Sở quản lý địa ngục.
Ban quản lý xuất nhập cảnh địa ngục, trong văn phòng làm việc của trưởng ban Chúa ruồi và Hắc Vô Thường đang dồn mọi sự chú ý nhìn chằm chằm vào cái màn hình cực lớn trên tường.
Góc dưới bên trái màn hình, một con số đang đảo ngược.
Thời gian cứ thế trôi đi, biểu hiện của Chúa ruồi mỗi lúc một khó coi hơn, đèn hiệu chẳng có chút dấu hiệu nào là sẽ chuyển thành “điểm đỏ”, điều đó có nghĩa là trên tàu không có ai mở cửa Hoàng Tuyền, như vậy chỉ thể hiện một điều, sự nguy hiểm trên chuyến tàu địa ngục còn nghiêm trọng hơn so với ông tưởng tượng rất nhiều...
Nhìn con số ấy đang từ bốn, sang ba, rồi chuyển thành hai.
Thậm chí biến thành một.
Chúa ruồi không thể tiếp tục nhìn được nữa, ông từ từ đứng dậy, khẽ thở dài, rồi quay người bước đi.
“Hừ, chỉ còn lại vài giây, vẫn không ngăn chặn thành công sao?”
Nhưng, chính trong lúc đó, Hắc Vô Thường kêu lên một tiếng.
“Ấy, sếp... có... có...”
“Cái gì?” Chúa ruồi giật mình quay đầu lại. “Có cái gì?”
“Ban nãy... hình như có cái gì đó lao vào trong chuyến tàu địa ngục!” Hắc Vô Thường nhìn vào màn hình, để lộ một thái độ vô cùng sửng sốt.
“Sao có thể thế?” Chúa ruồi kinh ngạc, “Chuyến tàu địa ngục bị lời nguyền ngăn chặn, hầu như không thể bị phá vỡ! Ngươi có hoa mắt không?”
“A! Đổi rồi, đèn xanh đổi rồi!” Hắc Vô Thường hét lên. “Đổi rồi.”
Chính trong giây kết thúc cuối cùng, điểm xanh trên màn hình ti vi đột nhiên tức tốc nháy lên hai cái.
Sau đó điểm xanh trong nháy mắt biến thành điểm đỏ.
“Điểm đỏ…” Chúa ruồi hít một hơi thật sâu, dường như không thể tin nổi, “Nhanh nhanh thông báo cho nhân viên xuất nhập cảnh... nói... họ về rồi! Họ đã về rồi!”
“Thật không?” Hắc Vô Thường trong giây phút vẫn không dám tin, vì đã là giây cuối cùng rồi, tin tức vừa đúng lúc không thay đổi chút nào, trong giây cuối cùng truyền tới.
“Là thật!” Thái độ Chúa ruồi rất cả quyết, nhưng cũng không giấu nổi sự vui mừng như phát điên, “Họ đã làm được rồi! Chuyến tàu địa ngục đã mở cửa Hoàng Tuyền rồi!”
“Cuối cùng họ cũng đã làm được rồi!”
Chúa ruồi thẫn thờ nhìn màn hình huỳnh quang, đột nhiên ông cảm thấy khóe mắt ngân ngấn lệ.
Toa tàu số 7, toa tàu quỷ Nhật Bản.
“A? Đây là nhạc gì?” H vẫn đang chơi cờ trong toa số 7 ngẩng đầu lắng nghe.
“Đây là khúc Hoàng Tuyền.” Abe no Seimei giơ tay xuống một quân cờ, nét mặt để lộ nụ cười hiền từ. “Cũng là khúc ly biệt.”
“Ý của người là?” H khẽ giật mình, lẽ nào là…
“Là kết thúc.” Abe no Seimei cười lịch thiệp. “Tôi phải nói rằng, ván cờ này từ đầu tới cuối cậu đều không tập trung. Cho nên cờ là tôi thắng rồi, nhưng...”
“Nhưng cái gì...?” H hỏi dồn.
“Khúc Hoàng Tuyền chính là thể hiện cửa Hoàng Tuyền đã mở ra.” Abe no Seimei lấy hai tay thu lại toàn bộ quân cờ trên bàn, từ tốn nói: “Trên thực tế, nhiệm vụ của các cậu đã thành công rồi!”
