“Đồ háo sắc, ca mới là người phải đáng yêu chứ, lại còn không đưa người ta lên Mặt trăng, xấu!”
“Bảo bảo, ta đã hiến thân đều tội rồi mà...” Lý Phong vẻ bất lực đưa hai tay lên trời.
“Hừ, không biết con gái rất nhỏ mọn à? Hiến thân… chứng cứ đâu?’
“Điều này... ở đây à...? Thôi về phòng đi, nhân tiện giảm cơn giận của tiểu bảo bảo luôn...!”
Dường như đã có chút hơi men, Đường Linh liếc hắn một cái sắc lẻm: “Tưởng người ta sợ à? Về thì về!”
Ái chà... Lý Phong giật mình gần như đứng cả tim... Trước giờ luôn mềm mại dịu dàng, ai ngờ tiểu công chúa cũng có lúc khiêu khích như vậy chứ...! Được, đã thế thì cho dù là núi đao biển lửa hôm nay cũng phải liều một phen!
“Á... bỏ ra! Người ta tự đi được...!”
“Thôi nào, giữ sức đi... lát nữa còn chiến đấu...!”
Lý Phong bế Đường Linh hùng dũng bước vào ký túc xá. Lão nhân gác cổng chỉ còn cách nhìn theo thán phục, tuổi trẻ thật là tốt, nhớ năm xưa…
Khu trường vốn luôn náo nhiệt giờ nhanh chóng trở nên yên tĩnh, chỉ một ít học sinh còn ở lại trường. Đương nhiên Lý Phong thuộc số những người về nhà, có bảng thành tích học ký trong tay, cha mẹ sẽ hiển nhiên cho hắn nghỉ tự do. Sự “tự do” đó nghĩa là cùng Salta đi Thái Cốc.
Đường Linh đi Nguyệt cầu theo kế hoạch đã định. Lần đầu tiên công chúa xuất ngoại, tùy tùng đi theo cả một đoàn, thậm chí có cả người của quân đội theo bảo vệ. Gì chứ tiền thì GAD không hề thiếu, xung quanh Đường Linh tính sơ sơ đến hơn trăm nhân mạng.
Giữa trái đất và Mặt trăng là trạm thăng không. Sự xuất hiện của trạm thăng không làm cho việc đi lại thuận tiện hơn nhiều. Thời gian chỉ mất ba ngày, có điều... giá không rẻ chút nào. Đi nghỉ ở Mặt trăng hiện là mốt của giới nhà giàu Trái đất, đương nhiên như GAD thì đã thuộc một tầng lớp khác...
Trước khi xuất phát một ngày, Lý Phong cùng Đường Linh trò chuyện đến quá nửa đêm. Tiểu công chúa tình ý lâm ly, chỉ muốn Lý Phong kèm theo bên cạnh. Thực ra ngoài việc có kế hoạch riêng với Salta, Lý Phong từ chối Đường Linh còn có lý do khác... Giờ hắn chẳng qua chỉ là một sinh viên nghèo, trong khi Đường Linh đi Nguyệt cầu lần này chủ yếu là đại diện cho công ty gia đình. Sự xuất hiện của hắn chắc chắn sẽ làm cô phiền toái, sau này còn thiếu gì cơ hội chứ!
Đúng như dự tính, gia đình không hề ngăn cản Lý Phong đi nghỉ cùng Salta. Dĩ nhiên hắn không dám nói hai gã lên đường đến Thái Cốc... Vì thậm chí hai người lao động chân chất như cha mẹ hắn cũng biết đó là nơi chẳng khác gì địa ngục trần gian!
Hai điều Salta không sợ nhất... Một là cô đơn, cả ngày trong trường hắn ta chỉ luyện tập rồi luyện tập, có thời gian thì vào ngay mạng Chiến tranh vũ trụ. Thứ hai là chuyện rắc rối, Phong Thần Hội thực ra Hội trưởng không hề nổi danh, nhưng ai cũng biết đến mấy cao thủ kia. Túc Cầu Quán Lam lo hậu cần vũ khí, Thiên Thiên Bát Quái chỉ huy tình báo, Tháp La coi sóc tổ chức... Tất cả đều cao tay, nhưng nổi tiếng nhất là tên Kỵ Sĩ Tử Vong điên cuồng, chỉ khoái chiến đấu và giết chóc. Nếu không ai để đánh thì hắn ta lôi bang chúng đi huấn luyện, nói “huấn luyện” thực ra là để các “học viên” vây công, sau đó đánh tan tác luôn cả đám...
Những cuộc đọ sức nội bộ này tuy nhiên lại được hội viên rất hưởng ứng, thứ nhất là nâng cao trình độ chiến đấu, và cái chính là tăng được điểm nội bộ... Nguyên do là Túc Cầu Quán Lam căn cứ vào điểm số tích lũy cửa từng người để cấp phát vũ khí, mà vũ khí của Lam đại sư thì hiển nhiên là hàng khủng, mơ ước của hấu như tất cả dân Vũ chiến.
Tiết mục điểm tích lũy nội bộ này là do Mộ Tuyết nghĩ ra, mấy ngày nghỉ cô luôn thường trực trên mạng.
Trong Phong Thần Hội, Salta và Mộ Tuyết có địa vị đặc biệt. Chuyện này hông ai lấy làm lạ, khả năng phi phàm bảo đảm cho họ vị trí ấy, không có chức danh nhưng ít nhất phải tương đương với Hội phó.
Về hợp đồng của Chiến Sĩ Đao Phong, Lý Phong thông báo cho Công ty game chuyển mỗi tuần một lần thành mỗi tháng một lần, thời gian cụ thể thông báo sau. Về thay đổi này, Galbo không dám có chút oán thán, gã quá hiểu tính khí của Chiến Sĩ Đao Phong, biết đối phương tuyệt đối không phải muốn nâng giá mà thật sự có việc phải làm. Gã béo chỉ hi vọng Đao Phong nhanh chóng giải quyết công chuyện riêng, trở lại với nơi hàng triệu người đang mong chờ anh ta...
Một khi có cơ hội đánh thật thì mấy thứ mạng ảo kia đương nhiên phải nhường chỗ. Lý Phong không lưu luyến gì, có điều khi xem thử tài khoản hắn chút nữa ngã ngửa... Lý tiểu tử ngay cả Tiểu cũng đã thấy qua mà còn phải giật mình kinh ngạc. không ngờ chẳng qua chỉ đánh có vài trận điện tử mà được trả nhiều tiền đến như vậy. Nếu là trước đây, e rằng Lý Phong dùng cả đời cũng không hết, nhưng bây giờ thì đó chỉ là một chút vốn đầu tiên. Tương lai hẳn sẽ có nhiều dịp cần dùng tiền...
Cổ nhân xưa đã nói rất chí lý, tiền không phải là vạn năng, nhưng không có tiền thì làm gì cũng khó!
Có nhiều tiền như vậy trong tài khoản, hiển nhiên Lý Phong đủ tư cách apply một thẻ tín dụng kim cương cấp cao nhất. Khi thông báo ý định của mình, lập tức hắn được mời vào phòng VIP, giám đốc phòng thẻ lật đật từ trên lầu chạy xuống... Vị khách này quả là kỳ lạ, tiền trong ngân hàng cả đống mà không dùng chút nào. Ngân hàng có chút thắc mắc, nhưng tiền có thể vào được tài khoản chắc chắn là hợp pháp. Khí độ gã trai này quả thực rất khác người, hình như căn bản không quan tâm đến tiền, thậm chí còn có vẻ thờ ơ... Viên giám đốc càng không dám hỏi nhiều, nhanh chóng hoàn thành mọi thủ tục rồi cung kính giao thẻ cho Lý Phong...
Khách hàng là Thượng đế… Thượng đế mà có tiền lại càng là Thượng đế!
Chuyện lộ phí vốn là vấn đề đau đầu nhất, bây giờ lại thành ra nhẹ như lông hồng. Lý Phong và Salta nhẹ nhõm lên đường, mỗi gã chỉ mang một túi nhỏ. Salta hóa ra không hề về nhà, với quan hệ gia tộc kỳ lạ của hắn ta Lý Phong chỉ biết kính nhi viễn chi, tuy luôn luôn có chút thắc mắc... Nghiêm chỉnh là tốt, nhưng quá nghiêm chỉnh như vậy liệu có cần thiết hay không?
Máy bay không hiểu vì sao cứ rung lắc liên tục. Lý Phong bắt đầu nghi ngờ chất lượng của tổ lái, Salta trông lại càng khó coi...
“Thả lỏng, thả lỏng đi, còn chưa đến đâu...!”
…................
“Đồ nhát gan, việc gì phải cau có thế? Nhìn cậu chẳng khác Đường Tăng cưỡi ngựa vậy, nào cười lên đi...!”
Salta gắng gượng nhe răng cười, xem ra còn tệ hơn cả khóc... “Trời ạ, chân tay sao cứng đơ thế này? Đến dao cũng không cắm vào được!”
“Sếp à, cười không phải là thôi quen của tôi...” Salta nhăn nhó. Thực ra hắn ta hiểu ý Lý Phong, cười hay không không quan trọng, quan trọng là thả lỏng tinh thần.
