Chương 4: Tới Thị Trấn

Sáng hôm sau, chúng tôi lên đường từ sáng sớm. Tôi được ngồi trên xe ngựa trong khi hai anh em mạo hiểm giả Benio, Dom và ông chú Marck đi hai bên và cảnh giác, Eliot thì đánh xe. Con đường này khá xấu và thường hay xuất hiện mấy con quái vật cấp thấp như Goblin, cho dù chúng là quái cấp thấp, một mình Marck và Eliot cũng hạ được không vấn đề gì nếu chỉ một hai con nhưng nếu gặp phải số lượng lớn tầm bảy tám con trở lên thì mạo hiểm giả như Benio và Dom thì mới có thể đối phó được với chúng, đó là lí do mà họ được thuê để đi hộ tống qua con đường này .

Ngắm cảnh vật từ trong xe, từng ngọn đồi lớn nhỏ lộ dần dần ra, những sinh vật giống chim nhưng tôi chưa từng thấy ở thế giới cũ trước đây đậu ở trên các cành cây cùng kì lạ không kém.

Chỉ mới một ngày nhưng tôi cũng khá quen với cái cơ thể này phần nào rồi. Ít nhất là đã có thể chuyển động được tai và đuôi. Phiền nhất là cái đuôi, nó sẽ chuyển động không như ý muốn mà sẽ chuyển động theo cảm xúc của tôi. Nếu là vui vẻ thì nó sẽ vẫy qua vẫy lại, nếu tức giận thì tôi có thể cảm giác được lớp lông mềm mịn ở đuôi dựng lên chút xíu, nó sẽ rất phiền cho việc che dấu cảm xúc nhưng giờ chắc chưa phiền nhiều cho lắm.

Trước đó tôi có nói là mình đi bộ cũng được vì xe ngựa cũng khá nhỏ nhưng họ không chịu, nhất quyết khăng khăng là phải để tôi ngồi xe mới yên.

[ Không được, chúng tôi không thể để ân nhân của mình đi bộ được, cứ ngồi lên xe đi không thì danh dự của thương nhân sẽ mất, mà một khi thương nhân mà mất đi danh dự của mình thì...]

[ Đúng đúng, cả chúng tôi cũng vậy.] ( Dom và Benio)

Họ nói vậy đấy, tôi đành phải chấp nhận chứ họ bảo là danh dự rồi thì tôi không thể chối từ được rồi. À thì ở đâu chả có cái lí do là danh dự hay lòng tự trọng này nọ. Điều này khá giống với thế giới cũ của tôi, nhiều người đi nhậu hay họp mặt với bạn bè, họ cũng bị bắt ép uống rượu đến say khướt không biết trời đất đâu luôn trong khi họ không muốn uống cũng là tại cái lí do củ chuối này.

Được thôi, vậy thì tôi sẽ đi bằng xe ngựa vậy .

Về phần bọn cướp thì chúng tôi trói vào cổ và tay bọn chúng, sợi dây thừng trói cổ bọn chúng thì buộc vào phía sau xe ngựa và những tên cướp bị buộc phải di chuyển theo xe ngựa liên tục nếu không muốn bị sợi dây siết cổ kéo lê giữa đường như một bao cát. Làm thế này tốc độ về thị trấn sẽ không bị ảnh hưởng và bọn cướp cũng sẽ không dám chây lì.

Trên đường đi chúng tôi tán gẫu về đủ thứ chuyện cho đỡ chán. Chủ yếu là về trải nghiệm trong quá khứ của hai thương nhân Marck và Eliot. Như họ thường mua gì bán gì hay là nói cho tôi về một số kinh nghiệm thương trường của thương nhân, họ cũng giả nai gặng hỏi về cái làng không tồn tại của tôi nhưng chẳng thu được kết quả gì. Đương nhiên rồi, không tồn tại thì kể chi tiết thế nào được, tôi đành phải đánh trống lảng hay chuyển chủ đề mỗi khi họ nhắc tới nó.

Dom và Benio thì hơi ít nói cho lắm, chắc họ đang bận cảnh giác xung quanh và bảo vệ chiếc xe nên không muốn mình bị sao nhãng. Chúng tôi cũng gặp vài con Goblin trên đường đi trong khi di chuyển. Tất nhiên là Benio và Dom sẽ làm thịt tụi nó rồi, tôi chẳng cần đụng tay vào nữa, vì chỉ có vài con Goblin nên họ thừa sức xử lí được.

