Tôi thức dậy trong căn phòng của nhà trọ, Sphix đang nằm ở kế bên. Tôi đứng dậy và mở cửa sổ phòng. Cảm nhận sáng mặt trời dịu dàng buổi sáng chiếu thẳng vào mắt.(❁´◡`❁)
[Này Sphix, dậy đi!]
Sphix từ từ ngồi dậy dụi mắt.
[Ohayo~]
Sphix ngồi dậy sau giấc ngủ phê pha.....:>
[Nào đi đánh răng thôi]
[Eh? Buổi sáng cũng cần phải đánh răng à?]
[Việc đó là cần thiết!]
Tối hôm qua trước khi đi ngủ tôi đã giảng cho Sphix cách đánh răng và phải đánh răng như thế nào.
Việc giảng cho một con Hắc Long hơn 2 nghìn chưa đánh răng lần nào vô cùng mệt (T_T!)
.
.
.
Đánh răng xong, tôi bắt đầu thay đồ cho Sphix và cả tôi.
Lần này tôi quyết tâm không chảy máu mũi. Việc phải nhìn cái cơ thể nude loli và làn da trắng trẻo mịn màng của Sphix mỗi buổi sáng của thằng còn zin cấp 3 đối với tôi có lẽ là quá khó. Nhưng dù vậy tôi phải cố gắng lằm quen với việc này.
[Xong rồi!]
Có lẽ Sphix chưa quen lắm với việc mặc quần áo nên em ấy có chút khó chịu.
Thay đồ cho Sphix xong tôi dẫn em ấy xuống ăn sáng.
Thực đơn buổi sáng hôm nay là món cà ri, một lát bánh mì và một cốc nước. Sphix có vẽ đang muốn ăn hết chỗ này.
Em ấy định dùng tay bốc cơm trên dĩa cà ri bị tôi vội ngăn lại.
[Không được dùng tay bốc thức ăn lên như vậy!]
[Tại sao lại không được? Đó giờ em vẫn thường ăn như vậy mà] (Sphix)
[Như vậy thật mất vệ sinh! Phải dùng thìa để xúc thức ăn.]
[Thìa...?Thìa là cái gì?] (Sphix)
...
Vẫn như thường lệ Sphix hấp thu lượng lớn thức ăn vào bụng.
Hôm nay tôi định đi tham quan thị trấn này. Trông nó khác hẳn nơi từng tôi sống. Mà tôi cũng phải thu thập thêm thông tin về thế giới này và cả thị trấn này nữa.
Tôi cùng Sphix rời khỏi quán ăn và bắt đầu đi khám phá xung quanh thị trấn. Sphix tỏ vẻ háo hức.
Dù đã hơn mấy nghìn năm tuổi nhưng bây giờ trông em ấy chả khác gì một đứa trẻ cả.
Cảnh vật trong thị trấn rất giống thế giới fantasy mà tôi thường hay biết. Có lẽ thế giới này gồm nhiều đất nước. Trên đất nước gồm nhiều thị trấn rải rác, các thị trấn lớn được gọi là thành phố, trung tâm đất nước và cũng là nơi đặt lâu đài hoàng gia gọi là thủ đô nhỉ và còn có các làng nhỏ khác nữa. Kiểu như thế này tôi thấy trên anime nhiều rồi nên cũng dễ hiểu.
Hình như hôm nay có lễ hội hay sao mà thị trấn trông rất náo nhiệt, thương nhân đổ về đây khá nhiều. Maa có ít ai chào đón chúng tôi nhỉ, mà thôi kệ đi ai quan tâm chứ :> .
Sphix đang tỏ vẻ háo hức tột độ. Cặp mắt em ấy hiện rõ điều ấy. Cái cặp mắt mà em gái tôi đang muốn điều gì đó.
[Nè, chỗ này trông thú vị đấy, cho t..em đi xem thử đi] (Sphix)
[Haizz, được rồi, đừng đi đâu xa quá là được]
Để êm ấy đi quá xa có thể gây rắc rối nên tôi không muốn Sphix chạy lung tung .