“Thế thì tán gẫu một chút đi... Có thấy người đẹp trên kia không? Cặp giò thật hết sẩy...”
Nữ nhân trực gián thật nhanh nhạy, cô gái ngồi phía trước bên phải liền quay đầu nhìn hai gã dò xét, ánh mắt rõ ràng đã liệt cả hai vào loại lưu manh gian tà...
Lý Phong cười cười, không quan tâm thiếu nữ kia nghĩ gì. Xem vẻ căng thẳng của Salta, chắc chắn đã trải qua chuyện gì đó ở Thái Cốc. Ai có thể làm cho hắn ta căng thẳng như vậy, chắc chắn là một nhân vật rất thú vị!
“Cô à, có thẻ cho hai cốc vang đỏ không?”
“Tất nhiên, xin các anh đợi một chút!”
Lý Phong vỗ vai Salta: “Uống một cốc giải tỏa đi, rượu ngon lắm!”
Salta hít một hơi sâu, gật gật đầu... Qua sự huấn luyện của Lý Phong, hắn ta cảm thấy mình đã có tiến bộ lớn. Lần này nhất định phải thành công, phải làm cho cha và anh trai thừa nhận!
Cầm ly rượu đỏ sẫm, Lý Phong uống cạn một hơi. Việc gì Tiểu Kim cũng dạy hắn, chỉ có hưởng thụ thế nào thì không. Thực ra rượu ngon dở thế nào Lý Phong mù tịt, có điều màu đỏ rất hợp ý hắn...
Không hiểu vì sao, càng gần Thái Cốc sát khí trong lòng hắn càng đậm, có lẽ ma quỷ sắp xuất hiện rồi...
“Kính thưa quý khách, Máy bay chúng ta đã hạ cánh xuống sân bay trung tâm Thái Cốc. Thay mặt cho hãng hàng không JetStar Pacific, cơ trưởng Nguyễn Thành Chung và phi hành đoàn cảm ơn vì đã chọn chúng tôi, chúc các vị toàn mạng trở về...”
Thái Cốc thực ra là thiên đường và địa ngục 2trong1. Thiên đường vì chỉ cần có tiền là có thể hưởng thụ tất cả những gì con người nghĩ ra. Trong khi ở ngoại ô thành phố phải có đến hàng vạn dân nghèo lang thang, trong số đó có rất nhiều đã từng là triệu phú, vậy nên Thái Cốc cũng chính là địa ngục...
Có điều không phải vì Thái Cốc không có trật tự, ngược lại trật tự ở đây rất tốt. Những cuộc đấu riêng tư quy mô lớn hầu như không xảy ra, bất cứ tranh chấp nào cũng có thể thông qua thách đấu vũ đài công khai để quyết định. Những người tiêu tiền được bảo vệ tói đa, bất kể là thế lực lớn nào đều không làm nguy hại đến du khách.
Thái Cốc, thành phố không có đêm!
Bước ra cửa, thiếu nữ chân dài còn không quên trừng mắt nhìn Lý Phong một cái. Hắn bất giác nhìn sang Salta bên cạnh: “Này, xem người đẹp có phải đã thích tôi rồi không?”
Salta trề môi: “Sếp à, không phải nữ nhân nào cũng không có mắt như Đường Linh đâu!”
“Ái chà, dám châm chọc cả sự phụ sư mẫu một lúc. Đứng lại đó, dám chạy hả...?”
Cuối cùng, hai gã đã vào đến trung tâm Thái Cốc. Không thấy không biết, vừa thấy đã giật mình... Nơi này có lẽ còn phồn hoa hơn Thượng Kinh, một sự phồn hoa đầy ma lực...
Lý Phong quyết định chọn một khách sạn năm sao. Tiền rủng rỉnh, việc gì phải chịu khổ... Quan trọng là trang bị luyện tập ở đây rất đầy đủ, lại không bị ai quấy nhiễu.
Ném đồ đạc xuống, hắn thoải mái nằm dài trên sa lông, tay tung tung quả táo: “Giờ có thể nói qua mục đích của chúng ta rồi!
“Ở Thái Cốc cờ bạc là thịnh hành nhất, nhưng vị trí của Thái Cốc chủ yếu là do các cuộc đấu ngầm tạo nên, chúng ta cũng chính vì điều này mà đến đây. Tỷ thí đen có rất nhiều loại, từ loại an toàn đến quyết đấu không phân biệt. Loại sau cho phép dùng bất cứ thủ đoạn nào, chết là tiêu chuẩn phân định thắng thua. Tại Thái Cốc những trận đấu như vậy rất nhiều, có điều không phải cứ tự nhiên mà thách đấu được. Võ đài ngầm chia ra năm cấp gọi là ngũ tinh luyện ngục, mục tiêu của tôi là nhắm tới Tứ tinh!”
