Editor: Nguyệt
Quan Cẩm quyết tâm đánh Lục Vân Dương một trận cho hả giận. Mặc dù đánh không lại, nhưng nghĩ Lục Vân Dương chắc sẽ không nỡ đánh trả nên Quan Cẩm vừa phỉ nhổ bản thân vừa mừng thầm. Được một người đàn ông như thế theo đuổi, ít nhiều gì hắn cũng thấy hãnh diện.
Quan Cẩm giơ nắm tay lên giáng xuống *g ngực Lục Vân Dương.
“A!!!——-“
Quan Cẩm dừng nắm đấm giữa không trung, ngẩn người.
Lục Vân Dương giơ tay lên ra vẻ vô tội: “Không phải tôi kêu.”
“Nói thừa, tôi còn chưa điếc.” Quan Cẩm hạ tay xuống. “Là giọng nữ, hình như cũng ở tầng này. Không phải lại là Khương Linh Huyên chứ?”
Lục Vân Dương đã mở cửa ra: “Đi xem rồi nói.”
Hai người chạy dọc hành lang một đoạn, thấy phía trước cửa phòng Phương Sâm mở toang, còn nghe được tiếng nhân viên phục vụ đang chạy đến. Các phòng cùng dãy hành lang cũng lục tục mở cửa. Mọi người nhô đầu ra hỏi nhau xem chuyện gì xảy ra.
Phương Sâm ôm vợ mình bước ra khỏi phòng, vẻ mặt trầm trọng: “Vừa rồi Uyển Tình nhìn thấy một người mặc áo choàng đen chạy vụt qua.”
Lục Vân Dương nhướn mày: “Phương phu nhân nhìn từ cửa sổ sao?”
“Không phải, là lúc mở cửa phòng.” Phương phu nhân sắc mặt tái nhợt nói, “A Sâm thấy cổ họng không được thoải mái nên tôi bảo phòng bếp làm cho ông ấy món tuyết lê chưng đường. Nghe ngoài cửa có tiếng động, tôi tưởng là nhân viên phục vụ nên ra mở cửa. Ai ngờ …” Bà dừng một lát, dường như vẫn còn kinh sợ. “Chúng tôi vừa mở cửa liền thấy một người đàn ông mặc áo choàng đen như phù thủy trong phim ảnh chạy vọt qua. Tôi sợ quá nên hét lên.”
“Phu nhân có nhìn thấy mặt người đó không?” – Quan Cẩm vội hỏi.
“Không, người đó cúi đầu, mũ áo choàng che hơn nửa khuôn mặt. Tôi không nhìn thấy gì cả.”
“Vậy còn dáng dấp?”
“… Tôi sợ quá, bây giờ chẳng nhớ được gì. Nhưng, chắc là không quá gầy cũng không quá cao, không thì tôi đã có ấn tượng. Còn béo gầy thế nào thì … cái áo choàng đó rất rộng, tôi không đoán ra được.” Phương phu nhân cẩn nhận nhớ lại.
“Tại sao cứ có người làm mấy trò đùa dai này?” Vương Húc Đồng chạy từ hướng khác đến nhíu mày nói.
“Chưa chắc đã là đùa dai.” Lục Vân Dương lắc đầu, “Bình thường ở đây không có người qua lại, cho nên người mặc áo choàng xuất hiện hẳn không phải vì hù dọa ai. Phương phu nhân nhìn thấy người đó chỉ là ngẫu nhiên thôi.”
“Nhưng nửa đêm nửa hôm, ai lại đi ăn mặc kỳ quái như thế đi lại trên thuyền?” Phương Lâm, em gái Phương Sâm, ngáp một cái.
“Đúng vậy, người đó đang làm gì?” Lục Vân Dương lặp lại câu hỏi.
Những người đứng đó đột nhiên thấy rùng mình.
“Làm sao phu nhân khẳng định đó là đàn ông? Chẳng phải mặt người đó bị áo choàng che sao?” Ôn Tĩnh Hàn không biết đi từ tầng ba xuống từ lúc nào, đột nhiên hỏi một câu như vậy.
Triệu Uyển Tình hơi ngẩn ra: “Tôi … tôi cảm giác đó là đàn ông, bởi vì kiểu ăn mặc như thế … Giờ nghe anh hỏi, tôi cũng không chắc lắm.”
