Chương 31: Cáo biệt

Cái gọi là mở cửa Hoàng Tuyền, chính là chuyến tàu địa ngục lúc đó phát ra tiếng hát “khúc Hoàng Tuyền”, khi tần âm của khúc Hoàng Tuyền và tần âm mà tổng bộ địa ngục phát ra hợp nhất với nhau, chính là lúc cửa Hoàng Tuyền sẽ mở lớn.

Bởi vì, chỉ có âm thanh khúc Hoàng Tuyền của tổng bộ địa ngục mới có thể dẫn dắt được chuyến tàu địa ngục đi xuyên qua tầng không gian và thời gian khác nhau và trở về địa ngục.

Nghe nói, khúc Hoàng Tuyền là một bản nhạc đặc biệt nghe vô cùng vui tai, có thể trực tiếp chạm tới nơi sâu nhất của linh hồn, bất luận là người hay yêu quái, đều sẽ không cưỡng nổi mà dừng mọi động tác, lắng nghe từ nơi sâu thẳm, tâm hồn và âm nhạc đang cùng rung lên.

Và người thể hiện khúc Hoàng Tuyền, là một người tên là Orpheus, ông tới từ truyện thần thoại Hy Lạp, để thể hiện lòng yêu mến con gái, ông đã viết nên “khúc Hoàng Tuyền” khiến Diêm Vương cũng phải cảm động.

Trong không gian tối tăm của địa ngục, chỉ nhìn thấy con tàu địa ngục được khúc Hoàng Tuyền dẫn dắt, phát ra ánh sáng xanh mờ mờ, từ từ bay lên.

Con tàu phát ra tiếng rên thật dài, đầu tiên là đầu tàu dần dần trở nên trong suốt trong ánh sáng xanh, tiếp đó là toa số 1, toa số 2… dần dần trong suốt tới...

Cả đoàn tàu, cứ như thế, dưới sự dẫn dắt của khúc Hoàng Tuyền, hoàn toàn xâm nhập vào địa ngục.

Chuyến tàu địa ngục trở về rồi.

Các anh hùng cũng trở về rồi.

Rầm! Rầm!

Ga tàu địa ngục đột nhiên xuất hiện một cái hố đen cực lớn, giữa hố đen vọng lại âm thanh bánh xe chói tai đang chuyển động, sau đó, một con tàu xuất hiện.

Như một con mãnh thú bị trọng thương, con tàu với tốc độ cao và tiếng rú không ngừng lao ra từ bên trong cái hố đen!

Bánh xe tiếp đất cọ xát tạo thành những đốm lửa sáng chói, sau đó, dưới tác dụng của lực ma sát, tốc độ của con tàu dần dần chậm lại.

Nó dừng lại rồi, dừng lại ở đường ray số 5 của địa ngục, khói phun ra từ bánh xe nóng bỏng mù mịt cả đường ray, một lực công kích cực mạnh đã khiến cửa Hoàng Tuyền mở ra vào đúng giây cuối cùng, nếu không đoàn tàu suýt thì không về được địa ngục.

Ting! Một tiếng chuông thánh thót vang lên.

Cửa tàu từ từ mở ra.

Cùng lúc đó, quân đội vũ trang của địa ngục và tiểu đội cứu thương đã chờ từ lâu ở đường ray số 5 động tác khẩn trương, bài bản có trật tự tràn lên trên chuyến tàu địa ngục.

Chỉ có điều, khi những nhân viên địa ngục đã trải qua hàng trăm trận chiến, nhìn quen bạo lực và mùi máu tanh, trong giây phút đặt chân lên chuyến tàu địa ngục, ai nấy đều không hẹn mà cùng lúc bịt mũi, để lộ thái độ vừa ghê sợ vừa kinh hãi.

Bởi vì, chuyến tàu địa ngục này, đã không còn là chuyến tàu địa ngục yên tĩnh hiền hòa như trong trí nhớ của họ nữa.

