"Trời lại bắt đầu mưa rồi."
Vệ Thành ở phía nam Tần Lĩnh, không được tính là thuộc Giang Nam, điểm tương tự duy nhất là mỗi năm đến mùa mưa liền có những cơn mưa dài triền miên, ngay cả hô hấp cũng lạnh lẽo ẩm ướt trong không khí. Rất nhiều người không thể thích ứng nổi với kiểu thời tiết này.
Mấy ngày mưa không chỉ khiến tâm tình phiền muộn, còn dễ dẫn đến cảm lạnh.
"Hắt xì!"
Thực tập sinh mới tới là tiểu cô nương thân thể yếu ớt, vô cùng mẫn cảm với sự thay đổi của thời tiết, một tiếng hắt xì vang dội làm vài biên tập đang xem kế hoạch không khỏi bật cười.
Khương Dao buông bảng kế hoạch trong tay, đứng dậy đóng cửa sổ lại.
Tích tách tiếng mưa rơi trên ô cửa sổ trong suốt, ước chừng vài phút cửa sổ liền bị một lớp hơi bao phủ.
Bóng dáng thanh lệ mà yểu điệu của cô phản chiếu trên cửa sổ thủy tinh, ngon tay thon dài trắng trẻo.
"Chị Khương Dao thật là đẹp!"
"Đúng vậy, cậu nói rất đúng."
Thực tập sinh Tiểu Thái cùng biên tập Văn Dư nói chuyện với nhau, hai người nhỏ tuổi tuổi nhất trong văn phòng, miệng nhỏ rất ngọt ngào.
Khương Dao cười cười, không nói gì, ngồi xuống ghế.
Một lúc nữa mới tan tầm, không còn việc gì làm nên mọi người đều ngồi chờ.
"Chị Khương Dao một tí nữa cùng đi dạo phố nhé?"
Tiểu Thái là một cô nương nói nhiều, cũng khó trách, sinh viên năm tư vẫn là lúc sức sống thanh xuân ngập tràn.
Khương Dao nắm đôi tay lạnh gần như đóng băng lại, lắc đầu:" Trời lạnh quá, chắc chị phải về trước."
"Cũng được, không cưỡng cầu." Tiểu Thái lè lưỡi.
"Tan tầm."
"Tan tan."
Văn phòng biên tập tan tầm, mọi người lần lượt rời đi, đèn cũng tắt hết, chỉ còn lại Khương Dao chậm hai bước, ở trong ngăn tủ nửa ngày để tìm ấm nước.
Cô có thể chất hàn khí nghiêm trọng, dễ bị nhiễm lạnh, năm nào cũng vậy, gặp phải trời mưa dầm như này tay châm đều lạnh lẽo.
Khương Dao dọn dẹp đồ xong liền chuẩn bị rời đi.
Sau đó.
Ngoài cửa bỗng vang lên tiếng trò chuyện ríu rít của hai cô gái nhỏ, hẵng là quên đồ nên quay về lấy.
"Hôm nay đi chơi ma sói à."
"Đúng vậy, có rất nhiều tiểu ca ca trẻ tuổi, Văn Văn cậu phải nắm chặt cơ hội này."
"Tớ nghe nói chị Khương Dao 27 tuổi vẫn chưa có đối tượng, tớ thì lo lắng cái gì."
"Cái gì? Vẫn chưa có đối tượng? Còn độc thân sao?"
"Đã đến tuổi này rồi, chẳng mấy chốc liền 30, chậc chậc."
"Lớn lên cũng không tồi, có công việc tốt, đến tuổi này rồi còn không có đối tượng, có phải có tật xấu gì hay không."
"Ai biết được."
...
Hai người dường như không cảm nhận được sự tồn tại của Khương Dao, vừa nghị luận vừa mở đèn lên. Ngữ khí có vẻ rất nuối tiếc cho đối phương.
"Bang" một tiếng, văn phòng sáng lên.
Sau khi thấy một bóng người, hai tiểu cô nương bị dọa sợ tới mức thất sắc hét lên một tiếng, khẽ cắn môi ném túi nhãn hiệu xa xỉ trong tay đi vì hoảng sợ.
