Chương 40: Chuyển Sinh Là Vua Của Ma Giới

Nhà cái hiện tại đang lắc rất chăm chú. Tên này nghe và suy đoán một hồi chắc chắn là mình đã ra hai viên xúc sắc nhỏ liền dừng tay đặt xúc xắc xuống hỏi:

-Công tử, ngài đây là mua lớn hay mua nhỏ?

Dương đưa tay lên sờ cằm giả bộ suy nghĩ rồi nhìn nhà cái hỏi:

-Ngươi nghĩ ta lên mua lớn hay mua nhỏ ah?

Tên nhà cái nhói mày:

-công tử nói đùa, tiểu nhân ta làm sao giám dạy các ngài lên mua thế nào. Nếu ngài không chắc chắn cứ như ban nãy là được rồi.

Dương gật đầu:

-Vậy thì mua lớn đi!

Nhà cái cười thầm trong bụng. Ngươi lần này không có đường về rồi! Nhưng hắn đang vui vẻ thì lại thấy Dương đặt túi tiền vào bên nhỏ. Hắn tái mặt hỏi:

-Công... Công tử, không phải ngài nói mua lớn sao?

Dương gật đầu biểu cảm lạnh nhạt:

-Ta bảo chứ ta đã đặt tiền chưa? Vả lại ngươi không cần đa sự, việc của ngươi bây giờ là mở xí ngầu cho ta xem. Lớn hay nhỏ ta đang rất khẩn chương ah. Nhỡ ta thua thì sao?

Tên nhà cái không nói gì nữa mà trực tiếp mở xí ngầu. Lần này thì hết tiền với thưởng của tháng này rồi.

Dương gật đầu vỗ tay:

-Được rồi được rồi, ta đây đã thắng vậy còn có thể tiếp tục chứ?

Tên nhà cái khóc không ra nước mắt. Tiếp tục cái rắm! Thối nắm nha, nếu như ngươi tiếp tục ta có mà đi đời. Tuy vậy hắn cũng chỉ miễn cưỡng cười:

-Tiểu nhân chưa có đủ làm công tử hài lòng rồi. Ngài theo ta thấy lên đi phòng khác ah, tiền của ta giữ đã đến cực hạn rồi.

Nhị nữ đi theo Dương đều há hốc mồm khi Dương đã thắng mà lại còn là thắng gấp 10 lần. Là 10 lần ah... 200 triệu đồng vàng các nàng biết là một con số vô cùng lớn. Có người lao động cả một đời mà gia tài chỉ có 2 triệu vậy mà công tử của các nàng chỉ chơi một lát đã thắng 200 triệu. Đây là cái gì vận khí nghịch thiên ah.

Nhưng thật ra thì hai người không biết Dương chính là dựa vào hệ thống mà gian lận. Không biết có phải chỉ Dương mới làm được cái trò này thôi hay không nhưng dương chắc rằng chơi cái này cũng chỉ có mức ah! Thắng nhiều quá người ta sẽ nghi ngờ ngươi gian lận cũng khổ.

-Thôi, bản thiếu gia ta mệt nắm rồi. Tất cả dẹp quá một bên đi ta không chơi nữa!

Tên nhà cái thấy Dương muốn cầm tiền chạy đi hắn không nghĩ ngợi gì lập tức rút kiếm đâm về phía Dương. Dương vẫn bước về phí trước như không hay biết gì khiến tên nhà cái này ngỡ ngàng nhưng hắn không có do dự lập tức đâm phía trái tim Dương.

-"Booong"

Kiếm của tên nhà cái đâm xuyên qua lớp vải nhưng lại dừng lại ngay sau đó. Âm thanh kia chói tai kèm theo đó là sự bắn ngược lực lại của tên nhà cái.

-Rất có gan!

Dương quay lại khen ngợi tên nhà cái khà khà cười hai tiếng quái gị

-Nhưng không may người mà ngươi chạm vào lại là ta nên ta sẽ cho ngươi biết cái gì là thiên đường có lối ngươi không đi mà địa ngục không lối ngươi lại cứ tiến vào.

Trên tay Dương hiện ra hai thanh Tu La Kiếm. Cả hai thanh kiếm núc này đỏ rực hơn cả bình thường vì nó cảm thấy sát ý của Dương. Cũng không phải Dương đã thu phục được kiếm linh thủ hộ nó mà là nó cảm nhận thấy sát khí và huyết tinh từ khí tức của Dương nên phản ứng lại. Tu La Kiếm là đôi song kiếm rất khó thu phục nhưng lại rất rễ lợi dụng một núc. Chỉ cần là người động sát khí muốn thấy huyết tinh thì tu la kiếm đều "giúp" người đó đạt thành mục đích.

Tên nhà cái núc này hốt hoảng lui ra sau mà ở hai bàn kế bên hai tên nhà cái khác cũng rút kiếm ra ngăn Dương động thủ.

-Đều là một lũ đáng chết cả. Đã vậy ta sẽ thành toàn cho các ngươi vậy!

Dương động tay, hai đoàn kiếm khí bắn ra về phía hai tên nhà cái trẻ chúng ra làm hai mà chưa cả kịp kêu lên. Máu của cả hai tên này bắn ra tung toé mà tu la kiếm trên thân gần như không có dấu vết gì. Kiếm linh tu la kiếm vũng động thoát khỏi tay Dương và trực tiếp hút cạn máu trên sàn. Tên nhà cái kia giờ này sợ đến xanh mặt. Dương bước tới bên hắn hai tay khẽ động tu la kiếm lại một lần nữa bay về tay hắn. Tên nhà cái thấy thế lập tức run rẩy quỳ xuống cầu xin:

-công tử.... Ta ... Ngàn sai vạn sai xin người... Xin người đừng giết ta... Ta còn muốn sống...