Lúc này, ở đây vừa trải qua một trận tàn sát điên cuồng được tạo bởi máu và lửa, đó là chiến trường, cũng là lò mổ.

Tàn khốc.

Thực sự, quá tàn khốc.

Sau khi quân đội tràn lên tàu, hai người cuối cùng bước lên tàu chính là Chúa ruồi và Hắc Vô Thường.

Nhìn thấy cảnh tượng tàn khốc của toa tàu chính trong giây phút này, ngay cả Chúa ruồi vốn rất lạnh lùng cũng phải chau mày.

“Hừm...” Ông nheo mắt, thở dài thườn thượt.

“Trấn giữ từng nơi chủ đạo, còn nữa, phải tìm người còn sống.”

“Nếu vẫn còn người sống...”

Quân đội vũ trang nhanh chóng thâm nhập vào từng toa tàu một, nhóm được đưa ra đầu tiên là từng hàng từng hàng những linh hồn lương thiện vô tội.

Bọn quái vật không bị chết trong trận kịch chiến vừa rồi tại các toa tàu khác, khi nghe khúc Hoàng Tuyền du dương đều rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê, ý thức lẫn lộn.

Nhân viên địa ngục vừa tới đã đeo còng có yểm bùa lên từng tên, sau đó lần lượt đưa bọn chúng ra ngoài.

Chỉ có một vài yêu tinh quỷ quái lớn vẫn còn giữ được tỉnh táo, nhưng chúng cũng không phản kích, chỉ yên lặng đón chờ quân đội vũ trang tới.

Chúa ruồi đứng trên đường ray, trong tay nắm chặt máy bộ đàm, chờ đợi quân lính đang tản vào các toa tàu báo cáo tình hình cho ông.

“Báo cáo Chúa ruồi, toa 13, 12, 11 trống không.” Máy bộ đàm truyền tới thông tin đầu tiên.

“Báo cáo Chúa ruồi, đây là toa số 10… ở đây khắp nơi là vết tích của khói lửa! Còn có rất nhiều xác chết của dã thú… A! Phát hiện người còn sống!”

“Trời ơi! Là Miêu... Miêu nữ…”

Chúa ruồi nghe cấp dưới phát ra tiếng kêu hoảng hốt trong bộ đàm cũng nắm chặt máy bộ đàm, nói lớn: “Nói với Miêu nữ, nếu cô ta dám ***ng vào bất kỳ một sợi tóc trên bất kỳ người nào của ta, ta sẽ vứt cô ta vào nồi nước sôi bên trong Hoàng Tuyền, nghe nói Miêu nữ thích nhất là nước? Không phải sao?”

Tiếp đó, máy bộ đàm của Chúa ruồi vọng tới âm thanh ngọt ngào của Miêu nữ.

“Meo. Chúa ruồi, máy bộ đàm ở chỗ ta nè.”

“Hừ. Miêu nữ ngươi chớ trêu chọc cấp dưới của ta nữa, ra đây mau cho ta!” Chúa ruồi thở dài một tiếng. “Sự việc đã rắc rối đến như thế, ngươi vẫn còn tâm trí mà đùa à!”

“Meo. Ha!” Miêu nữ trả lời ngọt ngào. “Vâng... Sếp ruồi!”

Lúc này, lại có tin tức mới truyền tới.

“Báo cáo Chúa ruồi, tuyển thủ bóng chày trong toa tàu số 9 toàn bộ đã bị bắt và rời đi, chỉ có điều không tìm thấy gã tuyển thủ bóng chày B.”

“Yên tâm, linh hồn Babe Ruth đã được sở người chết địa ngục tiếp nhận rồi, hắn bị súng của Anubis bắn chết.”

Tiếp đó, là tin tức truyền tới từ toa tàu số 8.

“Báo cáo Chúa ruồi, đây là số 8... toa số 8, sự việc không ổn rồi! Xin người hãy tới xem một chút.”

“Việc gì?” Chúa ruồi chau mày, hỏi.

