Chương 72: Quyển 5 Chương 7

Editor: Nguyệt

Cuối cùng, Lục Vân Dương vẫn làm Quan Cẩm xù lông, bị hắn đá ra ngoài. Cửa lách cũng bị Quan Cẩm dùng tủ quần áo chặn lại.

Lục Vân Dương lắc đầu bất đắc dĩ, nghĩ một lúc rồi đến phòng của em trai Lục Vân Trì. Đang đi trên hành lang thì gặp nhóm người nhà mình chậm rãi bước tới.

“Anh hai, anh không đi ăn cơm à?” Lục Vân Trì cười tủm tỉm hỏi.

“Vợ nhỏ sắp chạy mất rồi, còn cơm nước gì nữa …” Lục Vân Dương nói với giọng u buồn.

“Ăn no mới có sức theo đuổi cô vợ nhỏ chứ.” Lục Vân Trì nói đùa một câu, rồi lập tức nhận ra đùa không đúng thời điểm, vội vàng chuyển sang chuyện khác: “Ha ha, anh hai à, bọn em đi ăn trước đây.”

“Khoan đã, đừng ăn vội. Vào phòng em trước đi.” Lục Vân Dương không quay đầu lại, đi thẳng đến phòng nghỉ của Lục Vân Trì.

Tần Tiếu không nhịn được, hỏi: “Vào làm gì?”

“Họp!”

“Hu hu, ông xã à, em đói …” Tần Sắt vô lực dựa vào người Lục Vân Trì.

“Bà xã à, anh cũng đói lắm, nhưng thôi đành chịu khó nhịn vậy …”

Vì thế, một đám người đói bụng bước vào phòng với vẻ mặt ai oán.

Nghe Lục Vân Dương nói xong, Mô Thiên Hạc tròn mắt kinh ngạc: “Anh họ, anh không nói đùa chứ?”

“Nếu là đùa thì đã tốt.” – Lục Vân Dương thở dài – “Cách mạng sắp thành công, đột nhiên lại nhảy ra một kẻ địch mới.”

“Anh à, người sống không tranh được với người đã khuất đâu. Xin nén bi thương … à nhầm, anh bỏ cuộc đi.” Lục Vân Trì bắt chéo chân đong đưa lên xuống, “Nhưng lần này anh gặp rắc rối lớn đấy. Nếu cậu ấy quyết tâm muốn liều mạng thì phải làm sao?”

“Vậy mới cần nhờ mấy đứa, đã đến đây rồi thì đừng có mà lười biếng. Anh sẽ không để mọi chuyện vượt khỏi tầm kiểm soát của mình. Quan trọng hơn là trước khi Quan Cẩm tìm ra sát thủ tên Spider kia, hắn rất có thể sẽ ngộ thương người khác. Còn đồng minh của em ấy thì mấy đứa cứ làm theo khả năng đi.”

“Vậy thưa thầy, Đại Boss phải giải quyết thế nào đây? Quan Cẩm kiên quyết muốn tự tay đâm chết kẻ thù nha.” Tần Tiếu chống cằm, mày nhíu chặt.

Sắc mặt Lục Vân Dương lúc này cũng rất nghiêm trọng. Anh ngửa đầu lên, nhìn trần nhà: “Chuyện này anh sẽ tự xử lý. Người ở trên tầng kia, mấy đứa không được dây vào, đừng có ỷ mình hơi chút thông minh mà muốn đầu cơ trục lợi.”

“Anh hai, em có được tham gia không?” Tần Sắt mắt lóe sáng đầy phấn khích, kéo tay áo Lục Vân Trì.

“Em ngoan ngoãn đi theo Vân Trì, không được tự ý hành động. Ba người họ dẫu sao cũng do nhà họ Lục bồi dưỡng, bảo vệ em lúc nguy hiểm không có gì khó khăn.” Lục Vân Dương không đồng ý.

“Tiếu Tiếu là do nhà em bồi dưỡng …” Tần Sắt nhỏ giọng kháng nghị.

“Nó là học trò của tôi.”

“Ục ục …”

Mọi người: … Đói quá ORZ

Đào Vũ tựa lên thành tàu đứng một mình, mái tóc phất phơ theo gió.

“Woa, không hổ là anh đẹp trai có máu nghệ sĩ, đứng giữa trời lạnh hóng gió mà trông cũng rất nghệ thuật!” Lục Vân Trì ôm Tần Sắt tới gần.

Đào Vũ rũ mi, nhìn bọn họ.