-quá muộn rồi.

Dương nói xong hai thanh kiếm trên tay lập tức cắm vào người của tên nhà cái này khiến máu của hắn nhanh chóng bị khô kiệt

-Ngươi... Chắc chắn sẽ phải hối hận.

Tên nhà cái cuối cùng thốt ra một câu. Dương lắc đầu rồi rút kiếm ra khỏi tên nhà cái cất vào không gian của hệ thống.

-Thiếu... Thiếu gia, người lại giết người rồi ư?

Hai nha đầu kia sợ hãi hỏi

-phải. Ta lại giết thêm một người ah! Đi, bây giờ thì đi mua sắm nào! Hôm nay thiếu gia ta sẽ mua cho các ngươi bất kể thứ gì. Chỉ cần các người thích bổn thiếu gia mua tất!

Hai nha đầu vẫn còn chưa hoàn hồn lắc đầu lia lịa:

-Thiếu gia, ta rời khỏi đây đi. Để người của họ biết ta làm ra việc này chắc chắn ta sẽ bị bắt đó...

-Thôi-Dương dơ tay ngăn cản- ta đi mua đồ của ta tiện đó Thiếu gia ta sẽ lựa đồ cho các ngươi luôn.

Dương kéo tay hai nha đầu ra khỏi sòng bạc trước ánh mắt sợ hãi của mọi người. Không ai giám ngăn cản hắn bước đi .bọn nhà cái trong sòng cũng có một vài người ra ngăn cản nhưng chẳng có ích gì. Nhưng Chí ít ra chúng cũng tạo được hiệu ứng hoàn mỹ cho Dương. Sau này người đời còn truyền đi một câu chuyện: ai cũng có thể đắc tội nhưng ngươi đừng dại dột mà đắc tội Dương Phong


Quay lại với câu chuyện: sau khi Dương li khai khỏi sòng bạc hắn lôi hai nha đầu Mộng nhi cùng Ngọc nhi đi khắp Tĩnh An Thành. Hắn mua vô số dược liệu, đồ dùng và cả một số loại thực vật thiết yếu. Có không gian hệ thống thì mọi thứ hầu như được bảo vệ nguyên vẹn mà không hỏng hay hư hại.

-Ài... Các ngươi không mua thật à?

Dương chưa có cất đồ vào không gian hệ thống mà thuê một chiếc xe đi cùng để chở đồ. Hắn thấy đồ đạc của mình cũng khá nhiều rồi nhưng Mộng nhi cung Ngọc nhi còn chưa có mua qua.

-Thiếu gia... Ngài lên về thôi. Số tiền ngài mua cũng quá nhiều rồi. Chúng ta cũng chỉ là người bên ngài thôi nên ngài đừng lo lắng chuyện đó

Mộng nhi nhanh nhẹn đáp lại

-Phải đó ca ca. Ta thấy bộ đồ ta mặc cũng khá ổn rồi. Không cần phải mua thêm đâu

Hồ Ngọc nhi cũng đồng thời nói ra.

Dương cau mày. Hắn lắc đầu thở dài:

-Được rồi. Các ngươi đứng đây chông đồ. Ta ra đây chút rồi về.

Mộng nhi chắp tay khẽ cúi người:

-Nô tì đã biết. Thiếu gia đi nhanh về nhanh ah!

*

Dương trở lại xe đồ của mình khi trời đã về chiều. Hai tay hắn ôm một đống đồ lỉnh kỉnh đặt vào xe vừa thở vừa nói:

-Đi. Mệt chết thiếu gia ta rồi, các ngươi lên cảm thấy vinh dự cho việc sắp tới ta làm cho các ngươi đi.

Hai nha đầu không hiểu trên đầu hiện ra hàng chục giấu chấm hỏi. Thiếu gia ah, ngài làm gì cho ta mà ta phải cảm ơn ngươi ah?

Về đến Yên liễu các Dương chuyển đồ đạc cùng một Đống to gì đó hắn mua mất cả buổi chiều vào trong phòng rồi viết một tờ giấy gián lên cửa:

-Ta đang bế quan. Không có việc xin đừng làm phiền.

Ban đầu Mộng nhi, Linh nhi cùng Ngọc nhi nghĩ hắn chỉ vào đó một hai ngày nhưng rồi một tuần, hai tuần rồi một tháng qua đi vẫn không thay tung tích của hắn khiến cho các nàng bắt đầu cuống cả lên. Riêng Hàn lệ thì chẳng có chút động tác gì. Nàng biết Dương đang làm gì nên không cuống cuồng như mấy nha đầu kia.

Núc này ở trong một căn phòng...

Hai thanh Tu La Kiếm kịch liệt run rẩy phát ra hàn quang mãnh liệt như muốn thoát khỏi tay ai đó nhưng chỉ một núc sau ánh sáng kia ảm đạm đi rồi dần biến mất. Ai đó dơ hai thanh Tu La Kiếm lên nhìn thoáng qua rồi bắt đầu ha hả cười. Ai kia ở đây không phải Dương thì là ai? Hắn trong một tháng này đã giải bỏ áp chế của hệ thống và bắt đầu thu phục từng kiện thần khí một. Hai thanh Tu La Kiếm là cuối cùng vì hắn biết hai thanh kiếm này chính là khó thu phục được nhất.