Chương 2: Thế giới mới

U u u uuu tiếng kêu man rợ trong một khu rừng hoang vắng xa lạ , nơi đây tôi không biết là nơi nào nhưng chắc một điều tôi đã không còn ở nơi tôi sống vì lúc cái ánh sáng mờ ảo đó lóe lên cũng là lúc tôi mất đi nhận thức xung quanh . Điều đáng tiếc không chỉ ở lời nói cô gái ấy mà tôi còn cảm thấy sao số phận mình lại đen thế này . Mọi người hay bảo tôi bi quan các kiểu nhưng mấy ai hiểu được cái cảm giác này nhất là khi một mình giữa rừng cây bạt ngàn này . Tôi không biết mình phải làm gì bây giờ , điều đầu tiên có lẽ đứng dậy cầm điện thoại chiếu sáng thôi vì người tôi chả có gì khác ngoài điện thoại . Tôi bắt đầu bước đi lỏm thỏm từng bước một , cứ bước một bước tiếng xào xạc trong bụi cây lại phát ra cộng với những âm thanh âm u đã làm tôi hoảng sợ - lần đầu và cũng là lần trải nghiệm . Tôi bỏ qua những suy nghĩ nông cạn của mình và coi đây như một chuyến đi thực tế trong đời .

Sau mấy tiếng lết tôi sắp kiệt sức vì thiếu nước thì may thay có một con sông ngay gần đấy - nói là sông nhưng tôi thấy nó còn trong hơn suối , điêu thật ! Tôi vội lao ra lấy hai tay vớt nước lên lau mặt rồi uống nước

( cre - pha chạy bo đi vào lòng đất ) . Cuối cùng tôi đã sống lại cứ tưởng phải hẹo giữa đường thì đúng là số chó thật 🐶 .

Tôi đã ngất đi một giấc ngay cạnh bên lề sông mà ko hay biết . Tỉnh lại với ánh nắng chiếu hay gắt làm tôi muốn bốc hơi , tôi lết và gần gốc cây rồi ngồi suy nghĩ không biết mình cần làm gì tiếp . Tôi vẫn còn không rõ cái ánh sáng , cái vòng tròn dưới gầm giường tôi là gì . Theo như hiểu biết của tôi liệu có phải cái vòng tròn đó là vòng tròn phép thuật chăng ? Tôi đã đọc rất nhiều những bộ truyện phép thuật có rất nhiều kiểu phép .... Mà khoan lạc mẹ đề , thứ bây giờ tôi cần đó là tìm kiếm một nơi để sinh sống ( cre - wibu thì nhận mẹ đi )

Chưa kịp bước đi , lọt vào mắt tôi lúc này là một cô gái đang đi qua sông hái quả - quả trong rừng này dị vl , tôi muốn hái lắm nhưng lại không dám ăn .

Cô gái đó nhìn có vẻ giống người nhưng lại có những thứ kì quặc như làn da trắng tinh với đôi tai dài . Vậy là quả đúng rồi tôi chắc chắn đang ở một thế giới khác không còn ở thế giới mình nữa.

Cô gái ấy trong lúc đang hái táo đã vô tình nhìn thấy tôi , điều đó khiến cho tôi cũng bất ngờ , không biết cô ấy có sợ mình ko . Quả nhiên cô gái ấy cũng hơi run , ánh mắt cô có vẻ đang lẩn tránh đi hình bóng tôi sau cái gốc cây . Ở cái thế giới mà mình không biết gì thế này điều cần thiết bây giờ là dò hỏi thông tin và phép thuật , các loài , ngôn ngữ . À đấy ! Chết tiệt , tôi lại quên cái vụ ngôn ngữ giao tiếp rồi , lỡ mà ra nói bây giờ người ta không hiểu cái gì thì hỏng . Trong đầu tôi đột nhiên nghĩ ra ý tưởng lấy một que củi rồi bắt đầu làm cháy đầu que chỉ bằng cách lợi dụng những cái cây - Ở đây có những loại cây lạ , một số còn có quả phát ra ngọn lửa bên trong , một số có thân cây rất nóng .