“Vỡ… vỡ rồi...”

“Cái gì vỡ rồi? Chúa ruồi rảo bước, vừa tiến tới toa tàu số 8 vừa hỏi dồn.

“Thành tàu!”

“Cái gì! Thành tàu? Ngươi nói thành tàu được bảo vệ bởi lời nguyền cực mạnh? Ngươi có nhầm...” Cùng lúc nói tới câu này, Chúa ruồi đã bước tới đầu toa tàu số 8.

“Trời đất ơi!” Chúa ruồi đứng trước cái lỗ lớn, biểu hiện vốn lạnh lùng của ông trong phút chốc không còn tồn tại, chỉ còn lại sự kinh ngạc vô tận.

“Trên con tàu này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Lời nguyền mạnh nhất, ngoại trừ bùa chú của ánh sáng mặt trời và bóng đen cực độ mới có thể hóa giải được đã bị phá vỡ rồi.”

Ông cúi người, kiểm tra kỹ vết tích của cái lỗ, đột nhiên ông chau mày lại, như vừa phát hiện ra điều gì đó không thể nói ra được.

Ông rút chiếc điện thoại di động đeo bên hông, tức tốc bấm số.

“Ừ... ta là Chúa ruồi trưởng ban xuất nhập cảnh địa ngục, ngươi lập tức kiểm tra giúp ta mấy người, tất cả những người có khả năng gọi ánh sáng mặt trời trong địa ngục, như đấu sĩ thánh Hoàng Kim của mười hai cung Hoàng đạo, Khoa Phụ đuổi mặt trời, đừng quên, còn cả vua mặt trời Arthur, hành tung những người này hiện giờ ở đâu...”

Gác máy xong, Chúa ruồi lại nhìn cái lỗ lớn, vẻ đầy trầm tư.

“Thành tàu này, ít nhất được yểm hơn hai mươi loại bùa chú mạnh nhất, nhân tố quan trọng nhất là ánh sáng mặt trời, sau đó là sức mạnh cực độ của bóng đêm. Nhưng lời trù ếm vốn dĩ tương đối phức tạp, thậm chí còn dẫn tới phản ứng liên hoàn. Như một phương trình số học cao cấp, nếu muốn phá vỡ những lời bùa chú này, dường như là điều không thể... trừ phi...”

“Trừ phi... bóng đêm cực độ và ánh sáng cực độ hợp sức với nhau...” Chúa ruồi chau mày, “chỉ có điều, muốn có được sự hợp sức của hai cao thủ tuyệt đỉnh với sức mạnh tương phản như vậy, dường như là không thể tưởng tượng nổi...”

Trong lúc Chúa ruồi còn đang suy tư, hông ông chợt rung lên, bộ đàm lại tiếp tục réo vang.

Ông vừa bấm nút nghe, liền nghe thấy giọng nói vô cùng gấp gáp của Hắc Vô Thường bên trong.

“Báo cáo Chúa ruồi, tôi ở đầu tàu!!” Giọng của Hắc Vô Thường vô cùng hoảng loạn, “Xin ngài hãy mau tới đầu tàu!!”

Trong lúc Chúa ruồi đang vội vã bước về phía đầu tàu, ông gặp H tại toa tàu số 7.

H đứng dựa vào cửa tàu, mỉm cười, vẫy tay chào Chúa ruồi, “Hi.”

“Trương sư phụ, xin chào.” Chúa ruồi khẽ gật đầu khách khí đáp lại H, khác hẳn vẻ lạnh lùng thường thấy.

“Ngươi đi tới đầu tàu? Ta đi cùng ngươi tới đó vậy!” H nói.

“Ừ, không ngờ tiểu đội săn quỷ đã có cả người như ngài, mà vẫn thê thảm tới mức này?” Chúa ruồi nói.

“Tình hình đã mất kiểm soát.” H thở dài. “Quái vật trên chuyến tàu này nhiều như cỏ rác, nghĩ lại vẫn còn khiếp!”

