Chương 27: Thành công vượt qua

Lấy thỏ trắng mập mạp làm trung tâm, trên bầu trời mây đen tụ thành một chỗ, hình thành một cái phễu ngược khổng lồ.

"Ầm ầm. . ."

Lôi xà di chuyển trong mây đen, phát ra tiếng gầm thét đinh tai nhức óc.

Trên mặt đất, cuồng phong điên cuồng quét qua bốn phía.

Vô số chiếc lá khô bị cuồng phong cuốn lên, bay vèo vèo ở giữa không trung không cách nào rơi xuống.

"Két. . ."

Cách đó không xa, một cây đại thụ chống đỡ không nổi, trên cành cây bắt đầu xuất hiện khe hở, sau đó 'Oanh' một tiếng, sụp đổ trên mặt đất.

Cát bay đá chạy, như thể tận thế.

Chu Diệp hít sâu một hơi, mạnh mẽ ôm chặt lấy móng của hươu trắng.

Tình huống hiện giờ rất không ổn.

Cuồng phong kia lực lượng cực lớn, tùy thời có thể thổi hắn bay đi, không ôm chặt lấy đùi hươu trắng thật đúng là không được.

Hươu trắng vẫn đứng tại chỗ, không có chút động đậy nào, trong hai mắt không xuất hiện bất kỳ gợn sóng, bình tĩnh cực kì.

Dạng sự tình như vậy, nó sớm tập mãi thành quen.

Sự thật chứng minh, hươu trắng đã gặp qua sóng to gió lớn, nên gặp phải sự tình gì cũng rất bình tĩnh.

So với hươu trắng bình tĩnh, trong lòng Chu Diệp không thể nhẹ nhàng như vậy.

Hắn rất hoảng sợ.

Đối mặt với lửa giận của trời đất, hắn không tự chủ sinh lòng e ngại.

Giống như là người bình thường một mình phiêu lưu trên biển vậy.

Bất luận cái gì, cũng có thể đòi mạng hắn.

"U."

Hươu trắng cúi đầu, kêu một tiếng.

Phảng phất như đang nói với Chu Diệp: Bình tĩnh, chỉ là vấn đề nhỏ, đừng hốt hoảng.

Chu Diệp không để ý đến nó, tiếp tục híp mắt nhìn về phía thỏ trắng.

Thỏ trắng lúc đầu đang nằm đột nhiên đứng lên.

Nó mở hai mắt ra, bên trong con mắt đỏ rực tràn ngập khát vọng.

Tên gia hỏa này vặn vẹo thân thể mập mạp của mình một chút, ngẩng đầu lên, nhìn về phía mây đen trên bầu trời.

Lá gan thật lớn.

Chu Diệp bội phục trong lòng.

Đồng thời cũng giúp trắng thỏ cầu nguyện.

"Tê lạp!"

Thanh âm thanh thúy vang lên, truyền vào trong tai.

Chu Diệp ngẩng đầu nhìn lại, lôi quang lấp lóe, vọt qua không trung, đánh thẳng lên người thỏ trắng.

"Tư. . ."

Lôi quang đánh trúng thỏ trắng, Chu Diệp nhìn thấy thỏ trắng run rẩy mấy lần, trên thân còn bốc lên khói đen.

Trong không khí, tràn ngập mùi khét của thịt cháy.

Hươu trắng nhìn chằm chằm thỏ trắng, nhưng trong lòng lại không có bao nhiêu lo lắng.

Trong mắt nó luôn hiện lên cảnh tượng bên trong đan điền thỏ trắng.

Đạo lôi quang kia đánh trúng yêu đan đã thành hình bên trong đan điền của thỏ trắng.

Yêu đan vẫn không ngừng chấn động, bất quá cũng may kháng trụ thành công.

Chỉ cần kháng trụ nổi, bước qua cái vách ngăn này, thỏ trắng sẽ nghênh đón một thế giới hoàn toàn mới.

"Xoạt xoạt!"

"Ầm ầm."

Lại có một đạo lôi quang rơi xuống.

Lần này, lôi quang hung mãnh cùng cực, lực lượng kinh khủng làm không khí cũng bị chấn động đến mức vặn vẹo.

"Tư!"

Lôi quang tiếp xúc thân thể thỏ trắng, thỏ trắng như gặp trọng kích, thân thể mất cân bằng, ngã ngửa trên mặt đất.

Trong đan điền nó, một khắc này, yêu đan màu đỏ rực vẫn đang không ngừng chấn động, cuối cùng có một tiếng vỡ tan rất nhỏ vang lên, yêu đan nứt ra một cái khe hở.

Thần sắc hươu trắng nhất thời ngưng trọng.

