Chương 39: Chương 39: Đánh Bạc(p1)

Thiếu niên kia nghe vậy quay người lại cười cười nói ra:

-xin hỏi tại sao thiếu gia ta phải giúp cô ah? Thiếu gia ta đây còn chưa biết là giúp ngươi thiếu gia ta gặp chuyện tốt hay chuyện xấu ai rảnh mà nhúng tay vô?

Nữ tử kia vội vàng nói:

-Ta... Ta là quản lí... Không đúng, ta là con gái của Huyết Linh Đài, chủ nhân của nơi này... Công tử chỉ cần giúp ta ta sẽ hậu đãi công tử thật tốt ah...

Nàng nói ấp a ấp úng. Cũng đúng thôi, bây giờ đây thiếu niên kia là người duy nhất có thể cứu nàng. Nàng mà không thuyết phục được người ta chẳng phải nàng sẽ bị mất đi cả một đời con gái ư? Trong tình huống đó ai là người không gấp được?

Thiếu niên cười cười lắc đầu với nàng:

-Thiếu gia ta cũng không thích xem vào chuyện của người khác ah nhưng gặp nhau tất là hữu duyên không phải là báo ứng ah! Tốt, ta sẽ giúp cô.

Lăng phong vẫn ngồi trên người của nữ tử cười ha hả nói ra:

-tốt, tốt nắm! Một tên luyện khí tầng 8 và hai nữ tử bình thường. Tốt cho cái gọi là hữu duyên ah! Lâm Ngô, Mạt đào vừa khéo có hai nữ tử dung mạo không tệ, hai ngươi giết tiểu tử kia và hành động thôi, ba nữ tử cùng rên la cái loại này Lăng phong ta còn là lần đầu hưởng qua ah, giết hắn đi! Ha ha ha, ông trời có mắt, ông trời có mắt ah!

Nữ nhân nằm dưới Lăng phong thần sắc tuyệt vọng. Ban đầu nàng không nghĩ Thiếu niên kia tu vi lại thấp vậy ah! Nếu biết thà nàng chịu đựng một mình chứ không kéo thêm hắn và hai nữ tử kia vào ah. Nhìn hai nàng khá ngây thơ, lại là người lạ nên nàng chắc chắn cả hai người này không phải người của tiểu lâu ah! Mình thật là một gánh lặng ah...

Nhưng nàng chưa kịp nghĩ ngợi hơn một chút thì hai tiếng thét chói ta vang lên. Chỉ thấy huyết tinh tung toé, hai tên nam nhân có thực lực Trúc cơ sơ giai kia đang ôm lấy hai tay của mình nhưng cả hai đều bị cụt đến tận khuỷu tay làm sao mà ôm được. Thiếu niên kia vẫn đứng đó thần sắc không hề biến đổi:

-Ài... Các ngươi định làm gì thiếu gia ta đây vậy? Người hầu của thiếu gia loại xúc vật tư chất bỏ đi như các ngươi chưa có tư cách động tới ah!

Lâm Ngô tức giận hét lên:

-Tên khốn, ngươi chết đi cho ta!?!

Hắn vừa nói ra câu đó thì đầu hắn cũng không còn trên cổ. Thân thể hắn như con diều đứt dây lao xuống đất đánh bịch một cái. Rồi tiếp tục là tên Mạt Đào và giờ chỉ chừa lại Lăng phong. Máu huyết ở hai thi thể chảy ra Đang dần có xu hướng chảy đến và bị thanh kiếm kia hấp thu. Lăng phong hắn nhìn chằm chằm vào hai thanh kiếm trên tay của thanh niên kia bỗng dưng run run hét lên:

-Thần binh... Thần binh Tu La kiếm... Không những thế lại còn là hai thanh... Công... Công tử... Ta sai rồi. Ngàn sai vạn sai người đừng chấp vặt với lão phu ah... Chỉ cần ngươi lưu cho lão phu ta cái mạng này lão phu nguyện ý dâng lên tài sản của ba người chúng ta ah...

Hắn chưa kịp nói xong thì kiếm quang quét ngang qua cổ hắn. Đầu hắn bay ra khỏi thân thể, chết không nhắn mắt.