Lỡ em ấy gặp người xấu nào đó thì......hắn có thể sẽ gặp nguy hiểm. Trông bề ngoài em ấy chẳng khác gì một bé gái tầm 10 tuổi cả nhưng bên trong thực chất em ấy vẫn là một con Hắc Long, không chừng nếu không để mắt tới thì em ấy thổi bay luôn cái thị trấn này không bằng.
Sphix dừng lại ở một hàng kem.
[Nè nè, cái này là thứ gì vậy trông lạnh lạnh mà nhìn hấp dẫn quá!]
Cửa hàng kem được dựng bên dưới gốc cây, gần đó có một bể nước nhân tạo nhỏ được lát gạch.
Có vẻ như đây là sữa trộn chung với gia vị và được làm lạnh bằng ma thuật.
Người bán hàng kem ở đây là một người phụ nữ trông khá cao tuổi, chắc tầm cỡ mẹ tôi. Trông dì ấy khá là dễ tính. (^▽^)
[Dì ơi, cái này bao nhiêu tiền ạ?] (Yuna)
[Một ly là 400 gold nhé cháu]
(Dì ấy trả lời tôi với giọng điệu nhẹ nhàng)
[Vậy lấy cho cháu 2 ly ạ!] (Yuna)
Dì ấy nhanh chóng làm cho chúng tôi 2 ly kem. Tôi đưa một ly cho Sphix, một ly để phần tôi.
Chúng tôi ngồi vào hàng ghế được dững sẵn gần đấy.
[Dì sinh sống gần đây ạ?] (Yuna)
[Không, dì sống ở một ngôi làng nhỏ gần đây]
[Nhà dì có 2 đứa con gái, đứa lớn 13 tuổi tên là Lily có lẽ cỡ tuổi cháu đấy, đứa nhỏ thì 5 tuổi tên là Ana]
[Hai đứa nó dễ thương lắm, ở nhà 2 đứa nó cứ quấn quít nhau hoài à]
[Chồng dì thì đi làm xa ở thành phố rất ít khi về nhà]
[Dì thường trồng rau và chăn gia súc để kiếm sống qua ngày, hôm nào có nguyên liệu thì mở hàng kem như thế này...]
...
[À mà xin lỗi dì, cháu quên giới thiệu, cháu là Yuna một mạo hiểm giả, còn đây là Sphix, dì cú coi em ấy là em gái cháu là được]
(Sphix đang nhấp nháp ly kem không để ý xung quanh)
[Ồ vậy sao còn dì là Ovilia, hiếm khi có mạo hiểm giả như cháu đấy]
...
[Cảm ơn cháu nhé, hiếm khi có người tâm sự với dì như vậy]
Dì ấy tốt bụng thật nhỉ. Có lẽ vẫn có nhưng người thân thiện với bán nhân trong thị trấn này.
Sphix ăn xong ly kem, em ấy dính đầy kem trên mặt, tôi lấy khăn trong kho đồ lau mặt cho em ấy.
[À mà dì ơi, thị trấn này có câu chuyện gì về ma vương hay ma tộc gì đó không ạ?]
{Dì ấy bắt đầu kể cho tôi nghe về truyền thuyết đó}
(TG: Ai chưa biết thì quay lại chương 1 đọc nhé)
...
[Mà câu câu chuyện đó đã rất lâu rồi, đến bây giờ nó vẫn chỉ là truyền thuyết mà thôi] (Dì Ovilia mỉm cười nhẹ)
[Vậy ạ, cảm ơn dì nhé!]
Ồ vậy ra bọn quỷ gì gì đó sống ở phí bắc à? Mà cái bà thần Luna gì gì ấy sao miêu tả giống mình thế nhỉ...Mà thôi kệ đi chắc người giống người thôi~
Tôi tạm biệt dì Ovilia và tiếp tục tham quan thị trấn.
Sau đó chúng tôi tiếp tục ghé sang các cửa hàng khác.
