chỉ chỉ vào Lý Phong. Tên này có lẽ cũng có chút đặc biệt, nhưng Bắc đẩu thất tinh chẳng lẽ lại kém đặc biệt?!
“Ha ha, chúng tôi ngang nhau, đợi cậu thắng Salta tôi sẽ tiếp cậu một trận!” Lý Phong hào phóng trả lời.
“Được, hứa rồi đấy nhé! Vậy định ngày mai đi!”
“Được!”
Cổ Mễ Sâm quay người bước đi, vài bước bỗng dừng lại nói qua vai: “Lần trước tôi nhận thua, lần này chắc chắn cậu không có cơ hội như vậy đâu!”
Trước đây Cổ Mễ Sâm căn bản không đáng để Lý Phong chú ý, nhưng có thể nói ra những lời như vậy thì hắn phải thật sự giật mình... Xem ra mấy ngày nay, vì chiếc mũi mà gã đã thông suốt một số điều. Bắc cực thất tinh của NUF, có vẻ không phải chỉ hư danh!
Salta đi chuẩn bị cơ chiến, Lý Phong một mình đến sàn đấu Tứ tinh. Hắn đã hoàn thành đủ 15 trận Tam tinh, căn bản chỉ là một cuộc dạo chơi có chướng ngại... Tuy nhiên Lý Phong không dự định dọn tiếp lên tầng trên, bởi thời gian không còn đủ. Đường Linh sắp trở về, hơn nữa chính hắn cũng phải về nhà ăn Tết. Năm mới mà vắng mặt, khong biết cha mẹ sẽ nổi xung đến thế nào...
Đến thang máy, cô nhân viên xinh đẹp cúi rạp người: “Xin quý ngài xuất trình chứng nhận đẳng cấp!”
Lý Phong đưa chứng nhận đã hoàn thành đủ 15 trận Tam tinh. Duy nhất hắn đạt được điều này trong thời gian ngắn như vậy, nên đã gây ra sự chú ý nhất định. Thông thường thắng một trận phải nghỉ ngơi vài ba ngày, riêng Lý Phong có khi một ngày làm liền hai trận... Cho đến bây giờ Salta mới đi được nửa hành trình thi đấu, hiển nhiên hắn ta không thể nhảy cùng một tiết tấu với Lý Phong được.
“Đợi chút, còn một người!”
Cô phục vụ tươi cười: “Kính chào quý khách, xin xuất trình chứng nhận!”
Cô nàng chân dài lục túi lấy ra một cuốn sổ nhỏ. Phục vụ mở xem, mặt đột nhiên biến sắc, vội vàng cúi rạp người: “Mời vào!”
“Sao cô cứ đi theo tôi vậy?” Lý Phong nheo nheo mắt hỏi, có điều đối phương không dễ bị bắt nạt: “Ai đi theo anh? Thang máy là của riêng anh chắc?”
“Chà, đây là thang máy riêng của đấu sĩ, đừng nói với tôi cô cũng là đấu sĩ Tam tinh đấy?”
Điềm Điềm lừ lừ ngoảnh đầu nhìn hắn: “Việc gì tôi phải nói cho anh nghe...?”
…Hừ….
Cuộc đấu khẩu của hai người, cô phục vụ hoàn toàn không nghe thấy gì. Từ đầu đến cuối sắc mặt cô gái không chút thay đổi, nụ cười nhẹ nhàng như gió xuân lúc nào cũng thường trực trên mặt.
“Đã đến sàn Tứ tinh, chúc quý vị vui vẻ!”
Điềm Điềm nhanh chân nhảy ra trước, Lý Phong nhún vai bước theo sau... Cả chuyện này mà cô ta cũng tranh giành, bó tay...!
“Cô đi theo tôi làm gì?” Thấy cô nàng vẫn theo sau, hắn lại hỏi.
“Ai, ai đi theo anh? Tôi đi thế này không được à?”
“Tôi vào phòng trọng lực, cô vào không?”
“Ai bảo không? Tôi cũng đang muốn điều tra về chuyện này!” Điềm Điềm ưỡn ngực cố tỏ ra mình có lý do.
“Thôi được, muốn đi thì cứ đi! Tôi không biết cô dùng cách nào lên đây, nhưng tôi cảnh cáo cô... Đấu sĩ Tứ tinh có những đặc quyền không giới hạn, cũng không chắc chắn sẽ nhận ra thân phận của cô nên tốt nhất đừng có chạy lung tung, không khéo nát một đời hoa đó!”
“Biết rồi, lắm điều quá!”
Không biết tại sao, tuy Lý Phong toàn nói những lời khó nghe nhưng trong lòng Điềm Điềm lại ngọt ngào khôn tả... Xem ra tên này cũng biết quan tâm tới người khác, nếu không hắn cảnh cáo cô làm gì(!).