“Đúng thế!” Gương mặt Chúa ruồi lạnh lùng, ngẩng đầu bước vội. “Ta lấy danh dự Chúa ruồi mà thề rằng, sẽ điều tra rõ xem ai đã để cho nhiều quái vật khét tiếng trắng trợn như vậy tập trung trên chuyến tàu này.”

Đi tới toa tàu số 2 của đoàn người bị tra tấn.

Giống như Người sói T, H đột nhiên rùng mình.

Toa tàu số 2 đầy vết tích kịch chiến bị phù hiệu Ankh xuyên thấu, thể hiện uy lực vô cùng khủng khiếp của mũi tên Ankh! Trong nháy mắt đã quét sạch cả toa tàu đội quân bị tra tấn!

Trong tâm của mũi tên Ankh, một người đàn ông toàn thân đầy máu đang nằm trên đất.

“Đội trưởng J...” H vội vã đi về phía trước, khẽ thở dài.

Chúa ruồi để lộ thái độ vô cùng nuối tiếc, khẽ chạm lên xác J, đội trưởng tiểu đội săn quỷ đang nằm trên sàn tàu.

Đột nhiên, ánh mắt ông để lộ một tia nhìn khác thường.

Ông lập tức rút điện thoại di động bên lưng, trầm tư một lát rồi bấm gọi.

“Sở y tế địa ngục phải không?” Chúa ruồi nói, “Ta cần các vị lập tức cho người tới đây, ở đây có một người ‘bị trọng thương’ cần nhờ tới y thuật của các vị.”

Không biết trong điện thoại đã nói gì, sắc mặt của Chúa ruồi trầm hẳn xuống.

“Tôi biết sở y tế không xử lý những người bị thương thông thường, bất luận thế nào, cũng coi như nể mặt Chúa ruồi tôi, người này không thể chết được! Tuyệt đối không được để cậu ấy chết!”

Gác máy xong, Chúa ruồi với thái độ lạnh lùng, nhìn chăm chú vào J, sau đó từ từ thở dài.

“Phiền rồi, lần này đã nợ cậu ân tình rồi.”

“Chúa ruồi, cảm ơn ông.” H cười. “Nếu J chết đi, chắc anh ấy sẽ hồn siêu phách lạc, nguyện vọng cuối cùng của anh ấy cũng không thể thực hiện được!”

“Ừ, lần này thực sự đã nợ các anh rồi, không biết nói gì hơn.” Chúa ruồi khẽ vỗ vỗ lên vai H.

“Đi thôi, chúng ta tới đầu tàu.”

“Ừ.”

H và Chúa ruồi đặt chân vào đầu tàu, liền cảm thấy có gì đó không bình thường.

Quân đội vũ trang và tiểu đội cứu thương đang gấp rút cứu mạng người còn sống, H đưa mắt nhìn quanh, đầu tiên anh nhìn thấy Kỵ sĩ U hồn đang đắp khăn trắng trên mặt.

“Kỵ sĩ U hồn...” H đứng bên cạnh xác Kỵ sĩ U hồn, không nén nổi nghẹn ngào.

“Con người ông tuy ác mồm ác miệng một chút, nhưng chúng tôi đều biết, ông là người khẩu xà tâm Phật...”

“Trương sư phụ, có lẽ anh không phải đau buồn cho ông ấy, bởi vì cuối cùng ông ấy đã được đánh một trận với Lancelot, nói cách khác, ông ấy đã hoàn thành ý nguyện của mình rồi mới chết.” Hắc Vô Thường bước tới bên cạnh H, cung kính cúi chào. “Hơn nữa, ông ấy chết rất oanh liệt, rất mãn nguyện.”

“À, hóa ra ông ấy đã hoàn thành ước nguyện.” H khẽ cười đau khổ. “Đúng thế, có lẽ ông ấy là người hạnh phúc nhất cũng nên.”

“H huynh đệ! Đây! Ta ở đây!”