“Đừng làm vẻ phòng bị nhân viên tiếp thị như thế chứ, mặc dù xét về mặt nào đó tôi đúng là nhân viên tiếp thị.” Lục Vân Trì đưa cho Đào Vũ một tấm danh thiếp. “Có hứng thú gia nhập công ty của tôi không? Bây giờ ở nhiều nước, mẫu chàng trai u buồn đang thịnh hành lắm đấy.”

“KMS? Anh là nhà thiết kế nổi tiếng tự mở một công ty người mẫu đó sao?” Đào Vũ kinh ngạc nhìn Lục Vân Trì.

“Cậu biết anh ấy à?” Lúc này lại đến Tần Sắt giật mình. “Anh ấy nổi tiếng lắm sao?”

“Bà xã, đã biết chồng em lợi hại thế nào chưa?” Lục Vân Trì chớp chớp mắt đắc ý.

“Tôi chỉ cao có 1m78, đừng nói làm người mẫu quốc tế, ngay cả ở trong nước cũng không lên nổi sàn catwalk.” Đào Vũ nói với vẻ hoài nghi.

“Tôi còn có một tạp chí trực thuộc nữa, hình tượng của cậu rất hợp để làm người mẫu chụp ảnh bìa.” Lục Vân Trì mỉm cười đùa một câu, “Cậu cứ đi hát khắp nơi thế này thật đáng tiếc.”

Đào Vũ không để bụng: “Tôi thích tự do tự tại, không muốn ràng buộc mình với công ty nào cả. Hơn nữa, công ty của anh chắc hẳn ở nước ngoài, một người chỉ biết vài ba chữ La Tinh như tôi ra nước ngoài sinh sống thật sự không dễ. Đành để ngài Lục thất vọng.”

Vân Trì nhún vai: “Chỉ là một lời đề nghị thôi mà. Danh thiếp cậu cứ giữ đi, ngày nào đó cảm thấy tự do đủ rồi có thể liên lạc với tôi.”

Tần Sắt dường như không mấy hứng thú với nội dung cuộc trò chuyện của hai người họ: “Giọng hát của cậu nghe rất êm tai. Hiếm khi tôi thấy có giọng nam trầm nào có thể xuống thấp như vậy.”

Đào Vũ hơi ngạc nhiên: “Cô … thích âm nhạc?”

“Thích chứ, nhất là nhạc jazz.” Tần Sắt như tìm được tri âm, “Cậu hát jazz rất có phong cách, sao lại lên chiếc thuyền này? Chắc cậu cũng hát ở các quán bar và nhiều nơi khác nữa nhỉ.”

Đào Vũ quay đầu đi, nhìn biển rộng mênh mông: “Chỉ là trùng hợp thôi. Tôi vốn đi hát ở quán bar để kiếm sống. Một ngày nọ, có một vị khách nghe tôi biểu diễn xong thì tới hậu trường tìm tôi. Cô ấy muốn lên một chiếc du thuyền đi Hawaii biểu diễn, nhưng đối phương yêu cầu phải có ít nhất hai người, cho nên đến tìm tôi hợp tác, hỏi tôi có hứng thú tham gia không, thù lao khá hậu hĩnh. Trước nay tôi chưa ra biển bao giờ, thấy hiếu kỳ nên đồng ý. Vị khách đó chính là Elena.”

“Ra vậy. Số phận thật là kỳ diệu, chúng ta vì những nguyên do khác nhau mà cùng tham gia một chuyến lữ hành, sau đó có lẽ sẽ có những trải nghiệm thật là ly kỳ …” Tần Sắt bắt đầu chìm vào thế giới ảo tưởng của thiếu nữ.

“Ngại quá, thỉnh thoảng cô ấy lại như vậy.” Lục Vân Trì che miệng nói nhỏ, rồi kéo Tần Sắt không kìm chế được trí tưởng tượng của bản thân rời đi.

Vừa xuống cầu thang, Lục Vân Trì liền buông tay Tần Sắt ra. “Thế nào?”

“Em không thấy cậu ấy có gì hiếu kỳ hay chờ mong với chuyến lữ hành này cả. Ngược lại, mặt cậu ta u sầu như có tâm sự vậy.” Tần Sắc lắc lắc ngón tay, “Chắc chắn là không nói thật.”

“Hơn nữa, cậu ta đọc được danh thiếp của anh. Chức vị ghi trên đó toàn bằng tiếng Pháp.” Lục Vân Trì gãi cằm, “Nếu cậu ta từng nghe người trên thuyền nói về thân phận của anh, thì sao phải giả vờ như lần đầu quen biết? Nếu chưa từng nghe nói, thì một người chỉ biết vài ba chữ La Tinh sao lại đọc được tiếng Pháp?”

“Lời nói của cậu ta trước sau mâu thuẫn như vậy là do kