Chương 2: Có Chết Cũng Không Cùng Học Đệ Yêu Đương

Khương Dao thần trí không yên kết thúc hội nghị.

Dựa theo thói quen trước kia, cô khẳng định sẽ khách khí nói lời xin lỗi với đối phương, tỏ vẻ sẽ không đi đến buổi hẹn này.

Nhưng mà, tối hôm qua khóc lóc kể lể hai tiếng đồng hồ với đối phương, nhìn thời gian hội thoại, cuối cùng vẫn là cô cúp điện thoại.

Lời nhắc tin nhắn mới trên Wechat.

Ôn Đông Như: Tối qua cậu say rượu gọi điện cho người lạ? Kích thích vậy sao?

Khương Dao: Ừm...

Ôn Đông Như: Để tớ đoán xem, có phải cậu mời người ta ra ngoài ăn cơm không?

Khương Dao: Sao cậu biết? 0.0

Ôn Đông Như: Lần nào cậu uống say mà không mời tớ đi ăn cơm, ngăn cũng không ngăn được!

Khương Sao: &%&...

Khương Dao hối hận, biết vậy đã chẳng uống: Làm sao cậu không nói sớm a!

Ôn Đông Như: Tớ đã nói rồi, cậu còn không tin, còn nói tớ chiếm tiện nghi của cậu [mỉm cười]

Khương Dao một lần nữa không nói gì:"...(:3"<)"

Hôm nay vẫn mưa nhỏ tí tách, bầu trời âm u bao phủ một tầng sương mù, giống như tâm tình buồn bực của Khương Dao.

Các đồng nghiệp trong nhóm đang bàn luận về chủ đề thường ngày là tình cảm, hàng xa xỉ, cùng với tin đồn bát quái.

Khương Dao khác thường nhìn chằm chằm vào điện thoại ngẩn người.

Đi.

Không đi.

Đi.

Không đi.

...

Rối rắm cả một buổi chiều.

Khương Dao cắn răng, nhắn một tin hồi âm cho đối phương.

Bữa cơm này coi như là nhận lỗi.

Ngày mai là cuối tuần, tạp chí làm năm ngày nghỉ hai, cũng không cần giống phương tiện truyền thông mới đuổi theo tin tức nóng suốt đêm, thời gian nghỉ ngơi dư dã.

Các đồng nghiệp trong văn phòng dường như đang thương lượng một bữa hội tụ, hai cô gái nhỏ càng hưng phấn, sắc mặt đỏ ửng lấy ra gương nhỏ để trang điểm.

"Khương Dao, cô cũng đi chứ."

Tiểu Ngô ở bộ phận chỉnh sửa (hiệu đính) cười kêu tên cô.

Văn phòng này nữ nhân chiếm đa số, Khương Dao ngày thường tuy rằng ít tham gia các hoạt động của bọn họ, nhưng cũng là phái hòa bình, quan hệ với mọi người cũng không tệ lắm.

"Ân?" Khương Dao thần sắc hốt hoảng, "Có chuyện gì sao?"

"Không phải vậy. Là văn phòng chúng ta cùng một nhóm viên chức quan hệ hữu nghị, cùng nhau ăn một bữa cơm rồi ca hát, nghe nói nam nhân độc thân chất lượng cao tương đối nhiều nha! May mà tin tức của đám Tiểu Thái rất linh động."

"Tôi không đi." Khương Dao ôm tay lạnh như băng, mím môi cười xin lỗi, "Hôm nay tôi có hẹn trước rồi."

Cô không có quá nhiều suy nghĩ với họp mặt kiểu này, một vài kinh nghiệm nói với cô rằng, muốn tìm được người thích hợp trong trường hợp này đã khó, có thể phát triển lâu dài lại càng khó hơn.

"Không phải là cô đi xem mắt chứ?" Có đồng nghiệp cười nói một câu.

"Không phải." Khương Dao theo bản năng phản bác.