"Có quỷ!"
Khương Dao ngồi tại chỗ biểu tình thập phần bình tĩnh.
Cô chậm chạp từ trên ghế đứng thẳng lên, xách theo túi sách, vỗ vỗ nếp nhắn trên áo, dẫm lên đôi dày thấp đi lướt qua hai người rồi đi ra ngoài.
Từ đầu đến cuối đều không để ý đến hai tiểu cô nương, hai người còn cho là mình sẽ bị mắng, không nghĩ tới Khương Dao có thể bình tĩnh đến vậy.
Chính vì thế liền khiến hai người họ trở thành ấu trĩ lại độc miệng.
Lúc đi đến cửa, Khương Dao đột nhiên dừng bước, như là nhớ lại cái gì liền quay lại đối mặt với hai người mỉm cười nói:"Đúng rồi. Tôi còn ba tháng nữa mới tới 27 tuổi, còn rất xa, nhưng mà cũng cảm ơn hai người đã nhắc nhở."
"Hơn hai muổi thật sự rất mau, hy vọng không có người nào năm năm sau gọi hai người là lão bà."
Nói xong câu đó Khương Dao liền rời đi.
Chỉ còn lại hai người hai mặt nhìn nhau, mặt đó tại hồng.
...
Khương Dao mở dù che mưa, bước tới trạm tàu điện ngầm.
Tuổi tác của phụ nữ rất kì quái.
Cô còn ba tháng nữa mới đến 27, bình thường sẽ nói là 26 chưa đầy 27, nhưng ở trong mắt người khác, tuổi mụ 28, trong mắt người nhà, bỏ bốn lên năm là 30 tuổi, là phụ nữ gả không xong, là gái lỡ thì rồi.
Cô rõ ràng mới 26.
Công tác bốn năm, tuổi nghề không dài, thanh xuân đầy chính trực.
Hoảng hốt nhận ra, rõ ràng mới tốt nghiệp đại học, lúc còn chưa quen ngồi văn phòng, nháy mắt thời gian như nước chảy, đã tới thời điểm mọi người giục cô kết hôn.
Không biết còn tưởng rằng đã thành phụ nữ ba bốn mươi tuổi chẳng ai thèm.
Cây dù nhựa chống hơi nước mảnh khảnh lung lay trong không trung. Khương Dao thu dù, nhìn thấy tin nhắn bạn cùng phòng gửi đến, ở dưới lầu đợi một lát để chờ vịt giao đến, lại xách thêm mấy vại bia lên.
Đẩy cửa ra, phòng khách sáng đèn.
Khương Dao thay giày, lê dép lê vào nhà:"Sao hôm nay cậu về sớm vậy?"
"Hôm nay không tăng ca."
"Bia với cổ vịt của cậu đây."
Bạn cùng phòng Ôn Đông Như là giám đốc sảm phẩm app. Khương Dao là biên tập tạp chí đô thị với doanh số không tồi, tiền lương của hai người ở thành phố này coi như ở mức trung bình, giá nhà cao, ở xa lại phiền toái.
Hai người vốn là bạn học sợ trung, cơ duyên xảo hợp gặp nhau, liền cùng nhau thuê nhà.
Ôn Đồng Như khoanh chân tùy tiện ngồi trên ghế sô pha, ôm laptop lộc cộc gõ bàn phím.
"Không tăng ca, về nhà cũng làm việc không ngừng sao."
"Không phải tớ muốn làm, gần đây app muốn làm hoạt động giao hữu, lấy tình cảm chị em ra làm mánh lới."
"Tình chị em?"
Khương Dao bỏ bịch nilon cùng vài lon bia đặt lên bàn, ngồi xuống ghế sô pha:"Công ty các cậu chơi cũng thật đặc sắc."
"Dao Dao." Ôn Đồng Như bỗng nhiên có tinh thần:"Cậu cảm thấy tình cảm chị em có đáng tin không?"
