Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
---------------------
Thỏ trắng hóa hình.
Biến thành một bé loli mặc trang phục màu đỏ rực, khoảng chừng năm sáu tuổi.
Có thể bởi vì bản thể tương đối mập mạp, sau khi hóa hình, hai má trên mặt thỏ trắng rất đầy đặn phúng phính, làm người ta cảm thấy rất đáng yêu.
Hươu trắng nhìn chằm chằm thỏ trắng một chút.
Nó cảm giác, bé thỏ trắng sau khi hóa hình bộ dáng vẫn rất đáng yêu.
Hack Kề Bên Người Cỏ Dại Trailer
"Ừm. . ." Thỏ trắng động đậy một cái.
Nàng nâng lên cánh tay nhỏ nhắn, xoa xoa con mắt của mình.
Sau đó, bò dậy từ dưới mặt đất.
Nàng hướng về phía hươu trắng thi lễ, "Thỏ yêu Dao Dao đa tạ tiền bối cùng thảo tinh đạo hữu đã cứu mạng cùng hộ pháp."
(hộ pháp:nôm na là bảo vệ, thường hay chỉ việc bảo vệ người đang tu luyện khỏi những tác nhân bên ngoài như địch nhân quấy rối)
Khuôn mặt nhỏ nhắn lại lộ vẻ nghiêm túc cực kì.
Hươu trắng gật gật đầu, với nó mà nói, mấy chuyện này chỉ là tiện tay thôi.
Chu Diệp nhìn Dao Dao từ trên xuống dưới, trong lòng trầm tư.
Hắn về sau hóa hình, có khi nào cũng biến thành một bé trai?
Nếu thật sự như vậy, Chu Diệp đối với hóa hình cũng không phải quá chờ mong.
Hóa hình thành một bé trai, vậy con mẹ nó có gì tài giỏi a?
"Ngươi rất không tệ, Lộc gia coi trọng ngươi." Hươu trắng mở miệng, nói với Dao Dao.
Nó mới mở miệng, Chu Diệp lập tức ngơ ngẩn.
Cái quái gì vậy a, con mẹ nó hóa ra ngươi biết nói tiếng người.
Chu Diệp rất bực bội.
Hươu trắng rõ ràng biết nói chuyện, nhưng con mẹ nó chính là không thèm nói với hắn.
Quá xem thường cỏ rồi.
Chu Diệp rất tức giận.
Hươu trắng thì không nghĩ nhiều như vậy, dưới cái nhìn của nó, tiểu thảo tinh hẳn là rất khó hiểu được lời nói của nó, cho nên vẫn luôn dùng loại phương thức trao đổi xưa nay chưa từng có kia.
Như thế, chí ít tiểu thảo tinh còn có thể hiêu được.
"Tiền bối quá khen, tiểu yêu còn quá nhiều điều thiếu sót." Dao Dao có chút cúi mình, rất khiêm tốn.
"Lộc gia ta còn rất trẻ đó "
Thanh âm ôn nhu của hươu trắng truyền đến, làm nội tâm Dao Dao siết chặt.
Nàng từng nghe người khác nói rằng, rất nhiều lão tiền bối cao tuổi rất ưa thích nói mình tuổi trẻ.
Chỉ cần tâm tính còn trẻ, thì tuổi thực là bao nhiêu cũng không quan trọng.
"Đừng gọi Lộc gia ta là tiền bối gì đó, ngươi có thể gọi Lộc gia là Lộc tỷ tỷ, dù sao Lộc gia năm nay mới mười vạn tuổi." Hươu trắng vừa cười vừa nói.
Nói lời này mà nó mặt không đỏ, tim không nhảy.
Hiển nhiên tên gia hỏa này căn bản không rõ ràng con số này dọa người như thế nào.
Chu Diệp cảm thấy, cái tên hươu trắng này thật đúng là không biết xấu hổ, loại lời như vậy mà cũng nói được.
Dao Dao sững sờ một chút.
Trong lòng oán thầm, con mẹ nó cái gì gọi là “dù sao mới mười vạn tuổi”.
Da mặt của ngài cũng quá dày rồi.
"Lộc tỷ tỷ." Khóe miệng Dao Dao hơi cứng ngắc.
"Rất tốt." Hươu trắng rất hài lòng.
Trong đầu của nó, đột nhiên có chút suy nghĩ.
"Thỏ con, về sau đi theo Lộc gia ta lăn lộn, Lộc gia bảo đảm ngươi ăn ngon uống sướng."
Nghe như vậy, Dao Dao rất muốn nói cho vị Lộc tỷ tỷ này, nàng thật sự rất thích ăn.