Sừng hươu có thần quang bảy màu sáng lên.

Chỉ cần thỏ trắng xảy ra vấn đề, nó sẽ lập tức đánh tan thiên kiếp, bảo trụ một mạng cho thỏ trắng.

Nhưng một khi làm như vậy, nghĩa là thỏ trắng đột phá thất bại, về sau rất khó đột phá lần nữa.

"Ầm ầm. . ."

Bên trong mây đen, lôi đình đang dần ngưng tụ lần công kích tiếp theo.

Cảm thụ được mây đen truyền đến khí tức kinh khủng, rồi nhìn lại thỏ trắng mập mạp giờ đây đã cháy khét toàn thân, Chu Diệp vụng trộm nuốt nước miếng.

Cái này con mẹ nó cũng quá kinh khủng rồi.

Chu Diệp tự nhiên rõ ràng , bản thân mình cũng sẽ có một ngày như vậy.

Nói thật, mặc dù rất hoảng sợ, nhưng Chu Diệp không ngờ lại mong muốn rằng, ngày đó đến càng sớm càng tốt.

Nghĩ đi nghĩ lại, thế mà con mẹ nó hắn còn có chút mong đợi.

Chu Diệp cảm thấy mình dạo gần đây quá kiêu ngạo, cứ như vậy không chừng sẽ sớm nhập thổ vi an.

Thời gian mấy hơi thở nhanh chóng trôi qua, trên bầu trời lại có lôi quang lấp lóe lao xuống.

Lần này, Chu Diệp thấy cực kì rõ ràng.

Một đạo lôi quang này, to khoảng chừng cổ tay nam nhân trưởng thành .

Dưới một kích này, thỏ trắng chỉ sợ dữ nhiều lành ít, tỉ lệ trực tiếp tử vong rất lớn.

Trái tim nhỏ của Chu Diệp điên cuồng đập, rất khẩn trương.

"Oanh!"

Lôi quang đánh trúng thỏ trắng, sóng xung kích sinh ra, đánh về phía Chu Diệp.

Hươu trắng tiến lên một bước, cỗ sóng xung kích kia phảng phất như bị một bức tường vô hình ngăn trở, không thể tiến thêm.

Chu Diệp thở phào, sau đó nghiêm túc quan sát tình huống thỏ trắng.

Tình huống thỏ trắng lúc này rất không ổn.

Thoi thóp.

Bên trong con mắt đỏ rực kia, tràn ngập vẻ không cam lòng.

Bên trong đan điền, viên yêu đan đỏ rực vừa hình thành đã bị bao phủ bởi vết rách chằng chịt, có cảm giác như hơi chạm nhẹ sẽ nát bét.

Nó tiếp nhận không nổi.

Thiên kiếp lần này, tổng cộng có bốn đạo thiên phạt hạ xuống.

Ba đạo đầu tiên đã làm nó thê thảm như vậy, đạo thứ tư cũng là đạo mạnh nhất, sợ rằng nó sẽ mất đi mạng nhỏ.

Hươu trắng ngẩng đầu, nhìn mây đen trên bầu trời một chút, lại nhìn xuống thỏ trắng.

Còn chưa tới thời điểm vạn bất đắc dĩ , nên hươu trắng quyết định tạm thời không xuất thủ.

Mặc dù sinh tử của thỏ trắng sẽ bị quyết định trong chớp mắt, nhưng hươu trắng vẫn tràn đầy tự tin.

Nếu nó xuất thủ, cái tứ giai thiên kiếp này, căn bản ngăn không được.

"Ầm ầm. . ."

Bên trong mây đen đang ngưng tụ một kích mạnh nhất, cũng là một kích cuối cùng của tứ giai thiên kiếp.

Cuồng phong gào thét, uy thế càng lúc càng lớn.

Bị cuồng phong ảnh hưởng, mây đen trên bầu trời đang không ngừng run rẩy, tựa như một đóa bọt nước trong biển.

Chu Diệp nhìn lên hươu trắng, trong mắt có vẻ lo lắng.

Mặc dù một cọng cỏ và một con thỏ vốn không quen biết gì, nhưng Chu Diệp vẫn cảm thấy, thỏ trắng đã được mình cứu một mạng, vậy khẳng định chính là người một nhà.

Đối với tình huống người nahf, hắn vẫn rất quan tâm.

"Tê lạp!"

Lôi xà quẩn quanh, điện quang lấp lóe.

Lôi quang lớn bằng bắp đùi xẹt qua không trung, sức mạnh khủng bố đẩy không khí ra hai bên, khí tức không thể địch nổi phóng xuất đầy trời.

Thỏ trắng thở hổn hển.

Nó chậm rãi đứng lên.