Kì lạ là từ sáng đến giờ, mấy tên cướp vừa đêm qua còn to miệng này nọ giờ nín im thin thít, không dám hé nửa lời, chúng ngoan ngoãn nghe lời răm rắp. Đôi khi tôi quay lại nhìn bọn chúng thì mấy tên đó lại cúi gằm mặt lại. Mà chắc là do thua rồi nên thế thôi, ai cũng vậy mà. Nó làm tôi nhớ đến cái lần lần thua trong một sự kiện giải đấu trong game cách đây hai năm, nên tôi hiểu rất rõ cảm giác đó. ( Tác: Chứ không phải chúng nó sợ chú à)

Chiếc xe vẫn băng băng nhẹ nhàng trên mọi ổ khủng long trên đường. Phía xa, một thị trấn khá lớn xuất hiện, nó tọa lạc giữa bốn bề là đồi núi, có một dòng sông nhỏ từ trên núi chảy ngang xuyên qua thị trấn.

Thị trấn được bao quanh bởi bốn bề là bức tường bảo vệ làm từ gỗ và có người canh gác, kiến trúc những ngôi nhà nhìn thoáng qua nói sao nhỉ, giống như mấy ngôi nhà ở miền quê mấy vùng châu âu thời xưa mà tôi thấy trong các phim về du lịch chiếu trên VTV ấy.

Có mùi bánh nướng, mùi con người, mùi của kim loại, mùi hoa quả chín, mùi của thú vật với một số mùi kì lạ tôi chưa ngửi thấy bao giờ. Tất nhiên nhờ cái mũi thín mà tôi có thể ngửi nó từ khoảng cách xa như thế , nếu ai từ thế giới trước của tôi mà biết thì giờ tôi đã là thành viên của bộ phim biệt đội đâm đầu vào chỗ chết nào đó rồi..

[ Yuna, đó là thị trấn Kepmuru đấy, nó là một thị trấn thương mại, nơi trao đổi của nhiều loại hàng hóa khác nhau rồi để xuất đi các nước gần đây, đây nơi là tôi thường hay lui tới buôn bán đấy.]

( Marck)

Vậy sao, thế ở đây có nơi nào có thể trọ lại không, tôi muốn tìm một nơi nào đó để có thể ở lại

[ Trong này có một vài nhà trọ nhỏ đấy. À mà cô mới tới đây chưa biết rõ nơi này . Vậy thì tới chỗ chúng tôi đi, chúng tôi có chỗ của một người quen ở đây, nơi đó cũng rộng rãi , nếu cô ở đó thì chúng tôi sẽ cung cấp mọi dịch vụ tốt nhất cho cô coi như là để báo đáp, được không thưa cô Yuna] ( Eliot)

[ Tôi thấy đề nghị đó cũng được đấy, thực lòng chúng tôi chỉ là mạo hiểm giả hạng thấp nên không có thứ gì để báo đáp lại cô nên muốn đưa cô về nhà để trả ơn nhưng... nhà chúng tôi hơi nhỏ so với ba người nên việc để một cô gái xinh xắn thế này ở lại nhà của hai tên mạo hiểm giả thì... không hay cho lắm.] ( Benio)

Cũng đúng, nếu một cô bé ở lại nhà của hai tên đàn ông lực lưỡng thì hơi không được tự nhiên cho lắm, còn đề nghị của Eliot thì khả thi hơn nhưng tôi không muốn làm phiền ai, đó mà cái tính đã ăn sâu trong tiềm thức của tôi rồi .

[ Không sao đâu, tôi không muốn làm phiền mọi người nên tôi sẽ ở nhà trọ ]

( Yuna)

Eh- vậy cô sẽ không tới chỗ chúng tôi sao. Cứ tới đi mà, tôi muốn báo đáp cô không thì...