Hai nữ sinh Tiểu Thái và Ôn Dư vừa rụt rè trang điểm, vừa dựng lỗ tai lên nghe Khương Dao đáp lại.

Trong lòng hai người bọn họ, Khương Dao bị lời đồn đãi ngày hôm qua làm cho rất xấu hổ, hôm nay liền không tiện tham gia hoạt động hữu nghị nữa.

Nhắc tới hai chữ xem mắt, động tác tô son của hai người đều vi diệu ngừng lại.

"Oa, cô có bạn trai?"

"Thế mà cũng không nói với bọn tôi a."

"Ai da, ai da, văn phòng chúng ta cuối cùng cũng đã thiếu đi một cẩu độc thân."

Mọi người thường tự diễu đây là quân đoàn Thiết Nương tử, cẩu độc thân chiếm đại đa số, Khương Dao vừa nói ra, các cô có người là hiếu kì, có người thiện ý nói đùa, bất tri bất giác Khương Dao trở thành trung tâm của đề tài.

"Bữa ăn bình thường mà thôi."

Khương Dao mím môi cười cười:"Mọi người đi vui vẻ đi, lầm sau nhất định tôi cũng đi theo."

Cô vừa đi, hai nữ sinh Tiểu Thái lại bắt đầu lẩm bẩm.

"Thật hay giả, có bạn trai rồi sao?"

"Có bạn trai thì sớm nói đi, bằng hữu cũng không phơi nắng, cho dù có chắc cũng không dễ nhìn."

"Tớ cũng đoán vậy.."

"Cô ta khẳng định hối hận, hôm nay quan hệ hữu nghị điều kiện bên kia cũng không tệ đâu."

Những người khác không biết đoạn hội thoại nhỏ giữa hai người, cùng nhau trò chuyện tiết mục buổi tối.

...

Nhà vệ sinh.

Khương Dao đứng ở trước gương, nhìn chằm chằm gương mặt có chút mệt mỏi trong gương, nhịn không được thở dài một hơi.

Hôm nay dậy muộn, lại chạy xuống lầu, chạy đến phòng họp, lớp trang điểm mắt cũng chẳng che được bao nhiêu. Trong túi chỉ còn son môi và phấn, khắc phục tạm thời cũng không giúp được gì.

Nghĩ đến, đối phương chắc là một người tốt bụng, nguyện ý nhận điện thoại của cô nghe cô châm chọc.

Khương Dao chỉ muốn mời một bữa cơm, cảm tạ một chút.

Trang điểm có tinh tế hay không cũng không quan trọng.

Tô thêm son môi, bôi thêm lớp phấn.

Khương Dao vừa lấy tay vuốt tóc vừa đi xuống lầu gọi xe.

Gần đây đang chuẩn bị thời gian để học bằng lái, mua một chiếc xe giá mấy vạn nhân dân tệ. Tuy rằng khá phiền toái, nhưng sau khi quen thuộc thi thoảng cũng muốn lái xe đi đến các thành phố khác.

Trong không khí là một mùi tanh ẩm ướt không nói nên lời.

Những ngày mưa liên miên quả thực có thể khiến người ta cảm thấy buồn bực.

Khương Dao ngồi ở ghế sau, dựa vào cửa cô ngắn phong cảnh bên ngoài. Toàn bộ thành phố bao phủ trong sương mù ướt át, chỉ có thể nhìn thấy đèn từ đuôi xe, đèn nê ông, trong sương mù tinh tế sinh ra màu sắc kì lạ.

"Cô gái, đến rồi."

"A... hảo."

Khương Dao phục hồi tinh thần, nói một câu cảm ơn, đạp lên giày cao gót ra khỏi xe riêng, trên tay cầm chiếc ô mảnh khảnh.

Nhà hàng "Như Cân Như Mài" đặt hôm nay là nơi cô vẫn muốn đi, bất đắc dĩ Ôn Đông Như khẩu vị nặng, không thích loại đồ ăn nhạt nhẽo này.

Về phần đối phương vì sao biết...

Khương Dao xấu hổ đến mức đầu ngón chân gắt gao quần lấy nhau, có thể lấy ra một mỏ dầu.

Không biết cô đã nói bao nhiêu vào tối qua!

"Xin chào, xin hỏi ngài có hẹn trước không?"

"Có."

"Tên là gì ạ?"

Khương Dao lấy điện thoại nhìn thoáng qua, xác nhận:.."

Shen..

Chen...

Sau vài giây, cô nở nụ cười xấu hổ mà không mất lễ nói: "Thẩm Trác."

Một số từ kết hợp với nhau rất quen thuộc, một số lại rất xa lạ.

Khương Dao thiếu chút nữa là phải xin lỗi giáo viên ngữ văn.

"Hảo, mời ngài theo tôi qua bên này."

Xuyên qua hành lang, lên cầu thang tầng hai, người phục vụ với chất giọng mang khẩu âm Giang Nam, mềm mại dễ nghe: "Đi thẳng phía trước, hàng thứ hai bên phải, chỗ ngồi số 11."

Theo hướng chỉ của bàn tay, Khương Dao nhìn lại.

Tầng hai không lớn, không có bao nhiêu khách hàng, chỗ mười một vừa vặn ở cạnh cửa sổ.

Có một người đàn ông đang ngồi đó.

Một tay chống cằm, đang cúi đầu xem di động.

Xương cổ tay tinh tế, ngón tay thon dài, từ góc độ này vừa vặn có thể nhìn thấy sống mũi hoàn mỹ cao gầy hẹp, cùng đương cong cằm cứng rắn.

Không thể nghi ngờ, là một người đàn ông trẻ tuổi có giá trị nhan sắc rất cao.

Giống như một sinh viên.

Khương Dao vội dừng lại:"?"

"Vị nữ sĩ này, xin hỏi..."

"Cô xác định không nhìn lầm?"

"Đúng vậy, chỗ ngồi đặt trước trên lầu hai cũng không nhiều."

Khương Dao ngây dại.

Nam nhân trẻ tuổi trước mặt cùng người trong tưởng tượng của cô hoàn toàn bất đồng, làm cô có chút kinh ngạc.

"Xin hỏi, có vấn đề gì sao?"

"...Không có việc gì."

Khương Dao hít sâu một hơi, bình tĩnh hỏi: "Cho tôi hỏi, Toilet ở đâu?"

Nhân viên phục vụ tuy rằng trong lòng có chút nghi hoặc nhưng cũng chỉ cho cô một phương hướng.

"Cảm ơn!"

Khương Dao bước đi với bước chân xấu hổ mà không mất phần lễ phép thật nhanh đến toilet, nhìn chằm chằm bản thân mình trong gương.

Càng nhìn càng tiều tụy, hình như trang điểm cũng có chút loang lổ, cô một lần nữa lấy phấn và son và từ túi ra.

Khương Dao có chút kích động.

Cô ấy là nhan cẩu a!

Thẩm Trác trong tưởng tượng của cô chênh lệch cực lớn, nói vừa trưởng thành cô cũng tin.

Cô do dự một chút, lau môi đỏ nhạt đi một chút, miễn cho mình ngồi đói diện giống như mẹ kế của người ta.

Đồ trong tay không nhiều lắm, cũng chỉ có thể phát huy hết mức có thể.

Khương Dao cầm thỏi son màu cam phát huy chức năng đa dạng, thoa một lớp bọng mắt nhạt, má hồng ở xương gò má, cuối cùng lại dùng phấn đánh vào chân tóc trên trán một miếng.

