Chương 4: Quá trình luyện tập

Vẫn là tôi đây , sau một hồi tìm đường giải phóng tâm hồn khỏi căn nhà quái gở hay đúng hơn con đàn bà quái gở đó . Tại sao tôi lại kêu là bà ? Bởi vì cô gái í thực sự khiến tôi rất khó chịu cứ như mặt trăng với mặt trời vậy . Đến tận đêm tôi oải quá đành lăn ra sàn ngủ - tìm mệt cả hơi . Đêm hôm đó là một đêm tôi thực sự cảm thấy ngủ ngon nhất trong cuộc đời mình vì ở thế giới bên kia lúc ngủ lúc nào cũng phải nghe những âm thanh khó chịu :" Tiếng đồng hồ , còi ô tô , tiếng la hét của những người tụ tập ... " . Còn ở đây nơi vòng lặp vô tận , khi không gian thời gian bị đóng băng tôi chỉ cảm thấy được hơi thở của chính tôi thôi . Tắt ngọn nến đi 🕯màn đêm dần bao phủ lấy tôi như những bàn tay to lớn muốn bóp nát tôi . Cứ tưởng tượng tôi lại càng sợ hơn vậy nên tôi đã nhắm mắt và ngủ đến sáng .

Bình minh lại lên những tia sáng len lỏi qua cửa sổ . Tiếc thay tôi lại nằm trong góc tối đù má nó ! Tôi đã ngủ như chết dưới sàn nhà , mặc kệ ánh nắng 🌞 tôi lại nằm ngủ tiếp - Có vẻ tôi đã dần bỏ cuộc trong việc tìm đường ra . Nằm được một lúc có tiếng mở cửa :" rắc , cạch " tôi mở một bên mắt lên xem đó là ai - thật vờ lờ lại là cô gái í , mặt cô í bây giờ có vẻ khoái chí , tâm đắc lắm . Thật bực mình không , tôi mất mấy ngày vào những chuyện vô bổ thế này thì sau sao mà thế sống sót được đây ! Tôi chưa kịp ngồi dậy thì cô gái í đã dịch chuyển tôi ra không gian bên ngoài . " Bịch " tôi ngã sấp mặt trên nền cỏ xanh dịu , ủa thế này là sao ? Bây giờ mọi thứ thật yên bình , những cánh đồng hiu hít phía xa , những bãi cỏ xanh rì - một mùi hương êm dịu đang lan tỏa trong tôi ( cre - phê cỏ cmnr ) . Cô gái í thấy tơi bỡ ngỡ trước khung cảnh thơ mộng đó bèn nói :

-" Ê cảm giác được đi trong vòng lặp không lối thoát vui chứ ? Hahaha , mình biết ngày mà , Hahaha ! ".

Tôi chán luôn , lại cái điệu cười đó thật đáng ghét mà . Thôi cái gì đến thì đến , tôi đứng lên rồi quay sang hỏi :

" Thế hôm nay đưa tôi đến đây để làm gì ? Không lẽ cho tôi hít cỏ xong vác đi hành tiếp ? Bruuuuu , what now ? ".

Cô gái í chỉ tay về phía trước :

-" Ở phía bắc là nhà của mình và bên này tận phía nam nha , ở đây tha hồ mà luyện tập luôn . Nói trước mình dạy rất nghiêm khắc nhé , không tử tế mình thiêu cậu luôn . Thà dạy được chứ không từ bỏ ! Hahaha "

Cuối cùng giây phút này cũng đến , tôi sẽ học được phép gì mới chăng ? Thật đáng mong chờ . Trong lúc tôi đang mê mẩn về những loại phép cô gái í đã thay đổi trang phục - À mà quên lúc trước tôi không để í bây giờ chịu quan sát tôi mới thấy từ một bộ đồ phù thủy đen kịt nay cô gái í đã thay bằng bộ váy dạ đen - vờ lờ vẫn màu đen ! Cô gái í cầm tay tôi và hô phép " dịch chuyển "

Tôi éo tin vô mắt mình giờ tôi lại ở một thành phố nào đó rồi . Trên người tôi bây giờ là một vests chỉnh tề , tóc tai đàng hoàng . Đây có lẽ là bài luyện tập chăng ? Tôi vẫn cứ tưởng cho đến khi cô gái í kéo tôi đi mua sắm . Ơ ơ đù má luyện tập kiểu gì thế này ? Tôi đang phân vân nên lên tiếng thắc mắc 🤨 :

-" Ê cô kia , cô lại đưa tôi đến đâu thế này ? Đùa nhau à ? ".