Tôi nghĩ cũng nên mua vài bộ quần áo cho Sphix vì em ấy chỉ có mỗi chiếc váy mà tôi đưa cho mà thôi. Nghĩ vậy tôi dắt em ấy đi mua vài bộ quần áo. Riêng tôi thì chiếc váy tôi đang mặc có chức năng như một bộ giáp, đã vậy còn có khả năng kháng khuẩn kháng mùi và còn siêu bền nữa, tiện lợi hết sức. ( •̀ ω •́ )✧
[Nè, chỗ này là chỗ nào vậy?] (Sphix)
(Sphix kéo nhẹ áo tôi từ phía sau)
[Đây là cửa hàng quần áo]
[Cửa hàng quần áo?... Là nơi bán mấy tấm vải này á hả?]
«EMILY'S SHOP»
Nhìn cửa hàng bề ngoài được trang trí đầy màu sắc, bên trong được gắn hình dán dễ thương.
Chúng tôi vào cửa hàng.
[Xìn chào quí khách! Mình là Emily rất vui được gặp các bạn!]
Chủ của cửa hàng là một cô gái có thân hình nhỏ nhắn mặc bộ đồ tai mèo.
Tôi cho Sphix thử vài bộ quần áo. Lần này Sphix có tiến bộ hơn trước, em ấy chịu cho tôi thử đồ mà không cựa quậy. Tuy vậy khuôn mặt em ấy tỏ vẻ như muốn nói điều gì đó...
...
[...] (Emily)
[Tổng cộng là 103400 gold ạ]
Tôi đưa tiền cho Emily.
[Cảm ơn quý khách đã ghé qua!]
Tôi dắt Sphix ra khỏi cửa hàng.
Tôi mua cho Sphix vài bộ quần áo, một cái kẹp tóc nhỏ và đôi giày, tng đó có vài bộ thuận tiện cho việc chiến đấu và vài bộ mặc thường ngày.
Bộ quần áo dành cho việc chiến đấu gồm một cái quần ngắn kết hợp với bộ áo gọn gàng thuận tiện cho việc di chuyển, và kèm theo đôi giày có độ ma sát tốt là lựa chọn hoàn hảo.
Giờ cũng đã gần trưa, mặt trời đã lên cao. Chúng tôi nghỉ ngơi trên hàng ghế đá dưới bóng cây gần đấy.
Gió nhẹ thôi hiu hiu kiến Sphix cảm thấy buồn ngủ. Tôi để con bé nằm ngủ trên đùi của tôi. (∪.∪ )...zzz
Gió thổi nhẹ cùng tiếng lá rơi xào xạc tạo nên cảm giác thanh bình giữa nắng trưa. Ôi~ cái cảm giác phê pha nhẹ nhõm chín tầng mây ấy khiến tôi có cảm giác buồn ngủ.
Bỗng nhiên có cảm giác lạ chạy ngang qua cơ thể tôi, cảm giác ấy giống như là tôi đã quên điều gì đó rất quan trọng. Mình đã quên điều gì nhỉ? Nó là gì? Tôi đang cố nhớ lại xem tôi đã quên điều gì.
{Suy nghĩ-ing}
[Hmm...]
...
[À nhớ ra rồi! Minh quên mua đồ lót cho Sphix. Bảo sao thấy thiếu thiếu]
Tôi định gọi Sphix để đi mua "thánh vật". Nhưng nhìn cái khuôn mặt lúc ngủ của em ấy tôi lại thôi.
[Mà~ chắc tí nữa đi chắc cũng không sao đâu nhỉ...]
Nói rồi, tôi nhìn lên bầu trời xanh thẳm dưới bóng mát của tán lá cây và hưởng thụ không khí trong lành của thị trấn...
...
.
.
.
.
Hết dzồi
Đợi chương sau nhé :3
Do tui ít đọc truyện với lại đây là lần đầu viết truyện nên hơi nhảm shit, mong thông cảm :v