Thiếu niên xong việc tra hai thanh kiếm vào vỏ quay người định dời đi thì nữ tử kia bỗng gọi lại:

-Công tư... Ngươi cần tiền mà ta hứa cho công tử ư? Hay ngươi chán ghét tiền bạc ở cái nơi giơ bần này ư?

Thiếu niên kia quay lại khẽ lắc đầu cười;

-Nếu như chán ghét thiếu gia ta đến đây làm gì? Chẳng qua gặp được ngươi coi như ta giúp ngươi một kiện xự việc ah. Không cần phải đa lễ đâu.

Thanh niên kia lại định quay đi thì nữ tử lại gọi với lại:

-công tử... Ta muốn biết tên của ngươi ah!

Thanh niên khẽ lắc đầu:

-muốn biết tên người khác sao cô không tự giới thiệu tên mình trước nhỉ?

Nữ tử không chút ngại ngùng nói ra:

-Tiểu nữ tên Huyết Như Nguyệt. Không biết công tử quý danh là gì ah?

Thanh niên nhân kia khẽ cười, trên tay không biết từ núc nào xuất hiện chiếc quạt giấy. Hắn từ từ nói ra:

-Thiên Huyền tông Dương Tu, nếu như có duyên sau này ắt sẽ gặp lại.

Nói xong Dương từ từ quay đi ra khỏi phòng. Hai nữ nhân mà vừa rồi Lăng phong nhắc đến là Bảo nhi và Ngọc Nhi(Hồ Ngọc Nhi). Còn về việc cứu cô gái mang tên Huyết Như nguyệt này là nhiệm vụ nhỏ nhưng với mức tiền thưởng là 2 triệu đồng vàng và một cuốn công pháp, hai quyển võ kĩ thì đu nhỏ hắn cũng không bỏ qua ah!

Dương đi một núc rồi Huyết Như nguyệt mới lấy lại tinh thần. Hai tay nàng đặt lên ngực trái khẽ cười nói nhỏ:

-Dương Tu... Tên này ta sẽ nhớ kĩ. Sau này sẽ còn gặp lại ah.

Ở một phòng khác

Dương ngồi xuống bàn nhìn tên nhà cái. Nhà cái cười toe toét nói ra:

-Khách nhân, ngài muốn chơi trò gì ah? Tiểu nhân xin dốc sức vì ngài phục vụ. Mong ngài sẽ thoải mái ah!

Dương gật đầu:

-vừa rồi định lên tầng trên đi một chút địa phương nhưng có vẻ trên ấy khá ồn ào. Mà thôi, bây giờ ta chơi gì đây? Thiếu gia ta yêu cầu rất rễ: kiếm được nhiều tiền mà vui là trên hết. Có trò nào như vậy không?

Nhà cái cười ha hả nói ra:

-Ồ, ngài đúng là sảng khoái ah! Ta nghĩ ngài trực tiếp chơi đổ lớn nhỏ cấp thượng đế ah! Ở đó ngài đặt ít nhất phải 2000 khối đồng vàng mới

Được ah! Nhưng mà nếu thắng sẽ thu được 20.000 khối ah!

Dương nghe vậy liền gật đầu:

-Đi, thiếu gia ta chơi lớn luôn. Cấp thượng đế là cái gì, 2000 khối với ta chỉ là một cái hắt xì ah, đến, đến ta thực ra muốn mở rộng tầm mắt ah.

Nhà cái gật đầu trong lòng thầm cười lạnh. Trúng vố to rồi ah! Ta sẽ hút khô máu tên chết bầm này. Tháng này sẽ có thưởng thêm rồi ah!

Dương dưới sự chỉ dẫn của tên nhà cái vào một gian nhỏ. Trong đó có ba bàn bạc ngồi đã kín hai cái, tên nhà cái nhanh nhảu kéo ghế ra mời Dương ngồi rồi giải thích qua:

-Ở cấp thượng đế đổ lớn nhỏ khách nhân sẽ chỉ cần đặt tiền vào ô lớn hay ô nhỏ trên bàn. Ta xóc bằng hai đồng xu nên ngài yên tâm, việc gian lận sẽ không có ah!! Ngài bỏ ra bao nhiêu tiền thì đổ trúng sẽ gấp 10 số tiền đặt ra ah.