“Người đó chạy hướng nào?”
Phương phu nhân chỉ tay, nói: “Đằng kia, chỗ cầu thang.”
“Rất nhiều người vừa nghe tiếng là mở cửa ra ngay. Nếu không ai nhìn thấy hắn, vậy rất có khả năng hắn chạy lên tầng ba. Hoặc là …” Ôn Tĩnh Hàn quét mắt nhìn mọi người “Trốn về phòng mình.”
Quan Cẩm cũng âm thầm quan sát mọi người: “Đồng Xung, Điền Thanh Lâm và Phương Mạch đâu?”
“Bọn họ ở hành lang bên kia, khả năng là không nghe thấy tiếng hét.” Lục Vân Trì ở cùng dãy phòng nói, “Tôi cũng chỉ nghe được âm thanh rất nhỏ. Những căn phòng này cách âm khá tốt.”
“Chiếc thuyền này vốn có thể chứa 180 người. Nhưng bây giờ tính cả nhân viên phục vụ cũng chỉ có hơn 30 người. Rất nhiều phòng còn trống. Ngài Phương, ông có chắc là không có người lạ trà trộn lên thuyền không?” Ôn Tĩnh Hàn hỏi.
Phương Sâm kinh ngạc, dường như chưa từng nghĩ đến vấn đề này: “Chỉ có thể lên thuyền lúc còn ở cảng thôi, mà muốn lên thì phải có thư mời, hẳn là không có người lạ trà trộn vào mới đúng. Nhưng … còn nhiều phòng trống, chẳng may có ai bằng cách thức nào đó lẻn được lên thuyền, trốn trong phòng trống nào đấy, thì thật sự rất khó phát hiện.”
Ôn Tĩnh Hàn nghĩ một lúc rồi nói:
Ôn Tĩnh Hàn nghĩ một lúc rồi nói: “Vì sự an toàn của mọi người, tôi đề nghị phái nam phân công nhau hai người một tổ đi kiểm tra con thuyền này một lượt. Ngoài thuyền viên và nhân viên phục vụ không thể rời cương vị, phiền ngài Phương thông báo cho tất cả những người khác cùng tham gia. Ngài với phu nhân cứ ở yên đây, để nếu có vấn đề gì còn tiện liên lạc.”
“Tôi đồng ý.” Lục Vân Dương và Vương Húc Đồng đều tán thành ý kiến của anh.
“Vậy phòng chúng tôi cũng phải kiểm tra sao?” Phương Lâm có vẻ không thoải mái lắm.
“Để đảm bảo an toàn, chúng tôi chỉ nhìn qua xem có người lạ nào lẫn vào không thôi, sẽ không xâm phạm góc riêng tư của mọi người.”
Phương Sâm gật đầu: “Cứ làm như thế đi. Tôi sẽ thông báo cho nhân viên bảo an tổ tập hợp các công nhân đi kiểm tra khoang thuyền tầng một và tầng hầm. Ba tầng trên đành làm phiền các vị.”
Những người khác còn đang ngủ đều bị gọi dậy. Mấy chàng công tử còn than ngắn thở dài, oán trách vài ba câu.
“Các quý cô sẽ tập trung ở căn phòng bên cạnh phòng ngài Phương. Những người còn lại chia ra hai người một tổ, mang dụng cụ phòng thân và đèn pin cực quang đi kiểm tra theo sự phân công chúng ta vừa bàn bạc. Đèn trong phòng đã được bật hết lên. Mọi người nhớ quan sát cẩn thận trước khi vào phòng. Chú ý an toàn. Bắt đầu đi.” Ôn Tĩnh Hàn phát huy khả năng lãnh đạo, tay vung lên, hành động!
Quan Cẩm và Lục Vân Dương một tổ, đi sau cùng.
Quan Cẩm hỏi: “Anh cho rằng có người lạ trà trộn vào thật à?”
Lục Vân Dương cười khẽ: “Không có người lạ thì con thuyền này đã đủ loạn rồi. Tốt nhất là không liên quan đến chuyện của em, nếu không chúng ta sẽ rơi vào thế bị động.”