"Lần này làm bài trắc nghiệm khảo sát, lần trước app sử dụng kết quả cũng không thèm trả phí đâu."
"Lần sau nhất định phải có!"
"Phi."
Khương Dao dựa lên sô pha, biểu cảm suy tư:"Tình cảm chị em sao... Tớ cảm thấy có chút không quá đáng tin."
"Vì cái gì? Thỉnh đại biên tập nói một chút."
"Một nam sinh, vì sao lại không thích các nữ sinh cùng tuổi mà lại đi tìm một chị gái lớn hơn một chút? Có khả năng là vị cái chị gái đều giống nhau có thể bao dung cho bọn họ tùy hứng, ở phương diện kinh tế trong tình cảm cũng dư dả hơn."
"Nói trắng ra là, lên giường dễ dàng hơn." Ôn Đông Như chen vào nói,"Cũng chẳng còn là tiểu cô nương bẽn lẽn ngại ngùng."
"Không thể nói như vậy, nhưng cũng không thể phủ nhận là có số ít người cũng nghĩ như thế."
Khương Dao dùng tay ôm lấy vai:" Thích được cậu sủng ái, thích một người bạn gái thành thục, cảm giác yêu đương thì cũng ổn, Nhưng mà qua mấy năm... Bên người bọn họ phụ nữ trưởng thành cũng rất nhiều, không phải dễ bị dẫn đi lắm sao?"
"Yêu đương như vậy có thể rất vui vẻ nhưng có lẽ không được lâu dài nhỉ."
Ôn Đông Như vỗ tay bạch bạch:""Quả nhiên là biên tập."
"Rắm cầu vòng."
"Vậy."
Ôn Đông Như cắn một miếng cổ vịt, hàm hàm hồ hồ hỏi:"Nếu gặp thì cậu có quen người nhỏ tuổi hơn không?"
Khương Dao mạnh mẽ, thái độ nghiêm trang nói:"Tuyệt, đối, không có khả năng!"
Mỗi ngày đi làm đều quá mệt mỏi.
Kiếm tiền quá mệt mỏi.
Ứng phó cấp trên cùng đồng nghiệp đã khiến cô sức cùng lực kiệt, lấy đâu ra tinh lực để chiếu cố một tiểu đệ đệ nữa.
Cho cậu ta tiêu tiền? Bao dúng tính tình của cậu ta?
Quả thực là nằm mơ.
Khương Dao xách theo vại bia nghĩ nghĩ:" Nói đến tình chị em, chỉ sợ độ tuổi nhỏ nhất còn là sinh viên."
"Cao trung cũng có thể a."
"Lăn, cầm thú."
Hai người hi hi ha ha cười một trận, Khương Dao cười cười lại cười không nổi.
Cuối tuần còn phải ứng phó buổi xem mắt trong nhà an bài, thật sự phất phiền toái.
Mẫu thân bên kia nhắc tới liền khóc.
Giống như việc cô không kết hôn chính là tội không thể tha, lãng phí tài nguyên, bất hiếu mẹ cha.
Càng nghĩ càng giận, càng nghĩ khí huyết càng tăng.
Khương Dao vào toilet tẩy trang, ngồi trên sô pha đắp mặt nạ, câu được câu không xem hộp thư trên điện thoại.
"Cậu cũng làm mấy lon." Ôn Như Đồng nói.
"Quên đi, ngày mai còn phải đi làm, cậu biết thể chất phù nề của tớ mà."
"Để tâm làm gì."
Ôn Như Đồng đang nói đùa, bạn trai ở nơi khác gọi đến, nhất thời lấy thế không kịp bưng tai làm rơi notebook, sau một hồi loay hoay, lúc này mới cầm điện thoại gọi lại.
Qua một lúc lâu, Khương Dao nghe giọng ngại ngùng e thẹn của cô ấy, trong lòng bỗng có loại tư vị phức táp không nói nên lời.
Cô mang thấy mấy lon trở về phòng, vừa uống vừa xem di động.
Bình thường Khương Dao rất ít uống bia.
Màn hình điện thoại phản chiếu gương mặt của cô, làn da trơn bóng có thể nhìn ra quầng thâm do ngủ không ngon, mắt thấy collagen trên mặt dần biến mất, như đang chạy đua với thời gian.
Giống như sau khi kết thúc đại học liền bắt đầu có ý thức nên lo lắng.
Trong đầu là hai tiểu cô nương đang dùng ngôn ngữ phiền toái, cùng căn nhà càng lúc càng xa lạ kia.
"Bôn ba..."
"Có tật xấu..."
"Đừng trở về..."
....
Là bọn họ có vấn đề !
Tửu lượng của khương dao không được tốt, chỉ nhớ được là đã uống rất say.
Cô mơ hồ gọi một cuộc điện thoại, sau khi đầu kia bắt máy liền bắt đầu kể khổ, trong lúc hốt hoảng, đầu kia điện thoại dường như truyền đến tiếng nói rất dễ nghe.
Sau đó Khương Dao liền ngủ thiếp đi, ngủ rất say.
Đến mức hôm sau tỉnh dậy, phát hiện nửa giờ nữa là đến giờ đi làm.
"Trời ơi!"
Trước tiên Khương Dao gửi một tin nhắn cho chủ biên xin đi trễ một tiếng đồng hồ, lúc này mới hốt hoảng đứng lên. Nhìn vào gương, mí mắt có chút sưng, làm mí mắt đặt biệt nổi bật.
Vừa nhìn đã biết ngủ không ngon, còn khóc quá nhiều.
"Đòi mạng đòi mạng..."
Lâm trận mới mài gươm, dùng khăn lông lạnh đắp lên mặt, hiệu quả rất ít.
Khương Dao nhận mệnh thở dài, thay váy cùng âu phục, đem mái tóc buông lỏng buộc lên.
Đánh mắt màu đất cộng thêm che khuyết điểm miễn cưỡng che đi một chút, chỉ là nữ nhân trong văn phòng ánh mắt rất độc, chỉ sợ là không thể gạt được.
Bắt xe đi, từ đầu đến cuối đều chưa xem di động.
Khương Dao làm việc vài năm, hầu như không có đến trễ, cũng rất ít khi xin nghỉ, là một một người hết mực cần cù, nguyên nhân như thế chủ biên cũng sảng khoái đáp ứng, không hỏi nhiều.
Đến công ty, đang họp.
Khương Dao đẩy cửa ra, ái ngại gật đầu xin lỗi, ngồi vào vị trí của bản thân.
Cô nghiêm túc nhìn bảng kế hoạch, dư quang lại rõ ràng liếc thấy mấy đồng nghiệp đối diện đang cố tình liếc cô vài lần.
Khương Dao giả bộ chải tóc, một tay chống trán ngăn cản tầm bọn của bọn họ.
Cô coi như không phát hiện, cúi đầu tiếp tục xem kế hoạch, lúc này, điện thoại đặt trên bàn bỗng rung lên một cái.
Cả phòng họp yên tĩnh nên nghe rất rõ ràng, Khương Dao vội vàng cầm điện thoại chỉnh sang im lặng, lẩm bẩm tất cả các app trong điện thoại phải luôn là im lặng mới đúng.
Cô liếc nhìn thông báo mới.
Đang muốn thu hồi ánh mắt, lại ngơ ngác tại chỗ, trên mặt tràng đầy kinh ngạc.
Khương Dao dùng tốc độ như ốc sên chầm chậm lướt điện thoại.
"Nhà hàng đã đặt trước, tối hôm nay tám giờ. Đây là địa chỉ nếu không tìm thấy thì gọi cho tôi 133xxxxxx."
Nhìn tin nhắn mới, ở tron đầu Khương Dao chậm rãi hiện lên một dấu chấm hỏi.
Đây là ai vậy?
Say rượu đau đầu kịch liệt, cô xoa xoa đầu óc mê man, chuyển tới trang trò chuyện.
App này cô rất quen thuộc.
Chính là phần mềm lúc trước đã giúp Ôn Đông Như làm trắc nghiệm khảo sát.