Vẻ đẹp của Khương Dao vô cùng chuẩn mực, gương mặt mượt mà có cảm giác da thịt, khác với khuôn mặt của đại võng hồng đang hot trên mạng, dựa theo lời Ôn Đông Như nói, đặt ở Đại Thượng Hải nhất định là một diện mạo cao cấp.

Người phụ nữ trong gương đung đưa mái tóc đen gợn sóng trên vai, môi đỏ răng trắng, tao nhã động lòng người.

Khương Dao nhìn chằm chằm mình nghĩ thầm, sao lại càng giống mẹ kế hơn?

"..."

Cô đen mặt gửi cho Thẩm Trắc một tin nhắn: "Tôi đến rồi."

Các tòa nhà kiến trúc gần đó chủ yếu là CBD thương mại, cùng các trường đại học cách đó vài km. Thẩm Trác hẳn là nhân viên văn phòng, bộ dạng thoạt nhìn rất trẻ, bất quá Khương Dao đoán rằng bọn họ hẳn là bạn cùng trang lứa.

Nam hài tử trẻ hơn một chút, Khương Dao phần lớn không ở chung được.

Nam sinh trẻ tuổi ngồi bên cửa sổ dừng lại một chút, cúi đầu xem tin nhắn trên điện thoại, cơ hồ là thời điểm Khương Dao bước đến hắn cũng ngẩng đầu lên.

Tầm mắt va vào nhau.

Giờ phút này Khương Dao không cách nào hình dung tâm tình của mình.

Ánh mắt của hắn lóe lên dị sắc, xinh đẹp mà trong suốt, mặt mày sạch sẽ, không sinh một tia khéo léo nào như người trong xã hội, cứ như vậy nhìn cô, không hề kìm nén giữ lại.

Hắn mỉm cười.

Mặt mày giãn ra, hai mắt cong cong, môi đỏ răng trắng.

Khương Dao tim đập thình thịch, vành tai có chút nóng lên, ám niệm không dám không dám.

Cho dù là ai nhìn mặt đẹp thay cơm cũng không nhịn được mà rung động.

Thẩm Trắc đứng lên, từ đầu đến giờ ánh mắt vẫn luôn đuổi theo cô: "Xin chào, tôi là Thẩm Trác."

"Tôi là Khương Dao."

"Cái tên rất êm tai."

Thẩm Trác lại nở nụ cười, nhìn thẳng cô không chớp mắt.

Trái tim nhỏ bé của Khương Dao lại run rẩy.

Thuần túy sạch sẽ thanh khiết như vậy, nhan sắc trong trẻo, cho dù là thời điểm đến trường cũng hiếm có thể gặp được.

Đoạn video ngắn của những tiểu thịt tươi nổi tiếng trên mạng, cũng ít nhiều có loại lần mò lăn lộn trong xã hội.

Không thể nói là tốt hay không, lại luôn cảm thấy thiếu gì đó...

Khương Dao còn đang suy nghĩ loại cảm giác này là gì, Thẩm Trác ngồi đối diện đã đẩy thực đơn đến trước mặt cô: "Cô gọi trước đi."

Cô đẩy thực đơn sang đối diện: "Tôi ăn gì cũng được, anh gọi đi."

Cô thực sự xấu hổ khi gọi món.

"Ừm.. cũng có thể. Cô có kiên kị gì không? Có thể ăn cay không?"

Thẩm Trác mở thực đơn ra, ngon tay thon dài đi qua từng hàng: "Tôi đã từng ăn ở đây, cũng đại khái biết được món nào không tệ."

"Có thể ăn cay. Không ăn rau mùi."

Khương Dao bổ sung.

Thời điểm Thẩm Trác cúi đầu biểu cảm rất nghiêm túc, áo thun bằng bông làm nổi bật cả người ôn hòa vô hại, giống như một con cừu nhỏ. Khoảnh khắc yên tĩnh của hắn càng giống một học sinh tri thức.

Khương Dao một bên uống nước một bên trả lời tin nhắn Ôn Đông Như.