Cái danh dự thương nhân sẽ mất đúng không, lần này tôi nhất quyết phải từ chối

[ V- vậy à, đành vậy, nếu thế thì sau này nếu có chuyện gì muốn tôi giúp, tôi sẽ sẵn sàng giúp cô. Dù không nhiều nhưng đây là năm mươi ngàn Gold, với số tiền này thì cô sẽ có thể trọ lại ở đó tầm một tháng đấy. ] ( Mark)

Ông ấy đưa tôi một túi vải nhỏ có chứa những đồng xu, quả thật là nó giống y xì những đồng xu của tôi . Nếu thế thì tôi cần gì số tiền này nữa nhưng người ta đã có lòng thì mình nhận thôi, dù gì thì ít hay nhiều cũng là tiền, cứ thoải mái mà nhận có mất gì đâu, nhở. Hơn nữa nếu không nhận thì hai chú thương nhân này sẽ còn làm phiền tôi dài dài đây.

[A mà tôi nhắc nhở cô trước là hãy cẩn thận ở đây . Á nhân ở đây thường hay bị khinh thường lắm vì họ cho là đa số Á nhân rất yếu đuối, đương nhiên là nó không áp dụng đối với cô nhưng tôi vẫn nói trước để cô đề phòng được rắc rối] ( Marck)

[ Đúng đấy, nhất là mấy tay mạo hiểm giả não cơ bắp, chúng rất chi là phiền phức.] ( Benio)

Cảm ơn đã nhắc nhở

Vậy là á nhân ở thế giới này khá là bị kì thị, chắc sau này khá là rắc rối đây, cứ tưởng là thế giới nào người ta cũng thích mấy cô gái tai thú chứ.

[ A là Marck đó hả, anh lại tới đây mua bán đó hả, đây là Eliot phải không, còn có Benio và Dom nữa, lâu rồi không gặp.].

Trong lúc chúng nói chuyện thì chiếc xe cũng tới được cánh cổng thị trấn, có một số người cầm vũ khí như giáo và kiếm và mang giáp bóng loáng đầy đủ đứng ở đó, dường như họ là lính canh, một trong số họ lên tiếng nói với bọn tôi. Người đó cao tầm mét bảy, da ngăm đen, có một bộ râu rậm rạp và khá là "Đô" con . Chắc vì Marck là người quen nên họ nhận ra ngay, anh chàng lính canh đó nhận thấy tôi đang ngồi trên xe và mấy tên cướp đang bị trói phía sau xe nên cất tiếng hỏi.

[ A cô bé này là....... Mấy tên nào đây]

(???)

Chúng là nhóm cướp tam hùng đấy, chúng tôi bị chúng cướp trên đường tới đây nhưng cũng may là bọn chúng đã bị hạ gục

Người đàn ông đó bỗng làm một bộ mặt sửng sốt và nhanh chân bước lại quan sát bọn cướp đang cúi gằm mặt xuống đất.

[ Hình xăm này... Đúng là bọn chúng rồi, Benio, Dom, hai anh làm sao để bắt được bọn chúng vậy, nghe nói chúng mạnh lắm mà, mười tên lính hoàng gia còn không phải đối thủ của chúng thì... không phải tôi khinh thường năng lực của các anh nhưng... làm sao] (???)

[ Không phải chúng tôi hạ chúng đâu, thực ra là chúng tôi đã bị chúng hạ độc tê liệt và ...] ( Benio)

Thế thì làm sao

[ Hơi khó tin chút nhưng là cô bé này là người đã cứu chúng tôi đấy, trong khi chúng tôi đang nằm bất động thì cô bé này chợt xuất hiện và tặng cho mỗi tên một đòn và chúng bất tỉnh ngay sau đó]

Ông chú lính gác làm bộ mặt ngạc nhiên hơn nữa. Làm sao mà có ai tin được cơ chứ, một câu chuyện hết sức phi lí.

[ Cô bé này... một đòn.... à mà thôi, mọi người an toàn là được rồi, tôi sẽ tin câu chuyện thú vị này. Còn về phần bọn cướp thì chúng sẽ bị dẫn đến trạm quân cảnh sau. Còn phần tiền thưởng, tôi sẽ gửi đến cho quý cô xinh xắn này sau.

Và bây giờ như mọi khi, phí vào cổng là hai ngàn Gold, mọi người sẽ được ở lại mười ngày, hết thời hạn thì phải ra lại cổng để nộp lại phí nếu muốn tiếp tực ở lại](???)