Tôi lấy đống tro mà tôi vừa đốt ở đầu que củi đấy , ném xuống đất rồi lăn cây củi - và thế là tôi đã có bút viết bằng tro . Chưa bao giờ tôi nghĩ tôi có thể làm ra điều tôi đếch bao giờ làm.

Làm xong thì cô gái đã đi mất và tôi lúc này kiểu :" Dm cuộc sống " nhưng còn ở thế giới kia đâu mà than được đây ! May thay cô gái ấy đi lại rơi vài quả táo trên đường , tôi liền thu thập và đi theo ( cre - mày chuẩn bị bị ăn thịt rồi đó ) . Vượt qua bên kia dòng sông , tôi thấy có ánh sáng , có đám khói lờ mờ qua những tán cây và hơn hết có tiếng xì xào trò chuyện của con người . Tôi mừng lắm , sao bao lâu cuối cùng cũng tìm thấy một ngôi làng - Tôi không biết ở thế giới này có thành phố hay không nhưng nếu đã có làng thì chắc nó còn phải có thứ văn minh tiên tiến hơn , tôi nghĩ thế . Nói là làng nhưng ở đó nhìn lung linh lắm , có những tòa nhà cao với nét kiến trúc thì đến bố tôi cũng quỳ hàng , dị vcl . Định tiến vào để thăm quan ( cre - mày ngu rồi ) đột nhiên có quân lính vây quanh họ không sử dụng kiếm mà dùng súng với phép thuật . Đây là lần đầu tiên tôi thấy được phép thuật thực sự là như thế nào khi một cô lính bắn tôi ngất xỉu . Tôi nghĩ chắc chỉ làm choáng thôi chứ tôi mà chết thì hết truyện.

Tôi tỉnh dậy trong căn phòng tối om và .... những chấn song dọc theo mép cửa là tôi biết tôi bị gì rồi . Cảm giác lúc này thật tuyệt vời khi không làm gì mà vẫn bị nhốt ( cre - mày đột nhập thế thì lại bảo không ) . Chợt có tiếng " reng reng .. renng " tôi nghĩ chắc là điện thoại ! Mà khoan , nếu thế giới này có điện thoại liệu tôi có thể gọi về nhà được không ? Aaaa thật là phức tạp . Giờ tôi phải làm sao để giải thích đây khi không hiểu họ nói gì . Tôi tiến tới chấn song nghe họ nói , kì lạ thay tôi lại hiểu tiếng họ nói một cách kì lạ .

Cái này có phải do phép thuật chăng , tôi cũng không rõ nữa , thật vl . Nếu mà tôi hiểu được họ nói gì thì chắc chắn có thể nói cho họ hiểu được . Thế là tôi liền kêu lên :

-" Ai đó , mọi người có hiểu tôi đang nói gì không ? Làm ơn thả 🥺 tôi ra , tôi hứa là giải thích rõ ràng với mọi người l "

Một ai đó đáp lại dường như họ hiểu tôi nói gì :

-" Tôi cũng muốn thả bạn lắm nhưng đây là lệnh cấp trên nên chúng tôi không thể giúp gì thêm cho bạn , bạn hãy chờ ngài tổng chỉ huy xuống rồi chúng ta bàn tiếp "

Tôi thở dài buồn chán , thôi thì đợi chứ biết làm gì bây giờ . Ngồi một lúc lâu tôi đã ngất ngay tại chấn song ( cre - giá như tao được như mày thì tốt ) . Má nó ! phải mất gần một ngày thằng cha chỉ huy mới xuống . Tôi được mời ra ngồi ở ngoài bàn gỗ - Thế éo nào nhốt người ta chả khác nào con chuột giờ lại đối đáp tử tế vl . Nhìn thấy tôi , ông chỉ huy đang ngồi uy nghi trên ghế , tay đang cầm 1 cái cốc chăng ? Ông liền mời tôi ngồi và nói :

-" Xin lỗi cậu vì sự chậm trễ này , tôi luôn phải làm việc liên tục nên chuyện này đã gây khó cho cậu , thật lòng xin lỗi ! "

Uống xong cốc nước , ông lại nói tiếp :