“Ngũ tinh luyện ngục, cụ thể là thế nào?” Lý Phong tiện tay nhặt con dao trên bàn, từ từ gọt vỏ táo.
“… Đại khái là không thể dùng từ Tàn khốc để hình dung. Năm ngoái tôi đã đến đây, nhưng chỉ đến Lưỡng tinh là phải bỏ cuộc, lúc đó đấu Tam tinh chắc chắn sẽ trọng thương...”
“Chà, hay vậy sao? Nhất định phải thử mới được!” Lý Phong liếm môi cắn một miếng táo to rồi ném một quả cho Salta: “Ăn đi, bổ sung vitamin!”
“Sếp à, phải cẩn thận đấy... Người ở đây ai cũng liều mạng, sống chết chỉ là trò đùa thôi. So với quân đội chỗ này còn tàn khốc hơn nhiều...”
“Biết rồi biết rồi, ăn táo đi!”
Tàn khốc ư? Ha ha... Trong lòng Lý Phong, con ác ma đang cười phá lên. Huấn luyện ma quỷ của Tiểu Kim, những điều hắn trải qua còn hơn so với nhúng chảo dầu. Với mức độ chịu đựng ấy, Ngũ tinh luyện ngục chắc cũng chỉ đến vậy mà thôi...
Thái Cốc sở dĩ có thể thu hút vô số cao thủ, ngoài tiền thưởng cao còn là vấn đề đẳng cấp. Có thể đạt đến Tứ tinh hay Ngũ tinh ở đây, sau này cho dù vào quân đội hay các tập đoàn lớn, đường thăng tiến đều rộng thênh thang, thực ra chỉ Tam tinh cũng có thể ung dung rồi.
Một điều hay nữa là Vũ đài ngầm chỉ có số hiệu, không có tên. Ngũ tinh luyện ngục không chịu bất cứ điều tra nào, không ai quan tâm anh là ai, chỉ cần có thực lực để sống ra khỏi võ đài. Đó là quy củ của Thái Cốc!
Khá nhiều người trong quân đội đến đây rèn luyện bản thân, có điều đạt đến Ngũ tinh ở võ đài này chỉ đếm trên đầu ngón tay. Trong đó có một người quen của Lý Phong, thậm chí còn là một trong hai nữ nhân duy nhất từng đạt đến đẳng cấp này...
(Đố biết là ai?)
Thể lệ tham gia rất đơn giản, một khi đã được phong cấp thì cứ đến võ đài đăng ký là được, thậm chí không tốn cả lệ phí. Mỗi trận thắng đều có phần thưởng, cấp bậc khác nhau thì thưởng cũng khác nhau. Còn muốn được phong cấp? Cũng rất đơn giản, chỉ cần tìm người thách đấu, thắng đủ 10 trận là được.
Nhìn Lý Phong, Salta có chút lo lắng. Hắn ta không biết vì đâu mà Lý Phong có được thực lực mạnh như vậy, rõ ràng không phải là người đã trải qua thực chiến, thậm chí có lẽ còn chưa giết ai bao giờ... Thực lực là một chuyện, nhưng ở Thái Cốc không phải thực lực mạnh là có thể sống sót. Chỉ cần một chút sơ ý hay một giây yếu lòng, đều phải trả giá bằng tính mạng...
“Võ trường dưới lòng đất... Tên hay lắm, ở đây phải không?”
“Ừm...!”
Salta đã là đấu sĩ nhị tinh, còn Lý Phong phải tìm người để thắng đủ mười trận. Trường đấu cũng là nơi cờ bạc, chưa vào cổng đã nghe tiếng huyên náo như chợ vỡ. Đấu trường chật cứng người, dân cá độ không ngừng vung vẩy tờ phiếu cược trong tay. Trên võ đài, hai đối thủ đang quyết đấu bằng vũ khí. Những cuộc đấu kiểu này đấu sĩ được tự do chọn lựa trang bị, trừ súng.
Một bên là gã da đen to cao, tay cầm côn sắt, dáng vẻ hùng hổ. Bên kia có lẽ là người châu Á, thân hình nhỏ gọn nhưng vô cùng linh hoạt, không dùng vũ khí mà chỉ quấn một dải băng bảo vệ cẳng tay, kỹ thuật hình như là Thái quyền...
CƠ ĐỘNG PHONG BẠO
Tác giả: Khô Lâu Tinh Linh