Nơi họ đi đến là khu vực của đấu sĩ, người ngoài tuyệt đối không thể vào. Trang bị nơi đây đã là cấp năm sao, mỗi đấu sĩ ở một khu phòng hào hoa rộng hơn hai trăm mét vuông, có thể mang theo cả quản gia... Thân phận đặc biệt, đương nhiên mức độ nguy hiểm khi nghênh chiến ở đây cũng đặc biệt. Tất cả những người lên được đây, trình độ đều lợi hại khôn lường.
Người vào người ra, ai nấy đều tươi cười, nam có nữ có. Lý Phong cảm nhận phong độ của ai cũng rất cao, cao thủ bình thường tuyệt đối không thể sánh được. Có điều nếu gọi là đặc biệt thì chính hắn và Điềm Điềm mới là đặc biệt nhất... Lý Phong thậm chí trông còn non hơn cả Salta, Điềm Điềm lại là một người đẹp chân dài cay như ớt, ăn mặc sexy nhưng vẫn lộ ra vẻ một sinh viên. Hai người gây ra không ít sự chú ý.
Có điều, Ngũ tinh luyện ngục hiển nhiên không thể nhận xét qua tướng mạo. Sàn Tứ tinh này đều là cao nhân, dù là già yếu, trẻ con hay phụ nữ, đã đến được đây hẳn đều rất đáng sợ.
Phòng ở các tuyển thủ đều có ngăn trọng lực, có điều chỉ đến bội số sáu. Khu trọng lực bội số đến hai mươi chỉ có một, tất cả phải dùng chung.
Phòng đợi bên ngoài thật hào hoa, lác đác vài người ra vào. Lý Phong xoa mũi: “Cô đợi ở đây, hay đi uống chút gì đi, tốt nhất là giấu đôi chân đẹp lại. Lỡ gặp phải tên háo sắc thật thì không ai cứu đâu!”
“Hừ, kẻ nào nổi tà tâm, bổn cô nương đá chết!”
“Hehe, nhớ đây là sàn Tứ tinh đấy nhé, tôi không vạ lây vì cô đâu... Đến góc kia đợi đi!”
“Lắm lời quá!” Miệng nói vậy nhưng Điềm Điềm cũng đi đến góc phòng, mua hoa quả ngồi ăn.
Tuy là khu riêng của tuyển thủ nhưng ở đây hầu như không phát sinh bạo lực nào, ngoài những khi thi đấu. Có lẽ vì là cao thủ nên mọi người đều đủ khả năng khắc chế. Để đề phòng hỗn loạn, ban tổ chức cấm tất cả các cuộc đấu không đăng ký, chỉ cần không chủ động gây chuyện là sẽ không xảy ra vấn đề gì.
Lý Phong bỏ áo ngoài, đi vào. Đầu tiên hắn lướt qua phòng trọng lực cấp bốn... Người không nhiều, hẳn là ở cấp độ này thì hầu hết mọi người đều muốn tập một mình trong khoang riêng.
Phòng cấp năm chỉ có hai ba người. Khi Lý Phong bước vào, nét mặt họ chỉ lộ vẻ tò mò, nhưng thấy hắn tiếp tục đi sâu thêm, ánh mắt mấy người đều biến sắc.
Phòng cấp sáu... Ba người, hai nam một nữ, nam nữ là người Inventer, người kia là cải tạo hậu thiên. Ba người hơi chau mày nhìn Lý Phong, hắn chỉ cười cười, tiếp tục đi vào trong.
Phòng cấp bảy... Hai người ngồi trên sàn, đang thở sâu. Có lẽ là tập khí công hoặc một loại công pháp nào đó, trường sinh học của họ đều rất mạnh. Hai người hình như không thấy hắn. Lý Phong cũng không quấy nhiễu họ.
Phòng cấp tám... Không người, trọng lực phòng này là mức cực hạn cho sức chịu đựng bình thường của Lý Phong. Hơi thở bắt đầu gấp gáp nhưng hắn vẫn không dừng chân.
Phòng cấp chín... Lại không có người, hơi thất vọng! Với trọng lực này, nếu không dùng bí quyết hợp nhất thì đúng là gánh nặng. Lý Phong hít một hơi sâu, tinh thần lực chớp mắt phủ toàn thân. Vầng sáng bạc nổi lên, đoạn lại từ từ thu vào trong người. Sau khi mở mắt ra một lần nữa, áp lực lên toàn thân đã hầu như bay biến.
Có lẽ trọng lực bội số chín cũng chỉ như vậy. Từ mắt Lý Phong phát ra một luồng sáng kỳ dị, dường như có thể xuyên thấu mọi vật chất, hai chân bước nhanh hơn về phía trước.
Phòng cấp mười... Chắc chỗ này không thể có người. Cho dù ai chịu được áp lực đó, e rằng cũng phải đến sàn Ngũ tinh mới gặp. Ở điều kiện mười lần hơn lực hút Trái đất, cả không khí cũng biến thành nặng như sắt.
CƠ ĐỘNG PHONG BẠO
Tác giả: Khô Lâu Tinh Linh