Chương hai đã ra, cầu linh thạc và cả like nữa...(p/s: ta nhắc lại cho tất cả mọi người được biết: ta không lậu lái gì truyện của ai cả. Chẳng qua đây là lần đầu ta viết lên ta mới dựa vào các địa điểm và tên một số nhân vật trong truyện vô thường(mạc mặc) mà thôi. Việc dùng tên này ta đã xin phép và được tác giả mạc mặc đồng ý. Các đạo hữu đừng có nói là ta chế truyện của người khác ah... Ta mới viết truyện mà, ai mà chả có lần đầu tiên cho nên... Đừng bình luận như vậy nữa. Ta đây là quang minh chính đại ah!!!!)
***
Sáng sớm hôm sau
Vũ Hạ tỉnh dậy, một lần nữa nàng lại ướt đẫm mồ hôi và bên dưới tràn đầy thủy.
Đêm quan nàng nằm mơ thấy Dương cuồng bạo chiếm lấy thân thể nàng. Trong mơ,nàng đã kêu lên, van xin hắn hãy dừng lại nhưng... Hắn càng thô bạo với nàng hơn. Nàng trong.mơ đã chết đi sống lại vì sung sướng nhưng... Khi tỉnh dậy cứ nghĩ lại cảnh mình trong mơ nàng lại thấy xấu hổ và e ngại.
Nàng là một sử nữ sao lại có một giấc mơ như vậy chứ? Phải biết rằng nàng chưa từng nghĩ đến ai cả. Tỷ tỷ của nàng đã nói nam nhân trong thiên hạ ai cũng xấu xa nhưng hắn thì có vẻ không phải ah... Nghĩ tới đây nàng lại lắc đầu lia lịa. Mk chịu ảnh hưởng từ tỷ tỷ nhiều quá rồi. Mình nên suy nghĩ khác đi thôi.
Nàng đứng dây rời giường đi thay quần áo mà đâu biết "thủ phạm" của giấc mơ kia chính là chiếc khăn tay của Dương. Hôm qua nàng đã chịu ảnh hưởng bởi mùi hương trên khăn tay hắn lại thêm chuyện dư chấn của linh hồn giao nhau nên nàng đã mơ thấy Dương "thịt" mình...
Ra khỏi phòng nàng gặp phải Dương đang tập trung luyện kiếm kĩ. Các kiếm khí hắn chém ra đều mang một hơi thở sát khí khiến cho nàng cảm thấy khó chịu. Tu La kiếm đâu phải hàng để lugện võ??? Hắn làm vậy không sợ ảnh hưởng người khác à...
Nhưng nghĩ đến đây nàng mới chợt nhớ. Hắn ta ở yên liễu các này chỉ có một mình. Trừ hai nha đầu đang lấu bữa sáng ở các đó khá xa thì trong yên liễu các này đâu có ai? Hơn nữa hình như hắn đã điều kiển được kiếm khí nên không phát ra uy lực của chúng. Nam nhân này... Quá là bí ẩn ah!
Núc này, Dương chợt dừng lại. Hắn cảm thấy có người đang theo giõi hắn nên quay đầu nhìn bốn phía. Thấy Vũ Hạ hắn cười gật đầu:
-Hạ cô nương buổi sáng tốt lành!
Vũ Hạ đỏ mặt gật đầu. Trong đầu nàng cảnh tượng đêm qua lại tái diễn một lần nữa...
-Ta... Ta đi ra đây một lát...
Vũ Hạ nói rồi chạy như bay ra khỏi mảnh sân rộng lớn. Dương nhìn theo tò mò:
-Kì quái, ta ngửi thấy chút mùi lạ à nha.
Dương lầm bầm nói. Mùi hương này khá giống mùi hương trên người vũ hạ nhưng có chút hơi nhạt. Lắc đầu vài cái hắn cất hai thanh kiếm đi kết thúc màn tập luyện kiếm pháp của mình.
Từ núc tới thế giới này đã qua 4 ngày rồi, ngày nào Dương cũng tu luyện miệt mài. Hắn bây giờ chuẩn bị bước vào luyện khí tầng ba nên trong thời gian này hắn muốn tập trung vào tu luyện để đột phá lên tầng bốn. Sau khi giải quyết bữa sáng hắn đi vào phòng đóng cửa lại tu luyện. Lấy một viên Tụ linh đan ra uống vào hắn cảm thấy cơ thể như ấm lên, một giòng nước ấm đang chảy xuôi theo lộ trình của bá vương quyết tầng 1 trong kinh mạch khiến hắn cảm thấ dẽ chịu. Tốc độ vận chuyển dần tăng lên. Nửa phần, một phần , hai phần... Cuối cùng tăng đến gấp 5 lầm tốc độ bình thường hắn vận chuyển. Dược lực của đan dược còn nhiều nhưng... Thiên địa linh khí quá mỏng manh làm hắn thấy quá ư là khó chịu. Hắn mở bảng điều kiển, lấy điện thoại ra tra xem quanh đây có chỗ nào thiên địa linh khí dồi dào không.
Một bản đồ với đủ loại màu sắc hiện ra trước mắt Dương. Hắn thấy đây không khác gì bản đồ hay xuất hiẹm trong chương trình dự báo thời tiết núc còn trên địa cầu chỉ khác cái... Nó không phải mảnh đất hình chữ s mà hắn từng sống,nơi này là một chỗ to và rộng như một châu phi thứ hai vậy. Kích thước khá rộnh và hắn phải phóng to gấp 20 mấy lần mới thấy được một chấm đỏ nhỏ tí như hạt cát trên bản đồ. Sau khi phíng to vô số kể hắn thấy được mình đang ở đâu và thấy rằng lồng độ linh khí khá thưa thớt. linh khí quanh đây không nhiều nên hắn lướt đi quanh bả đồ.
Hắn dừng lại một chỗ ngạc nhiên. Một mạch linh mạch?? Hắn nhìn tên và thấy rẳn đây là ở trong khúc đình sơn. Ngọn núi này có một cái hồ lớn tên dạ vũ hồ và một cái linh mạch ở trong một ngọn núi nhỏ. Dương mừng như vớ được vàng. Vậy là vấn đề tu luyện của mình giải quyết xong rồi. Hắn cười rồi chuẩn bị đò chạy lên khúc đình sơn...