Dương gật đầu ra vẻ hiểu hỏi;

-Đặt cược ở đây cao nhất được bao nhiêu tiền?

Tên nhà cái giơ hai ngón tay khẽ nói:

-Hai triệu ah

Dương gật đầu đưa tay vào túi lấy ra một bọc tiền nói:

-Ngươi xóc đi, thiếu gia ta hôm nay không tiêu hết 20 triệu này sẽ không về ah!

Tên nhà cái cười gật đầu. Phen này phát tài rồi.

Nhà cái bỏ hai đồng tiền vào một cái đĩa úp lên cái bát rồi lắc. Những tiếng lanh canh thanh tú thoát ra nghe mà mê mẩn lòng người. Trách không được nhiều người chơi trò này vậy.

-Mua đi công tử! Mua lớn bỏ lớn mua nhỏ bỏ nhỏ. Ít nhất 2000 nhiều nhất 2 triệu. Mua nhanh mua nhanh ah!

Dương lấy ra 2 triệu ném vào nên nhỏ. Nhà cái cười híp mắt mở ra nhìn:

-Lớn ah. Công tử không may mắn rồi.

Tiếp đó liên tiếp 10 ván dương đều thua. Tên nhà cái cười ngoác cả miệng nói ra:

-công tử, ngài đổ tiếp ah, lớn hay nhỏ đây?

Đang định lấy tiền ra đặt thì Bảo Nhi kéo tay:

-Thiếu... Thiếu gia, ta thấy hay thôi đi, hôm nay quá đen đủi rồi.

-đúng vậy, Dương ca ca, ngươi không nên chơi nữa ah!

Hai nữ ra sức ngăn cản nhưng Dương vẫn ném tiền ra 2 triệu nói:

-Nếu như còn thua thiếu gia ta sẽ thôi ah!

Tên nhà cái thấy Dương đặt vào ô lớn thì biến sắc. 10 lần mỗi lần đều đặt một lớn một nhỏ nhưng rõ ràng hắn vừa đặt lớn ah... Mánh này bị hắn phát hiện rồi.

Nhà cái mở ra bát. Là lớn ah. Dương đứng dậy vỗ bàn:

-các ngươi thấy chưa? Thiếu gia ta thắng rồi!

Hai nữ không giám nói gì nữa còn tên nhà cái móc tiền đưa cho Dương. Dương cười nói ra:

-thế này đi, thiếu gia ta đang có tâm tình tốt, ngươi làm một kèo đặc biệt được không? Ngươi lắc xí ngầu, ta sẽ mua lớn nhỏ một lần giá 20 triệu đồng vàng. Nếu thắng ta tiếp tục còn nếu thua ta thôi ah!

Tên nhà cái đổ mồ hôi hột. Mé nó, chơi lớn vậy nhỡ ta thua thì * mẹ m*y bố lấy đâu ra lắm tiền như vậy để đền ah...

Nhưng rồi hắn lại nghĩ lại. Dương vừa vào chơi thôi, vận khí hắn chắc may mắn nắm mới trúng được một lần. Việc này có vẻ vẫn nằm trong dự liệu của bản thân hắn ah!

Nghĩ vậy hắn liền cười nói ra:

-Vậy công tử suy nghĩ thật kĩ mà mua ah! Ta sẽ lắc xí ngầu ngay đây.

Tên nhà cái nhanh tay đặt xúc xắc vào trong rồi lắc như sợ chỉ cần chậm 1 khắc Dương sẽ đổi ý vậy. Lần này ngươi mắc bẫy rồi ah!

Dương lắc đầu. Hắn biết tên nhà cái này nghĩ gì nhưng hắn đã dùng đến kĩ năng rồi chỉ cần nghĩ bằng đầu gối cũng sẽ biết là nên đặt lớn đặt nhỏ ra sao ah. Chẳng qua hắn để mất 20 triệu là để nhử cho tên này tham lam mà cào cấu hắn nhưng cuối cùng hắn mới là người cào cấu lại y ah!