Hươu trắng nói, vô ý thức muốn nâng móng lên vỗ vỗ bả vai Dao Dao.
Nhưng ngẫm lại, làm vậy có vẻ rất không lễ phép.
Thế là dừng lại động tác.
Sương mù bảy màu xuất hiện, bao vây lấy cơ thể nó.
Chu Diệp bị sương mù bảy màu làm cho liên tục rút lui, đặt mông ngồi trên tảng đá.
Có chút cứng rắn, rất không thoải mái.
Bất quá Chu Diệp không thèm để ý, hắn hết sức chăm chú nhìn chằm chằm sương mù bảy màu, hắn muốn nhìn xem một chút, sau khi hóa hình da mặt của nó rốt cục dày bao nhiêu.
Thời gian mấy hơi thở trôi qua, sương mù bảy màu tán đi.
Mặc trên người quần áo màu trắng, bên cạnh góc áo thêu hình đám mây bảy màu, một bộ tóc trắng như tuyết tóc búi cao lên, ở giữa trán có ấn kí màu trắng rất giống cái sừng hươu.
Làn da trắng nõn, ngũ quan đẹp đẽ, làm cho người ta không chút nghi ngờ, tiểu ny tử này sau khi lớn lên khẳng định sẽ là một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành.
Hươu trắng sau khi hóa hình, rất xinh đẹp.
Dù vậy, Chu Diệp vẫn rất muốn nện nàng một trận.
Hươu trắng đi đến trước mặt Dao Dao, hai bé loli thế mà đều chỉ cao hơn ba thước một chút.
(3 thước xấp xỉ 1m1)
Hươu trắng duỗi bàn tay ra, vỗ vỗ bả vai Dao Dao, trong giọng nói tràn ngập tự tin.
"Thỏ nhỏ, ngươi nhớ kỹ a, Lộc gia ta tên đầy đủ gọi là Lộc Tiểu Nguyên, về sau đi theo Lộc gia lăn lộn, ai khi dễ ngươi, Lộc gia giúp ngươi trả thù."
Giống như một đại tỷ xã hội đen ngoài vòng luật pháp.
"Dạ vâng, Lộc tỷ tỷ." Dao Dao gật đầu.
Nàng vẫn còn có chút không minh bạch, rõ ràng là yêu thú mười vạn năm, vì sao hình thể lại không sai biệt lắm với yêu thỏ ngàn năm như mình?
Lộc Tiểu Nguyên đi đến bên cạnh Chu Diệp, duỗi bàn tay nhỏ nhắn cầm Chu Diệp lên, sau đó dùng đai lưng trói tại bên hông.
Ngửi ngửi mùi thơm trên thân thể Lộc Tiểu Nguyên, Chu Diệp rất muốn đánh người.
Con mẹ nó làm như vậy thì còn gì tự do.
Buộc Chu Diệp hắn lại, có phải mưu đồ làm loạn với hắn hay không?
"Lần đầu gặp mặt, Lộc gia tặng ngươi chút lễ vật." Lộc Tiểu Nguyên đưa tay ra, trong lòng bàn tay xuất hiện một củ cà rốt.
Cây cà rốt này có chút già, nhìn qua cũng không có vẻ ngon miệng.
Nhưng thỏ yêu Dao Dao, trong nháy mắt khi nhìn thấy cây cà rốt này, lập tức phi thường kinh hỉ.
Cà rốt cấp bậc ngàn năm linh dược , tuyệt đối là đồ vật có thể ngộ nhưng không thể cầu.
"Đa tạ Lộc tỷ tỷ."
Chỉ như vậy, quan hệ hai người đã thân cận hơn nhiều.
Lộc Tiểu Nguyên kiêu ngạo nâng cằm nhỏ lên, cảm giác bản thân thật sự là cơ trí.
Chu Diệp đung đưa lá nhọn, vỗ vỗ cánh tay Lộc Tiểu Nguyên , hi vọng Lộc Tiểu Nguyên hiểu ý tứ của mình.
"Chẳng lẽ tiểu thảo tinh cũng muốn?" Lộc Tiểu Nguyên nói thầm.
Chu Diệp rất muốn nói một câu, đây không phải nói nhảm sao? Ngàn năm linh dược, ai không muốn chứ?
"Vạn năm linh dược vậy mà còn rất nhiều, ngàn năm thì chỉ còn lại vài cọng, nếu cứ dùng tiếp, thì không còn nữa. . ." Lộc Tiểu Nguyên tiếp tục nói thầm.
Sắc mặt có chút xoắn xuýt.
Chu Diệp nghe thấy lời này liền trợn tròn hai mắt.