“Hừm, như anh nói, chiếc thuyền này bây giờ chính là một thế giới biệt lập, có xảy ra chuyện gì chúng ta cũng không thể chỉ lo cho bản thân.” Quan Cẩm bĩu môi.
Hai người lên tầng ba, bắt đầu kiểm tra từng phòng một.
“Nhìn từ xa đã thấy hai tòa tháp đen, thật là khó chịu. Bọn họ không cần ngủ à?” Vừa bước qua một ngã rẽ, Quan Cẩm liền nhìn thấy cách đó không xa có hai anh vệ sĩ mặc áo đen đắng bất động trước cửa phòng.
“Chắc là bị kinh động. Nhân vật lớn có đặc quyền mà. Chúng ta ở đây làm việc mạo hiểm, người ta thì có người trông cửa được ngủ ngon.” Lục Vân Dương nhún vai.
“Câu này nghe có mùi ganh tỵ.”
“Đúng vậy, tôi cảm thấy áp lực rất lớn. Nếu không cố gắng phấn đấu thì sao theo đuổi được em?” Lục Vân Dương rất có bản lĩnh hướng mọi chuyện đến chủ đề nào đó.
Quan Cẩm nguýt anh: “Anh có phấn đấu 500 năm nữa cũng không bằng được người ta đâu. Đó gọi là huyết thống. Huyết thống, có hiểu không?”
“Tiểu cẩm, em ghét bỏ tôi?” Lục Vân Dương ai oán.
“Đâu phải mới ghét bỏ một hai ngày. Đừng bảo bây giờ anh mới biết.”
Hai người vừa trêu chọc lân nhau vừa đi đến trước mặt hai vệ sĩ áo đen. Quả nhiên bị người ta đưa tay cản lại.
“Ngài Công tước đang nghỉ ngơi. Hai vị có chuyện gì không?”
“Cảnh sát khám phòng!”Quan Cẩm nói rất đúng lý hợp tình.
“Có giấy phép không?” Bất ngờ là hai anh áo đen lại phối hợp trả lời.
“…” Quan Cẩm quay sang nhìn Lục Vân Dương.
“Giấy phép ở chỗ cảnh sát Ôn.” Lục Vân Dương lập tức lôi người khác ra làm bia đỡ đạn.
“Lần đầu tiên tôi biết mình chuyên nghiệp đến mức đi nghỉ phép cũng mang giấy phép điều tra đấy.” Ôn Tĩnh Hàn đi từ đầu kia hành lang tới, bên cạnh còn có Lục Vân Trì cùng tổ với mình.
“Để họ vào đi, Sith không để ý đâu.” Ôn Tĩnh Hàn nói với hai người áo đen.
Hai người quay qua nhìn nhau, ngoan ngoãn tránh đường.
Lục Vân Trì gãi cằm: “Ngay cả vệ sĩ thân cận mà cũng nghe lời anh, thật có bản lĩnh.”
Ôn Tĩnh Hàn mở cửa ra, “Quá khen.”
Mở cửa ra là thấy một căn phòng khách nhỏ, đồ đạc cao cấp hơn hẳn những phòng khác. Lục Vân Trì chậc lưỡi: “Ngài Phương thật bất công. Căn phòng này chắc là được chuẩn bị riêng đây.”
Cánh cửa của căn phòng nhỏ bên trong được mở ra. Canterbury mặc áo ngủ màu xám thẫm bước ra ngoài. Dù ngoài mặt không tỏ vẻ gì, nhưng ai nấy đều nhận ra tâm trạng anh ta lúc này không tốt.
“Anh mà lại mặc áo ngủ ra gặp khách à. Mấy lễ nghi quý tộc cứng nhắc giáo điều của anh đâu rồi?” Ôn Tĩnh Hàn không sợ chết đổ thêm dầu vào lửa.
“Bây giờ là một rưỡi sáng. Chẳng lẽ tôi phải mặc lễ phục thắt nơ sao?” Ngài Công tước quét mắt nhìn hai anh áo đen nào đó vừa theo vào.
Hai người cúi đầu lùi đến góc phòng. Không phải lỗi của chúng tôi. Là do người đó của ngài gây họa.