Ngẩng đầu, nhìn chăm chú lôi kiếp mạnh mẽ đang lao lến.

Hào quang màu đỏ rực trên người nó phát sáng lên, từng tia ánh sáng vờn quanh thân thể.

Nó muốn mạnh mẽ đối kháng lại thiên kiếp.

Chỉ là, yêu đan vừa mới hình thành trong trong đan điền của nó, đã lung lay sắp vỡ.

Huyền khí cường đại phát ra, khiến cho yêu đan vốn đã ngập tràn khe hở bắt đầu dần dần sụp đổ, từng chút mảnh vỡ nhỏ bé trên yêu đan bị tróc ra.

Thỏ trắng sử dụng tu vi cả đời của mình, đánh cược mạng sống, đối kháng với một kích cuối cùng của tứ giai thiên kiếp.

Thắng, thì nó nhận được một thế giới hoàn toàn mới.

Thua, thì thân tử đạo tiêu.

"Oanh!"

Lôi quang đánh trúng ánh sáng đỏ rực trước người thỏ trắng.

Lực lượng rất mạnh, giống như muốn phá hủy hết thảy.

Từng đạo hào quang màu đỏ bị lôi quang phá hủy, nhưng mà, lại xuất hiện thêm một số đạo quang mang xuất hiện trên thân thể thỏ trắng, tiếp tục chống cự lại lôi quang.

"Két. . ."

Yêu đan trong đan điền thỏ trắng vỡ nát, tình huống nguy cấp.

Hươu trắng nhịn không được tiến lên một bước, đang chuẩn bị xuất thủ cứu thỏ trắng, lại phát hiện, yêu đan không phải hoàn toàn vỡ nát, vẫn còn lại gần một nửa!

Còn có một tia hi vọng!

Mà dù là tâm tính lạnh nhạt như hươu trắng, cũng khó tránh khỏi khẩn trương thay cho thỏ trắng.

"Phanh phanh. . ."

Lôi quang thế như chẻ tre, liên tục đánh tan quang mang màu đỏ.

Mà quang mang đỏ rực thì như tre già măng mọc, ương ngạnh chống cự.

Cuối cùng, lôi quang hết sạch sức lực, 'Phanh' một tiếng tiêu tán.

Mà quang mang trên thân thỏ trắng cũng tiêu tán không thấy, nó trực tiếp ngã trên mặt đất.

Đây rốt cuộc là thành công, hay thất bại vậy?

Chu Diệp không hiểu, hắn nhìn về phía hươu trắng.

Hươu trắng thì nhìn về phía đan điền trong thân thể thỏ trắng.

Yêu đan thỏ trắng đã vỡ nát, nhưng vẫn còn thừa lại gần một nửa, không bị phá huỷ hoàn toàn.

Thành công!

Hươu trắng hướng về phía Chu Diệp gật gật đầu.

Chu Diệp thở phào, thành công là tốt rồi.

Cuồng phong đình chỉ, tiêu tán.

Mây đen tới nhanh mà đi cũng nhanh.

Bầu trời lại khôi phục bộ dáng trong sáng như lúc đầu.

Ánh sáng chói chang chiếu vào ba sinh linh dưới đất, mang đến cảm giác ấm áp cho bọn họ.

Chung quanh thỏ trắng, linh khí nồng đậm bao quanh, tranh nhau chen lấn tiến vào thân thể thỏ trắng, bắt đầu phục hồi thương thế trên người thỏ trắng .

Một đạo cột sáng lục sắc từ trên trời giáng xuống, bao vậy thỏ trắng lại.

Đây là phần thưởng sau khi vượt qua thiên kiếp mà trời cao ban tặng.

Lục quang nhập thể, tiến vào bên trong yêu đan của thỏ trắng.

Yêu đan bắt đầu khôi phục, dần dần, yêu đan đỏ rực khôi phục như lúc ban đầu, phía trên còn xuất hiện thêm bốn đạo bạch sắc, tạo thành ấn ký vặn vẹo.

Đây là ấn kí đã vượt qua tứ giai thiên kiếp, đại biểu cho việc thỏ trắng đã bước vào cảnh giới mới, nghênh đón nó, chính là một thế giới hoàn toàn mới.

Thỏ trắng vết thương chồng chất sau khi hấp thu số lượng lớn linh khí , bắt đầu khôi phục.

Một đoàn sương mù màu đỏ bao vây thỏ trắng, làm cho người ta thấy không rõ bên trong phát sinh cái gì.

Chỉ là sau khi sương mù tiêu tán, Chu Diệp mở to hai mắt, kinh hô thành tiếng.

"Oa, tiểu la lỵ. . ."

Tiểu la lỵ: loli, ý chỉ các bé gái nhỏ tuổi.