Lộc gia ngươi giàu có như vậy, không thể bố thí cho ta một chút sao?
Dao Dao ở bên cạnh nhìn một màn này.
Nàng thấp giọng nói: "Lộc tỷ tỷ, ta có một gốc linh dược trăm năm, có thể cho thảo tinh đạo hữu."
Nghe vậy, hai mắt Lộc Tiểu Nguyên sáng lên.
Sau đó vỗ bả vai Dao Dao, "Rất tốt."
"Vậy Lộc tỷ tỷ, các ngươi trước tiên chờ một chút, ta trở về lấy nó."
"Mau đi đi." Lộc Tiểu Nguyên gật đầu.
Được Lộc Tiểu Nguyên đồng ý, Dao Dao lập tức lơ lửng trên không trung, bay về phương xa.
Chu Diệp nhìn theo Dao Dao, lâm vào trầm tư.
Hắn đang tự hỏi, thỏ yêu này đến cùng là cảnh giới gì, sao có thể ngự không phi hành?
Hắn cảm thấy có thể là Huyền Đan cảnh, nhưng nhìn qua lại không quá giống.
Trong Tiểu Thanh Hư Kinh không giới thiệu rằng Huyền Đan cảnh có thể bay lượn.
Lộc Tiểu Nguyên chống nạnh hai tay, đụng vào lá nhọn, đột nhiên cảm thấy đem tiểu thảo tinh trói trên đai lưng không phải rất thích hợp.
Thời điểm đi đường , tay sẽ dễ dàng đụng phải, có chút ngứa ngáy.
Nàng gãi gãi đầu, suy nghĩ kỹ một chút, sau đó xuất ra một cái bọc.
Cái bọc không lớn, trên đó còn thêu hình dạng hươu con màu trắng, thật đáng yêu.
Lộc Tiểu Nguyên đem Chu Diệp buông ra, sau đó nhét hắn vào trong bọc nhỏ, cuối cùng buộc bọc nhỏ trên đai lưng.
Nàng vỗ vỗ bọc nhỏ, nhỏ giọng thầm thì, "Lần này thì hoàn mỹ."
Chu Diệp lộ nửa cái đầu ở bên ngoài, nghe nàng nói như thế, cũng cảm thấy rất bất đắc dĩ.
Hắn cũng không rõ, rốt cuộc tốt ở chỗ nào.
"Bạch!"
Phía trước mặt, Dao Dao đã bay trở về.
Trong tay nàng, cầm một trái cây nhỏ nhìn qua rất giống quả đào.
Hình dáng tuy nhỏ, nhưng rất sung mãn, vỏ ngoài sắc hồng đậm đà, tới gần một chút, còn có thể nghe được vị chua yếu ớt.
"A, Lộc tỷ tỷ, đây chính là linh dược một trăm năm ta cất giấu được." Dao Dao đem trái cây đưa cho Lộc Tiểu Nguyên.
"Được." Lộc Tiểu Nguyên gật đầu.
Sau khi nàng cầm trái cây, trực tiếp ném một cái vào bọc nhỏ.
Sau đó, duỗi ra bàn tay nhỏ, ngón trỏ vẽ vời trên không trung.
Ánh sáng bảy màu từ đầu ngón tay xuất hiện, chạy theo động tác của ngón tay, trên không trung xuất hiện một bức tranh vẽ.
Dao Dao ở bên cạnh đứng nhìn, có chút không minh bạch Lộc tỷ tỷ này đang muốn làm gì.
Chu Diệp cũng tập trung tinh thần nhìn theo.
Thần quang bảy màu ngưng tụ thành hai thứ, một là bộ dáng bản thể Chu Diệp, cái còn lại là bộ dáng linh dược trăm năm.
Sau đó, Dao Dao liền thấy gốc cỏ bảy màu bắt đầu luyện hóa linh dược bảy màu.
Ngẫm lại một chút, Dao Dao đã bừng tỉnh đại ngộ.
Lộc tỷ tỷ hóa ra là đang nói chuyện với thảo tinh đạo hữu.
Đôi mắt đỏ nhạt của nàng lúc này có chút sáng lên, nàng cảm thấy bản thân vừa tìm ra một loại hình thức giao lưu mới mẻ.
Nhìn qua có vẻ chơi đùa rất vui.
Nàng quyết định, về sau nếu cần nói chuyện với tiểu thảo tinh, nàng cũng làm như vậy.
Nếu như Chu Diệp biết rõ ý nghĩ của Dao Dao, khẳng định sẽ nói ra năm chữ.
"Mẹ nó, ta muốn chết."