“Thật ra bọn họ rất ngưỡng mộ ngài. Cho nên không tiếc tìm bất cứ lý do nào để được tận mắt chứng kiến cuộc sống thần bí của hậu duệ quý tộc hoàng gia. Theo cách nói của chúng tôi thì họ là fan cuồng. Mà đã cuồng rồi thì ngài còn so đo làm chi,” Ôn Tĩnh Hàn nhanh chóng cười làm lành trước khi Canterbury lên tiếng đuổi người, vừa nói vừa hung hăng trừng mắt nhìn ba người nào đó đang định phản bác mình không bị ‘cuồng’.
Công tước thản nhiên liếc nhìn ba ‘fan cuồng’ không hề có ý rời đi: “Các ngươi tra được gì rồi?”
“Tạm thời chưa tra được gì. Chúng ta đã kiểm tra ba tầng, không có vấn đề gì.” Ôn Tĩnh Hàn lắc đầu, “Những người khác còn đang kiểm tra.”
Dường như Công tước không mấy hứng thú với kết quả điều tra, câu hỏi vừa rồi đại khái chỉ là ‘ngôn ngữ ngoại giao’ mà thôi. Điều hắn càng quan tâm hơn là: “Em tra xong rồi thì về đi ngủ.” Nói rồi kéo Ôn Tĩnh Hàn vào phòng ngủ.
Đi chưa được mấy bước, hắn lại dừng, không quay đầu lại nói: “Muốn cúng bái cũng được, miễn đừng tùy tiện chạm vào đồ vật.” Sau đó kéo người vào phòng, đóng sập cửa lại.
… Ba người chỉ đành ‘cúng bái’ đơn giản mấy chỗ trong phòng. Tất cả đều bình thường.
Lục Vân Trì dán tai lên cửa phòng ngủ: “Không biết sẽ kịch liệt đến mức nào nhỉ?”
Cửa mở ra, Ôn Tĩnh Hàn đứng ở cửa nói: “Công tước đã rộng lượng cho phép các ngươi tham quan phòng ngủ rồi, nếu tham quan xong thì quỳ an đi.”
Công tước đứng trong phòng vẻ mặt không được rộng lượng cho lắm.
“Thôi, chúng tôi thỏa mãn rồi.” Lục Vân Trì cười nói.
“Chúng tôi xin cáo lui.” Lục Vân Dương kéo Quan Cẩm còn đang cố nhìn vào phòng ngủ lại, mỉm cười gật đầu với người trong phòng rồi nhanh chóng bước ra ngoài.
“Này này, tôi chưa xem xong mà.” Quan Cẩm bất mãn vặn vẹo.
“Em có xem nữa cũng vô ích. Anh ta chỉ dẫn theo hai vệ sĩ, trong phòng không còn ai nữa cả. Với lại, em làm vậy cũng chẳng nhìn ra được đó có phải là Hermes hay không.” Lục Vân Dương bỏ tay ra.
“Nói chứ, Ôn Tĩnh Hàn sao lại ở cùng nhân vật truyền kỳ như vậy? Lại còn bắt giữ được trái tim của người ta nữa.” Tâm hồn buôn chuyện của Lục Vân Trì lại rục rịch.
“Làm sao cậu biết người bị bắt giữ con tim không phải Ôn Tĩnh Hàn?” Quan Cẩm nhướng mày.
“Chị dâu à, chị nên tin vào đôi mắt này của em đi. Vị Công tước kia mới là người chìm sâu trong bể tình.” Lục Vân Trì ra vẻ kinh nghiệm phong phú.
Có lẽ tình cảm của Ôn Tĩnh Hàn với Công tước cũng không quá mức sâu đậm. Chuyện này với bọn họ mà nói là tin tốt hay tin xấu đây …
Bận rộn đến nửa đêm, cuối cùng mọi người cũng xác nhận hết thảy đều an toàn, vội vàng về phòng ngủ tiếp. Biển đêm yên tĩnh không một tia sáng. Đột nhiên, đồng tử mắt co rụt. Dưới boong có người dừng lại bên mép thuyền một chốc rồi nhanh chóng rời đi.
Tầng một với tầng hai cách nhau khá xa. Ánh đèn le lói nhìn không rõ mặt người. Rốt cuộc là ai? Thuyền viên đi tuần? Người đó không mặc đồng phục màu trắng, mà hình như là một chiếc … áo choàng đen rộng thùng thình?!