Cô gái í liền đáp :

-" Ơ kìa vẫn đang luyện tập nhá ! Quen nhau lâu rồi gọi mình là yu chan đi . Bước đầu tiên trong học phép đó là đi giao lưu trò chuyện với mọi người mở mang tầm nhìn , biết cách lợi dụng và kiếm tiền đã , mình nói đúng không ? Haha , thôi đi đi mà mất mát gì đâu ở đây có phải thế giới cậu đâu mà lo với chả ngại !! ".

Không ngờ ngày đầu tôi học phép sẽ là ngày tôi mua sắm , phi lí vờ lờ . Đành chiều theo yu vậy . Thế là cả hai bọn tôi đi vòng quanh khu phố , ở đây khác với tầm hiểu biết của tôi rất nhiều , có những công trình được hoạt động hoàn toàn bằng phép thuật và cả các phương tiện nữa . Nhưng mà với cô gái này phương tiện chỉ để làm cảnh vì cô chỉ cần dịch và dịch thôi ... Bá vờ lờ . Mải mê với những cửa hàng vũ khí , tôi không biết sau này mình sẽ sử dụng món gì . Thấy tôi mải mê với mấy cây kiếm yu lại thở dài :

-" Sao tôi lại khổ thế này , alo alo chúng ta đang đi luyện tập đó , LUYỆN TẬP ĐÓ ! ".

Tôi kệ lời nói đó và tiếp tục suy nghĩ về những món vũ khí này . Đầu tiên phải kể đến là ... "BỐP" yu tát một phát tôi ngã luôn , có vẻ như cô í giận rồi haha . Lâu lắm tôi mới được cười vui thế này . Có lẽ tôi vẫn đang lựa chọn đúng đắn việc ở lại thế giới này . Yu có vẻ nhìn bực lắm nên đi luôn , trước khi đi tôi nói với yu một câu :

-" Thỉnh thoảng hãy cười lên , lúc cậu cười trông quái à nhầm trông đẹp hơn đấy ! "

Vừa nói xong yu chạy luôn có vẻ như cô gái đang xấu hổ chăng ? Tốt quá lần đầu trêu gái mà được như thế này thì chết cũng cam chịu . Tôi bước tiếp đi tìm yu - hài đù má lại công cuộc đi tìm rồi , tôi còn thậm chí éo biết đường cơ , vô vọng vờ lờ .

---------- Ngày hôm sau ----------

Tình cờ trong lúc ngồi đọc báo trong quán ăn - Thực ra tôi éo hiểu mẹ gì báo này lại viết loại ngôn ngữ của tiên tộc . Có một nhóm người ngồi gần đó về món tiền treo thưởng tìm được ai đó . Tôi liền trùm áo lên vừa đi qua vừa để nhìn xem đó là ai . Tôi nhìn vào và chết lặng vài phút khi nhìn thấy dòng chữ truy tìm một cậu bé con người đang lạc xung quanh đây . Lúc này đầu tôi như muốn nổ tung khi những lời nói bàn tán đó cứ ám ảnh tôi , nó khiến tôi có cảm giác buồn nôn khó chịu . Không nên để bọn chúng nhìn thấy mình , tôi liền chạy vội ra ngoài quán . Hên cho tôi phút í chả may mình chỉ chào hỏi cái thôi là giờ này hồn lìa khỏi xác rồi . Mới chỉ hôm qua tôi mới đến đây nhưng tôi đã có thể thuộc hết đường đi trong thành phố này , tất cả là nhờ công bà trằn nào đó hành tôi suốt cả ngày hôm qua . Và tôi mới nhận ra , tôi vẫn éo học được loại phép nào cả ngoài giao tiếp , đù không lẽ sang bên này làm tiếp tân , tẻ nhạt vái . Yu giờ có lẽ vẫn đang ngủ vì hôm qua yu kéo mình đi cả cái thành phố , thật là không đủ sức mà cứ thích đú giờ nằm lăn ra đất thì trách ai .

