Chương 158: Chương 158: Vỡ Đầu Còn Hơn Vỡ Mặt

“Có chút tiến bộ đấy, đáng tiếc còn kém lắm...!” Cổ Mễ Sâm đã nổi giận thật sự, vung tay giáng một cú đấm vào đầu đối thủ. Salta bay vèo đi...

“Hay lắm!” Triệu Điềm Điềm phấn khích nhảy lên, đắc thắng nhìn Lý Phong: “Chuẩn bị chịu thua đi!”

Lý Phong vẫn bình thản im lặng. Nếu lúc đầu tỷ lệ thắng thua là 5:5 thì đến lúc này Cổ Mễ Sâm đã thua rồi, tinh thần nóng nảy, chiêu thức điên cuồng, hoàn toàn khác với sự phát tiết của người từng trải qua huyết chiến. Đơn giản là một bên tiềm tàng sát cơ, bên kia chỉ là sự nóng nảy bề ngoài.

Hơn nữa lúc này Cổ Mễ Sâm đã phạm vào đại kỵ của binh gia, khinh địch!

Quả hiên sau khi đánh trúng một cú, tinh thần Cổ Mễ Sâm tỏ ra thoải mái hẳn. Gã tung thêm vài chiêu hung hãn thử áp chế tinh thần đối phương, quả nhiên Salta cử động chậm chạp, thậm chí còn có chút thở không nổi.

Không muốn chuốc thêm rắc rối, dù sao dưới kia mỹ nhân cũng đang nhìn, máu me be bét e sẽ tổn hại hình tượng sáng láng của bản thân. Xem tên Lý Phong kia thì biết, mặc dù chiến thắng nhanh như vậy song chiêu thức tàn nhẫn đã làm mất lòng người đẹp không ít, Cổ Mễ Sâm ta sẽ không phạm sai lầm tương tự đâu...

Bàn tay trái đặt lên bàn tay phải, hít một hơi mạnh, nắm tay phút chốc phồng to, từ từ đưa lên, Cổ Mễ Sâm từng bước đi về phía dối thủ...

Cả Salta và Triệu Điềm Điềm đều biết đó là phát động lực, cũng là một loại khí công. Trúng một chưởng ấy, Salta không tàn phế cũng thua chắc.

Aaaaa….

Cổ Mễ Sâm dốc toàn lực vung tay, đúng trong khoảnh khắc đó khí thế gã xuất hiện một kẽ hở. Thất tinh bắc đẩu dù sao cũng không phải là Lý Phong, khi Lý Phong ra tay thì dù là lúc sung sức nhất Salta cũng không thể nhìn ra khe hở...

Thực ra nếu là nửa tháng trước thì Salta cũng phải bó tay trước Cỗ Mễ Sâm, nhưng sau khi được Lý Phong chỉ bảo tình hình đã khác hẳn.

Tấn công càng mạnh, sơ hở càng lớn... Trong chớp mắt, khí thế bị đè nén của Salta bộc phát toàn bộ, mạnh đến mức cả động tác của Cổ Mễ Sâm cũng phải sững lại một chút... Là con em trực hệ của gia tộc Loki, khỏi phải nói bản tính Salta kiêu ngạo đến mức nào. Có lẽ chính Cổ Mễ Sâm cũng không biết, những lời châm chọc của gã là vết dao cứa vào danh dự của Salta, mà Salta lại xem danh dự còn hơn mạng sống...

Sự uất ức tinh thần, khi đã bộc phát thì không gì ngăn nổi. Khí thế vừa thay đổi, Cổ Mễ Sâm đã biết không ổn. Không ngờ Salta lại có thể tập quen với khí thế trong thời gian ngắn như vậy, thậm chí còn có thể chủ động dùng khí thế phản công lại đối thủ...

Gã mặt trắng theo đà xoay nhanh một vòng tránh chiêu, nhưng Salta đã lập tức ôm ngang lưng Cổ Mễ Sâm ném mạnh qua đầu, đoạn thừa dịp đối phương lơ lửng, tông cho một gối mạnh vào bụng.