Đột nhiên, H nghe thấy một giọng nói vô cùng quen thuộc đang gọi anh.

Giọng nói này không phải ai khác! Chính là người bạn đồng hành đã cùng anh vượt qua toa tàu số 10, 9, 8, 7.

Người sói T!

“Người sói T! Ha ha! Quả nhiên cậu chưa chết!” Chạy tới bên cạnh T, bắt tay anh thật chặt.

Lúc này T đang nằm trên cáng, trên người là tầng tầng lớp lớp băng gạc, còn mấy nhân viên của tiểu đội cứu thương địa ngục đang bận rộn bôi thuốc, khâu lại, gấp rút xử lý các vết thương trên cơ thể T.

“Cậu xem ta bị bọc trông giống xác ướp chưa!” T cười vang. “Chờ lát nữa đi ra bị hiểu lầm là Xác ướp 29, bị đánh cho một trận thì làm thế nào?”

“Cậu là anh hùng mở cửa Hoàng Tuyền cơ mà, ai dám đánh cậu?” H cười nói, “Ngày mai, trang nhất của Nhật báo địa ngục chắc chắn sẽ có ảnh của cậu rồi.”

“Không không không... có hiểu lầm lớn ở đây rồi!” T nghe H nói vậy, vẻ mặt đang rạng rỡ chợt xịu xuống.

“Chúng ta là anh em, ta không nói dối, cửa Hoàng Tuyền thật sự không phải do ta mở.”

“Á… thế thì…” H thộn ra, hỏi, “Anubis mở à?”

“Cũng không phải, Anubis khi ấy hồn phách đã rời khỏi thân xác, thần thức còn lại đã trợ giúp tôi đánh bại xác ướp, nhưng, ông ấy không có thân xác, thì không thể mở cửa Hoàng Tuyền được.”

“Í í í í...” H kinh ngạc lùi lại một bước. Giơ năm ngón tay lên, đếm từng ngón một.

“Các thành viên tiểu đội săn quỷ có ta bị kẹt ở toa số 7, J bị trọng thương ở toa số 2, Ma nữ hút máu vẫn đang hôn mê trong toa số 8, Kỵ sĩ U hồn và Lancelot cùng về nơi Cực lạc, cũng không phải cậu và Anubis, thế còn ai nữa?”

“Là ai ư?” Đôi mắt T thoáng nét mơ hồ, “Tôi không biết.”

“Cậu không biết?!” H tỏ thái độ không thể hiểu nổi.

“H, sự thật chứng minh, Người sói T thực sự là không biết.” Lúc này, Chúa ruồi bước tới.

“Khi chúng ta bước vào đầu tàu, khắp nơi đều là vết tích của trận kịch chiến, Xác ướp 29, Anubis, còn cả xác của Kỵ sĩ U hồn, Lancelot, mỗi thứ một nơi, còn Người sói T lúc đó đang hôn mê bất tỉnh.”

“Chờ chút! Đúng ra phải còn một người nữa chứ!” H khẽ vỗ vỗ lên đầu, nói. “Cái gì... Thằng hề hiểm...”

“Thằng hề hiểm ác?” Chúa ruồi khẽ cười đau khổ, ông thò tay vào túi, cầm ra một quân bài Joker đã bị vò nát bét, trên quân bài là hình vẽ Thằng hề hiểm ác đang hôn mê bất tỉnh.

“Rất rõ ràng, giờ hắn chẳng thể trả lời bất kỳ câu hỏi nào.”

“Thế...” H không nói thêm được nữa. “Thật sự là không có ai ấn cái nút mở? Lẽ nào có ma? Đây là địa ngục cơ mà! Địa ngục mà cũng có trò ma quỷ... chẳng phải là nực cười sao?”

“Còn có một người có khả năng biết.” T nói. “Bọn họ đang tìm cách cứu lại thân xác của Anubis, chờ ông ấy hồi sinh, có thể ông ấy đã nhìn thấy gì đó...”