Loanh quanh phố xá trung tâm thành phố , mọi thứ đều tối tăm nhưng lại ánh lên vẻ cổ kính . Những cột điện nhìn trông thật dị , nó chỉ có mỗi một thanh xương trắng nối với cái bàn tay trơ xương nhưng phát ra được ánh sáng màu tím huyền ảo . Chiếc điện thoại của tôi may nó chỉ rơi ở nhà yu không thì tầm này nó trở thành vũ khí rồi cũng nên . Mở điện thoại ra giờ mới có chín giờ mà chỗ này như buổi đêm . Ở đây có khi luôn luôn tối và huyền ảo bới những ánh sáng tím chiếu khắp khu phố . Dĩ nhiên một thằng con người như tôi đi như không ở thành phố quỷ thì chắc éo vui lắm nên tôi liền tìm cửa ra để phắn gấp . Bây giờ con đường về nhà mới khổ làm sao khi tôi quen ăn sẵn ở cái dịch chuyển chả yu giờ cuốc bộ về khéo tôi hẹo mất . Nói là làm tôi đi bộ từ thành phố về đến nhà chả yu mất nửa ngày , với một đứa con người như tôi đi cả chặng đường là hẹo mẹ rồi . Lời như đồn tôi lăn ra trước cửa căn nhà yu vì hết hơi . Tôi có khi nên nằm một lúc thì hơn giờ vào cũng chả làm gì nằm luôn cho hồi sức . Hahaha , mệt quá nhưng nó đã mang lại cho tôi về cái nhìn thiết thực nhất của một thành phố trong thế giới khác .

------Vài phút sau------

Tôi mở mắt , tôi không còn thấy tôi nằm ở ngoài cửa nữa mà thay đó lại nằm trên giương rồi - chắc chắn là yu gây ra rồi . Nhưng tôi đã lầm đó lại là một cô gái tóc vàng với ánh mắt xanh biếc và khác với yu trên đầu của cô gái í có vòng tròn . Đù không lẽ tôi chết rồi hay sao mà lại gặp thiên thần . Cô gái í nhìn thấy tôi vội bàng hoàng lùi ra xa :

"Anh an.. Anh là ai , sao a lại ở đây ? ".

Tôi cười lên :

-" ủa thế không cô thì ai vác tôi lên đây được , mà cô là ai cho tôi biết cô thuộc tộc gì được không ? "

Cô gái í thỏ thẻ đáp :

-" Tôi ..T.Tôi thuộc tiên tộc , tôi mới có mười lăm tuổi thôi >-< đang bay qua đây thấy anh nằm ngủ khổ sở ở ngoài cửa nên tôi đưa anh về nhà tôi . Yên tâm anh sẽ không phải trở lại cái nơi tối tăm đó đâu , tôi hứa với anh điều đó .

Nói xong vẻ mặt của cô gái đó quyết tâm bưng bừng . Trời ạ kiếp tôi khổ vờ lờ hết quạ tha thì chim bắt , lạc lõng vờ lờ . Thấy cô gái có vẻ ngây thơ nên tôi lại dùng bài lạnh lùng :

-" uhm , cô bé cho anh hỏi sao mắt em to thế , cái vòng trên đầu em dùng để trang trí thôi sao , nó có cần tẩy rửa không "

tôi cười trong thâm tâm 😏

Đang cười tôi ăn ngay quả búa vô chọn đầu ngất mẹ luôn . Đệt tôi toàn tự làm phí thời gian của mình ghê . Trước khi ngất tôi mong yu có thể tìm thấy tôi và phang con nhỏ này một trận . Từ lúc sang bên này tới giờ chả có lúc nào là tôi không ngất cả hết bị yu đập giờ lại đến con nhỏ này , cáu vái .

-------Ở nhà yu lúc này------

( chuyển sang vai yu ) Ơ cái ông này giờ đâu mất hút rồi . Đến tối rồi cũng không thấy đâu không lẽ bị bắt rồi , thiệt tình ! Đành đi tìm thôi chứ biết làm sao giờ . Tôi lại ra thị trấn tìm xung quanh nhưng có vẻ không thấy đâu nên tôi rẽ vào những cửa hàng gần đó để hỏi xem bố đấy đi đâu . Sau khi hỏi bao nhiêu người họ đều nói có một cậu bé con người bị một người thiên tộc bắt đi . Tôi biết ngay mà , không để í cái là y như rằng có chuyện . Tôi biết có một cô bé thiên tộc sống ở gần đây để dò la , cung cấp thông tin cho thiên tộc . Ngay bây giờ tôi sẽ tức tốc bay đến nơi đó - vì chưa đến bao giờ nên không thể dùng phép dịch chuyển được .

Hẹn gặp lại các bạn ở chương 5

cre