-" Thật lòng mà nói , cậu đã vi phạm quyền xâm nhập phạm vi lãnh thổ trong khu vực của đô thị này ! Thấy cậu không phải người xấu nên ta vội cho cậu ra ! À mà ta chưa giới thiệu tên tôi nhỉ ! Tên ta là Kaji , hiện ta là chỉ huy quân lính ở đây . Xong đến lượt cậu đó cậu bé , cho ta biết cậu sống ở đâu từ nơi nào đến tại sao lại đến được tận thành phố trong vực thẳm "

Tôi tròn mắt không lẽ lúc quan sát tôi phê thuốc sao ? Ôi thật vl đây là một thành phố ư nhưng sao nó lại tối tăm thế này ? ( cre - mày lọt vô động quỷ cmnr ) . Tôi nhìn ông chỉ huy , thật là một con người to lớn mà khoan ông í không phải người , trên đầu có cặp sừng chả lẽ là quỷ ư 😈 . Thấy tôi bắt đầu sợ hãi , ông chỉ huy đưa tay xoa đầu tôi chấn an , rồi ông nói :

-" Không có gì phải sợ cả cậu bé , ta không làm gì cậu đâu cứ thoải mái mà nói đi , ở đây có mỗi hai chúng ta thôi "

Nghe lời ông chỉ huy , tôi liền đáp :

-" Dạ thưa ông , tôi tên là izawa kuro năm nay 17 tuổi , tôi thực sự đến từ thế giới khác chứ không phải ở đây ạ . Trước khi đến đây tôi bị một cái vòng tròn sáng lên rồi bị đưa sang đây ! Vậy ở đây là thế giới phép thuật hả ông ? "

Tôi vẻ mặt ngơ ngác nhìn ông chỉ huy , gương mặt của ông lúc này đã thay đổi nhưng nét điềm tĩnh thì vẫn giữ nguyên . Ông thở dài rồi vỗ vai tôi :

-" Cậu bé , ta nghĩ cậu bị triệu hồi sang thế giới này bởi một pháp sư rồi , ta e là giờ họ đang tìm cậu đó , nếu cậu có í định muốn trở về thì theo ta , ở chỗ ta quen một nhà pháp sư tài ba , cô ấy đã làm chủ được sức mạnh bóng tối trong quả cầu akadaba - một cấm thuật từ lâu đã không còn được sử dụng vì nó ảnh hưởng đến chính cơ thể người dùng phép . Thế nào , hãy quyết định đi những người đi tìm cậu rất có thể họ lả vương quốc của con người .

Thật sự trong đầu tôi lúc này đang phân vân giữa hai quyết định một là mình về nhà và lại sống tẻ nhạt như thế hai sống ở đây phiêu lưu đến cuối đời ? Thật là một câu hỏi nan giải @@ . Không phải để ông í đợi lâu nữa tôi liền chốt luôn ✔ :

-" Tôi đã quyết định rồi thưa ông nếu về nhà bây giờ tôi sẽ không thể biết được ai là người đã triệu hồi tôi , tôi sẽ không thể cảm nhận được âm hưởng của phép thuật nữa . Lại trở về cái thế giới tẻ nhạt đó tôi thà ở đây phiêu lưu cho rồi ( cre - anh main quên crush cmnr )

Tôi sẽ ở lại đây một thời gian để học hỏi phép thuật , cách đi săn , cách chiến đấu vì ở thế giới cũ tôi đã chịu đựng quá đủ rồi "

Ông chỉ huy cười ngạo nghễ vỗ vai liên tục vào tôi :

-" Tốt ! Thanh niên có chí khí đấy , nếu quyết tâm ta tin cậu có thể làm được ! Vậy bây giờ cậu theo ta đi gặp bà phù thủy đấy đi , nói trước cô ta quái đản lắm ít ai lại gần vì sao thì sau cậu sẽ biết "

Tôi ngạc nhiên :

-" Ơ ! tôi tưởng nếu tôi chọn về nhà mới đi gặp bà pháp sư đó chứ ? "

Ông chỉ huy liền đáp :

-" Thế ai lúc nãy bảo sẽ học tập thế ! "

Tôi xấu hổ , thật bực mình không , không ngờ ông ấy lại đang đùa mình . Thế là tôi đi theo ông í đến gặp bà phù thủy , một chặng đường mới lại bắt đầu .

Vậy là kết thúc chương 2 rồi hẹn gặp các bạn ở chương 3

cre - heishuu thậtthật