Ôn Đông Như: Thế nào thế nào? Có phải hoa đào không?

Khương Dao chỉ trả lời mấy chữ ---

Hảo! Xem! Tử!

Nói thật nếu cô có sức mạnh mãnh liệt của Ôn Đông Như nhất định sẽ cùng đối phương phát triển phát triển. Tưởng tượng rất tốt đẹp, hiện thực chính là, Khương Dao không có can đảm, chỉ có thể không ngừng uống nước che giấu xấu hổ.

Thẩm Trác gọi món.

Lại thay cô kêu nước.

Khương Dao có chút không yên lòng nâng cốc nước, tiếp tục yên lặng uống nước, sự bình tĩnh cùng phong vân trong công việc đều bị cô mạnh mẽ đá sang một bên.

Thẩm Trác ngồi đối diện thấy cô bối rối như vậy, không khỏi cười rộ lên.

Cậu cười rộ lên rất đẹp mắt, vành tai Khương Dao nóng đến lợi hại, thân là một nhan cẩu nên không thể khống chế được cảm giác thỏa mãn cực lớn.

Sau đó.

Thẩm Trác nhìn cô, không chớp mắt nói:"Tôi có một câu hỏi không biết có thể hỏi không?"

"Ân hử."

Khương Dao tiếp tục giả vờ uống nước, không ngờ đối phương mở miệng chính là một quả bom nổ... đạn.

"Cô có bạn trai chưa?"

"Phốc... Khụ khụ khụ.."

Sinh thời.

Khương Dao thiếu chút nước cảm nhận được cảm giác sặc nước tắc thở mà chết.

Khương Dao cho rằng mình nghe nhầm.

.

Cô chật vật che miệng ho khan, khí quản nóng bừng như bị bỏng, hai bên má dấy lên sắc đỏ thẩm.

Đầu sỏ gây nên còn rất tri kỉ đưa giấy cho cô.

Khương Dao:"..."

Cô có chút nghĩ không thông, Thẩm Trác chẳng lẽ đang đùa giỡn cô sao? Hoặc là nói, bởi vì đêm khuya cô mua say, gọi điện thoại nói lung tung, nên nhận định cô là một nữ nhân tùy tiện.

Gặp mặt một lần liền có thể ở cùng một chỗ.

Tùy tiện hẹn hò.

Tùy tiện đi khách sạn.

Khương Dao sờ sờ bóp tiền. Rất trùng hợp, cô còn thật sự mang theo chứng minh thư..

"Khụ khụ khụ." Khương Dao đá bay suy nghĩ lung tung trong đầu, dùng khăn giấy xoa xoa khóe mắt bị tràn nước mắt, ngữ khí có chút xấu hổ, "Giữa chúng ta có phải có hiểu nhầm gì không?"

Cô thu lại biểu cảm, không còn ôn nhu dễ tiếp cận như lúc đầu, tận lực bày ra vài phần duy trì khách sáo.

Mọi người đều là người trưởng thành, loại chuyện này, trong lòng ai chắc có chút gì.

Nếu như hắn cho rằng Khương Dao là người như vậy—

Khương Dao trong lòng không khỏi hoài nghi, nam nhân ngồi đối diện chẳng qua chỉ là một hoa hoa công tử có vẻ bề ngoài.

Thẩm Trác hai tay nắm chặt, biểu cảm rõ rằng rất bình tĩnh, chỉ có lỗ tai đỏ ửng bại lộ tâm tình của cậu.

Hắn nhìn Khương Dao, ánh mắt sáng quắc, phảng phất như đang kiềm nén nội tâm mãnh liệt, ánh mắt một khắc cũng luyến tiếc không rời.

Thẩm Trác nghiêm túc nói: "Tôi không đùa."

"Tôi đối với cô là nhất kiến chung tình."

Tác giả có chuyện muốn nói

Khương Dao: Có phải là có chút hói?