Lý Phong lắc lắc đầu, sao không nện ngay vào ngực chứ? À... tiểu tử có tiến bộ đó, áp chế được tính say máu. Được lắm Salta, phải áp chế được chính mình mới có thể trở thành chiến binh thực thụ!

Trên võ đài, Salta không cho đối thủ cơ hội phản công, hai bàn tay lập tức chộp vào đầu Cổ Mễ Sâm. Cổ Mễ Sâm nghiêng đầu tránh đi, hai tay hất lên lấy thế lùi ra xa. Nhưng sự bị động đó sao có thể nhanh bằng Salta...

Một cú đá chéo, chân Cổ Mễ Sâm chao đảo, Salta nhằm vào cổ họng đối phương chặt mạnh một nhát...

Cổ Mễ Sâm gục xuống, bỗng nhiên cả người vùng dậy lao thẳng vào Salta. Với sức khoẻ ghê gớm của người Inventer, trận tấn công như vậy vẫn không thể K.O. Hơn nữa Cổ Mễ Sâm lại là một trong Bắc đẩu thất tinh, có mạnh nữa cũng hồi phục lại được.

Bản lĩnh chiến đấu chính là lúc này, muốn liều mạng ư? Salta không nghĩ ngợi thêm, cũng điên cuồng lao đến.

Mắt hai người đều vằn đỏ, dù phải chết Salta cũng không thể thất bại một lần nữa trước tên tiểu tử này. Danh dự nhà Loki tuyệt đối không cho phép bất cứ người nào sỉ nhục.

Ầm… Đầu Salta tông thẳng vào mặt Cổ Mễ Sâm.

Rắc rắc… hình như có tiếng vỡ, cả hai cùng choáng váng bật ra, đổ sầm trên sàn đấu. Triệu Điềm Điềm kinh hãi đứng lên, lo lắng đưa ta bụm miệng, đột nhiên nhìn sang Lý Phong tức giận: “Có còn là người không đó, họ không phải là bạn anh hả?”

Lý Phong nhìn cô ta, lạnh nhạt: “Chiến binh, chết trên chiến trường là vinh dự!”

Triệu Điềm Điềm lặng người... Tuy con người này nói nghe tàn nhẫn như vậy, nhưng không biết vì sao trong lòng cô lại trỗi lên một cảm xúc... Ánh mắt lạnh lùng đó, thật… tàn khốc!

Cả Salta và Cổ Mễ Sâm đều không dễ chết như vậy, cùng chống tay loay hoay ngồi dậy. Bỗng nhiên Cổ Mễ Sâm sờ mũi, thất thanh: “Trời ơi, cái mũi đẹp của tôi...!”

Lại nhào tới… lại chóng váng cùng bật ra...

Salta sững người nhìn đối thủ ngất lăn lóc… rõ ràng bị cái mũi của mình làm cho tự ngất đi. Dung mạo con trai cũng quan trọng như vậy sao...?

Mặc kệ là vì cái gì, ta thắng rồi!

Salta vung nắm tay lên với Lý Phong, mắt lấp lánh vẻ biết ơn. Lý Phong dưới sàn đấu cũng tự tán dương mình, giơ cao một ngón tay cái.

Gã mặt trắng tội nghiệp được cáng đi, có điều chưa được mấy bước gã đã bật dậy, liên hồi than thở: “Mũi của tôi, bác sĩ ơi... Tốn bao nhiêu tiền cũng phải trả lại mũi cho tôi... Trời ơi, cái mũi đẹp đẽ của tôi…”

“Xin anh nằm yên, xương mũi vỡ là bình thường, chỉ cần tiểu phẫu là xong thôi!”

Bác sĩ không biết nói gì hơn. Ở Ngũ tinh nhiều năm như vậy ông đã thấy không ít người sợ chết, nhưng một đấu sĩ sợ hỏng mũi như vậy mới là lần đầu tiên... rốt cuộc mặt quan trọng hay tính mạng quan trọng đây?

Với Cổ Mễ Sâm mà nói, đương nhiên là mặt quan trọng hơn, bị hỏng mặt thà chết đi cho xong!