Vậy là họ có cái gọi là phí qua cổng, y như mấy bộ anime và mấy cái thông tin từ thời trung cổ tôi từng xem qua. Giống như là một hệ thống thu phí BOT ở thế giới cũ vậy. Lãnh chúa sẽ bỏ tiền ra xây cổng và hàng rào, tiền từ việc đóng thuế qua cổng một phần sẽ được làm phí tu sửa bảo trì tòa thành, phần còn lại thì vào túi của lãnh chúa.

[ Tôi hiểu, đây là 10000 Gold cho năm người.]

Marck lấy một ít tiền từ trong túi áo và đưa cho người gác công.

[ Vậy chào mừng tới với thị trấn Kepmuru, tôi là Ricker. A quên, cô bé lần đầu tới đây đúng không, vậy thì phải vào đây để kiểm tra. Nhanh thôi.] ( Ricker)

Kiểm tra, là sao, giống như kiểu soát lại xem có vũ khí như ở sân bay ấy hả?

[ À không, cô chỉ cần đặt tay lên phiến đá ma thuật ở trong kia để kiểm tra xem liệu cô có phạm tội gì không thôi. Nếu nó phản ứng thì cô đã phạm tội, tùy theo màu sắc mà tội sẽ theo đó mà được nói lên, màu xanh là tội nhẹ không đáng kể, màu vàng là tội khá lớn ví dụ như trộm đồ, chúng tôi sẽ phải theo dõi cô và màu đỏ thì chúng tôi buộc phải giữ cô lại vì đây là mức lớn nhất như giết người vô tội hay phản quốc .]

Quả là tiện nhỉ, nếu thế giới cũ của mình mà có cái thứ này thì việc truy bắt tội phạm đã không có khó khăn như này. Chỉ cần lôi cổ kẻ tình nghi lên đồn rồi bảo đặt tay lên phiến đá là ok.

Sau khi đồng ý, tôi đi vào trạm ở cạnh cổng, ở đó có một phiến đá cỡ một cái bàn nhỏ và có các kí tự lạ hoắc được khắc lên đó. Tôi chạm tay vào và sau khoảng một phút, chả có cái phản ứng chuyển màu nào cả. Tức là tôi vẫn chưa phạm tội nào, thế là họ cho tôi đi.

[ Chào nhé cô Yuna, hẹn gặp lại, nếu có rắc rối gì thì cứ đến gặp tôi nhé, đừng ngại, chúng tôi sẵn sàng giúp đỡ cô.]

Tôi chia tay bọn họ ở trước của quán trọ mà bọn họ giới thiệu tôi.

Quán trọ này khá lớn, nó có ba tầng, bề ngoài cũng khá là sang trọng, bên trong sạch sẽ, không một vết bẩn bám trên tường mà thường được thấy ở các căn nhà xung quanh.

Không có mùi lạ, với một đứa mũi rất thính như tôi bây giờ mà bảo không có mùi lạ thì mức độ sạch sẽ phải trên mức A+.

[ Chào mừng quý khách. Oh một vị khách dễ thương, cô cần gì, tiểu thư tai cáo bé nhỏ.]

Người nói với tôi là một người phụ nữ ăn mặc khá hở hang, có phần nguy hiểm theo nhiều kiểu trong mắt cô ta. Da trắng bóc và bộ ngực Kkkkkhủng Ghê.

[ T...tôi muốn thuê phòng, cô là...]

[ Tôi là Mai, chủ nhà trọ này, cô muốn thuê bao lâu.]

[ Uhm..... một tháng đi]

[ Vậy thì giá là 30000 Gold, nếu ăn trưa và tối nữa thì 42000 Gold, cô thấy thế nào.]

[ Được thôi, tôi chấp nhận]

Tôi lấy bọc tiền lúc nãy, lấy lại 8000 Gold và đưa cho cô ấy.

[ Đây là chìa khóa phòng nhé, nó nằm ở phía cuối hành lang trên tầng ba ấy.]

Tôi cầm lấy chía khóa và lên phòng của mình.

Căn phòng này khá là sang trọng, nhìn giống như một nhà nghỉ khách sạn ☆☆☆ ở thế giới cũ của tôi. Tôi cất kiếm và bộ đồ trang bị vào trong rương rồi sà vào trong chăn đệm mềm mại có mùi hoa oải hương dễ chịu và ngủ thiếp đi.

Có ai nhận ra là truyện tui thường kết thúc chương bằng cách ngủ đi không.

Nếu khó chịu thì bảo nha.