Mà người tên là "Như Mài Như Ma" là một trong số những bạn tốt của cô.
*Như mài như ma: như cân nhắc
App này là phần mềm chuyên dụng hóa xã hội, được phát triển bởi công ty Ôn Đông Như, cho đến nay người dùng không nhiều, thử nghiệm nội bộ vừa kết thúc.
Tất cả mọi người đều rất hàm súc, rất ít người bên trong thoát ra.
Vì vậy, sau khi trắc nghiệm nội bộ chấm dứt, Khương Dao cũng không xóa, coi như là do cô lười, cũng đã một thời gian dài không đăng nhập.
Đây là nơi duy nhất cô có thể nói những điều chân thành.
Danh sách bạn tốt chỉ có duy nhất một người, theo dõi lẫn nhau.
Khương Dao chua từng nói chuyện với anh ta, ngược lại anh ta luôn like bình luận dưới mỗi tin nhắn của cô. Thường xuyên qua lại, cô cũng sẽ khen ngợi trạng thái của anh.
Anh ta luôn để trạng thái mà bạn bè đều có thể thấy được.
Khương Dao không biết anh ta có bao nhiêu người bạn, nhưng người để lại bình luận like luôn chỉ có một mình cô.
Ấn tượng của cô về người này chính là, từng đọc rất nhiều sách, cuộc sống phong phú, tuyệt vời và yên tĩnh.
Về phần thân phận thật sự của đối phương, Khương Dao hoàn toàn không biết gì cả.
Khương Dao một mặt kinh sợ nhìn chằm chằm vào kỉ lúc, "Gọi thoại hai giờ mười ba phút năm mươi hai giây." Cùng với "Như Mài Như Ma" phía sau.
Cô cực kì kinh ngạc.
Cho nên tối hôm qua hai người đã gọi điện thoại cho nhau?
Nước mắt mơ hồ nói một đống lời chính mình cũng không nhớ rõ?
Đối phương còn muốn cùng mình gặp mặt?
Hiện thực đột nhiên mà tàn khốc như thế, Khương Dao vẫn duy trì thể hiện là một tên súc vật của xã hội, run rẩy tắt điện thoại di động, không thể để nước mắt làm tan nên CPB mà cô vừa đánh được.
Cô bình tĩnh lại và bắt đầu tìm cách giải quyết.
...
Cùng lúc đó.
Đại học A.
Thời gian lên lớp, giáo sư đang nói về nghịch lý Alai, giữa chừng lại nêu câu hỏi, cầm danh sách bắt đầu gọi tên:"Vậy lớp trưởng đi, Thẩm Trác, Thẩm Trắc ở đâu?"
*Thẩm Trác cũng có nghĩa là cân nhắc
Cái tên Thẩm Trác này, bất luận là sinh viên hay song tu đều đã từng nghe đến.
Đứng đầu khoa Tài chính hàng năm, hội trưởng hội sinh viên, phẩm chất ưu tú, gương mặt nổi bật, có thể nói là nhân vật phong vân trong trường.
Một gã nam sinh run rẩy giơ tay lên:"Thưa thầy, hôm nay cậu ấy xin nghỉ."
"Lý do là gì? Tại sao lại không nói với tôi?"
Thầy giáo có chút ngoài ý muốn, Thẩm Trác vạn năm không về sớm, cư nhiên lại xin nghỉ.
Ngụy Ngô ở cùng phòng với Thẩm Trác liếc mắt nhìn lý do xin nghỉ của cậu trên khung chat, biểu tình trên mặt giật giật, chỉ cảm thấy hắn nhất định là bị ấm đầu.
Cũng chỉ có Thẩm Trát mới dám nói như vậy.
Hắn ta khẽ cắn môi, vì bản thân không liên quan nên mặt không đổi sắc nói dối:"Thẩm Trát đột nhiên phát sốt không tới được ạ."
Giáo sư trên bục giảng không chút nghi ngờ, gật gật đầu.
"Tốt lắm, vậy cậu trả lời vấn đề này đi?"
"Hả?!"
Ngụy Ngô sắc mặt tái đi.