“Ha ha... Triệu tiểu thư thấy chưa, hai người đều có bản lĩnh lắm, cô quá lo lắng rồi đấy.”

Bất luận là Salta hay Cổ Mễ Sâm, có say máu đến đâu cũng không thực sự ra tay sát thủ. Họ không phải là Lý Phong, hơn nữa lại đã từng ngồi chung bàn uống nước, điều đó khiến chiêu thức dù tàn nhẫn đến đâu cũng tự nhiên giảm đi vài phần.

Salta từ chối đến bác sĩ, tự mình đi xuống. Tuy chao đảo nhưng không thành vấn đề, Cổ Mễ Sâm tiểu tử nếu so gan vẫn còn kém một chút...

“Hình như cô thua rồi...?” Lý Phong cười cười nhìn đôi môi đỏ mộng của người đẹp, Triệu Điềm Điềm lui vội ra sau, quay người bỏ chạy...

“Thủ lĩnh, cô ta làm sao vậy?”

“Ha ha, có trời mới biết lòng dạ con gái... Hôm nay thế là tốt, tôi mời cậu một bữa hoành tráng, được chứ hả?”

Cả hai cùng cười, bá vai nhau đến nhà hàng. Salta trước sau không nói một lời cảm ơn, đơn giản vì như vậy quá thô thiển... Thực sự thì trong lòng hắn ta hết sức cảm động. Trước khi trận đấu bắt đầu, lòng tin của Salta chỉ có ba bốn phần, nhưng giờ hắn ta đã thật sự thắng cuộc!

Hình như Lý Phong tính cái gì cũng đúng. Với thực lực này, Salta tuyệt đối có thể làm cha ngạc nhiên, thậm chí còn có thể khiêu chiến anh trai nữa.

Về việc khiêu chiến Lý Phong, đó chỉ là suy nghĩ lúc ban đầu. Không biết Lý Phong luyện tập thế nào nhưng Salta chắc chắn, cho dù cha và anh mình cũng không phải là đối thủ của hắn. Ý nghĩ đó làm Salta sợ hãi, lẽ nào người này tập từ trong bụng mẹ?

Tóm lại Salta đã xác định một điều, mình vĩnh viễn không muốn đối đầu cùng Lý Phong!

Salta biết vậy, nhưng người khác lại không nghĩ như vậy. Bất kể là Lý Phong ngoài đời hay Chiến Sĩ Đao Phong trên mạng, hoặc là thân phận của Phong Linh, không ít người đang có kế hoạch đối phó với hắn. Vài người thậm chí còn hết sức tự tin, cảm thấy Lý Phong hiện tại vẫn hơi yếu, muốn cho hắn lớn lên chút nữa mới tính sổ... Không ai hay biết, dưới lớp da sói con kia là cơ thể của một Ma vương...

Trong bệnh viện...

“Á... đau quá! Cô y tá nhẹ chút, cẩn thận... phải hết sức cẩn thận!”

Hai y tá không nén được bật cười. Đấu sĩ sợ đau như thế này lần đầu tiên họ mới gặp, có điều hắn cũng đẹp trai thật.

“Yên tâm đi, cố định xương lá mía chút là ổn thôi, không ảnh hưởng đến mỹ quan đâu.”

“Thật hả? Thế thì tốt... Này cô em, chút nữa có thể thiện tâm ăn tối cùng bệnh nhân được không...?”

“Tốt nhất anh nằm ngay ngắn lại, nếu không vẹo mũi đừng có trách!” Bác sĩ không thể không cho gã một câu cảnh cáo.

Vừa nghe đến chữ “vẹo mũi”, Cổ Mễ Sâm như bị đóng băng... Trời đất, vẹo mũi... làm sao còn dám thò mặt gặp ai nữa! Trương Lâm Tinh là người cầu toàn cực đoan, chắc chắn không dung được một cái mũi vẹo, cho dù cái mũi đó có nằm trên khuôn mặt đẹp như Tống Ngọc...

CƠ ĐỘNG PHONG BẠO

Tác giả: Khô Lâu Tinh Linh