“Ừm... kết quả là, nhiệm vụ trên chuyến tàu địa ngục khó khăn lắm mới hoàn thành, nhưng đã để lại một câu hỏi lớn.” H trầm ngâm nói.

“Nói thật, câu hỏi không chỉ có một.” Chúa ruồi cười đau khổ. “Thành tàu toa số 8 là do ai phá vỡ? Bá tước Dracula và vua mặt trời Arthur đã đi đâu? Rồi ai đã xếp đặt cho đám ác thần hung bạo cùng lên đoàn tàu này? Mục đích là gì?”

“Tôi cũng có một câu hỏi đây.” Hắc Vô Thường xen vào nói. “Trong giây cuối cùng, tôi nhìn thấy một điểm sáng kỳ dị bay vào chuyến tàu địa ngục, tôi cứ hoài nghi mãi xem có phải mắt mình hoa không.”

“Nếu là vậy, nghĩa là, ngoài chúng ta ra, vẫn còn người quan sát chuyến tàu địa ngục này? Thậm chí còn có năng lực siêu phàm không phá hoại đoàn tàu mà vẫn có thể xâm nhập vào bên trong.” H trầm ngâm. “Có thể tự do đi xuyên qua trận đồ phức tạp như vậy... có thể là ai nhỉ?”

“Bất luận là ai, ta sẽ lôi cái đuôi hồ ly của nó ra!” Chúa ruồi cười lạnh lùng.

“Thật đúng là.” H cười đau khổ. “Một kết thúc thật phức tạp.”

“Đúng rồi.” Lúc này Hắc Vô Thường bước lại, trong tay phất một tờ giấy trắng, “Trương sư phụ, đơn xin chuyển công tác của anh hôm nay đã duyệt rồi, nhân tiện ta cầm giúp tới đây!

“Cảm ơn.” H nhận lệnh chuyển công tác, mỉm cười.

“H huynh đệ! Cậu muốn chuyển nghề?” T thấy thế vội vàng hỏi.

“Đúng thế!” H trả lời.

“Thế, thế...” T thở dài. “Như thế tiểu đội săn quỷ Manhattan nổi tiếng thế giới chẳng phải tới đây là hết sao?”

“Hừm. Người sói T, ý cậu là?”

“Sau lần nhiệm vụ này, tôi cũng muốn về thăm nhà rồi, tôi muốn xin chuyển công tác về Luân Đôn.”

T nhẹ nhàng nói: “Tôi luôn cảm thấy, nếu có chết, chết ở nhà vẫn tốt hơn một chút, hơn nữa, tôi cũng muốn về... đến trước phần mộ của một người để đặt bó hoa.”

“Á! Cậu cũng muốn đi! J thì nghỉ hưu, Kỵ sĩ U hồn thì tử trận, Ma nữ hút máu hôn mê, vậy...” H kinh ngạc.

“Trong các tiểu đội săn quỷ trên toàn thế giới, tiểu đội săn quỷ Manhattan số 1 cuối cùng cũng chính thức giải tán rồi!”

T cười buồn bã.

“À!” H hơi trầm ngâm, “Thời gian được cùng chiến đấu với mọi người thật vui, tôi sẽ nhớ mãi chúng ta đã từng là tiểu đội săn quỷ giỏi nhất và mạnh nhất!”

“Ừm.” Người sói T cũng để lộ nụ cười hoài niệm, “Đúng rồi, H, sau đây cậu sẽ đi đâu? Cậu cũng muốn về Trung Quốc à?”

“Nói là phải, cũng chẳng phải.” H nghĩ tới đây, không nén nổi cười phấn chấn, huơ huơ tờ giấy trắng trong tay, “Tôi tới một nơi có huyết thống của con cháu Viêm Hoàng, nhưng không hẳn là Trung Quốc.”

“Ầy? Đây là câu đố gì vậy?” T nghi hoặc nói.

“Nơi đó, gọi là ‘Đài Loan’.” H khẽ cười, “Là địa điểm làm việc tiếp theo của tôi.”