“Thành công rồi! Ha ha! Quả nhiên thành công rồi!” H vỗ mạnh tay. “Làm tốt lắm! Người sói T! Không hổ danh là huynh đệ của ta.”
Toa tàu số 2, toa tàu của đám người bị hành hình.
Nằm trên mặt đất, J ngắc ngoải phá lên cười lớn, tiếng cười vô cùng sảng khoái.
“Ha ha ha ha ha ha!”
Sau đó, J vung cánh tay còn lại có thể động đậy của mình, vỗ mạnh xuống đất.
“Charles, nhìn thấy chưa? Tên khốn này! Cuối cùng tiểu đội săn quỷ của chúng ta cũng thắng rồi!”
Toa tàu số 3, 4, 5, 6.
Những linh hồn lương thiện nghe thấy khúc nhạc này, ôm chầm lấy nhau và hoan hô, nhiều người không nén nổi xúc động rơi lệ, khóc rống lên.
“Chú Ryan, có phải ông đã thành công rồi không?” Cô bé nắm lấy tay người đàn ông, ngẩng đầu lên hỏi.
“Đúng rồi, thành công rồi.” Người đàn ông đưa tay dịu dàng xoa xoa đầu cô bé. “Là mọi người cùng cố gắng nên đã thành công!”
“Ừ, chú ơi, cháu nói với chú nhé.” Cô bé dường như đã đưa ra một quyết định rất quan trọng. “Sau này cháu cũng muốn làm ở tiểu đội săn quỷ, cháu cũng muốn giỏi giống ông!”
“Ừ!” Ryan nheo mắt cười, “Thật không? Giỏi quá!”
Toa tàu số 9, toa tàu của đám tuyển thủ bóng chày.
Bọn tuyển thủ bóng chày nhớn nhác vứt hết gậy xuống, nhảy cẫng lên hò hét:
“Home run!”
“Home run!”
Toa tàu số 10, toa tàu của dã thú.
Không biết từ lúc nào, Miêu nữ đã giải được huyệt đạo trên người, đôi mắt nhắm hờ, đang thư thả ngồi trên sàn tàu đen sì.
Tư thế ung dung của cô và chiếc đuôi linh hoạt nhẹ nhàng vung vẩy như đang hưởng thụ những giây phút tự do cuối cùng.
Tiếp đó, cô khẽ nhếch môi.
“Anh chàng H đẹp trai, chúc mừng cậu nhé. Meo.”
Toa tàu số 11, 12, 13...
Gương bát quái trên đất phát ra một ánh sáng chói lòa, sau khi ánh sáng tan đi, hai người nằm trên đất, một là Đầu Trâu, một là Mặt Ngựa đang nhìn nhau... như không nhớ nổi vừa nãy đã xảy ra chuyện gì.
Toa tàu số 8, toa tàu của Bá tước Dracula.
Ma nữ hút máu nằm trên đất vẫn chưa tỉnh.
Kỳ lạ hơn là, trong toa tàu số 8 từng cơn gió đêm đang thổi tới.
Đối với chuyến tàu địa ngục kín bưng không thể có gió lùa này, gió đêm dường như không thể tồn tại ở đây.
Nhưng, gió lạnh quả thực là tồn tại! Vì sao vậy? Vì thành tàu của toa số 8 đã bị người ta phá vỡ một lỗ lớn.
Rốt cuộc là sức mạnh nào? Đã phá vỡ được tầng tầng lớp lớp lời nguyền bảo vệ cực mạnh, phá vỡ thành tàu, tạo ra cả một lỗ hổng bằng thân người. Gió lạnh không ngừng thổi tới từ cái lỗ đó.
Và, vẫn còn một điều khiến người ta kinh ngạc, đó chính là hai vị kình địch ngang tài ngang sức ban nãy lúc này đều không còn ở trong toa tàu số 8.
Đúng thế, Bá tước hút máu Dracula và vua mặt trời Arthur cùng lúc biến mất.
Toa số 8 đã để lại một câu hỏi lớn, chỉ còn gió lạnh xào xạc thổi trên mặt Ma nữ hút máu vẫn đang hôn mê.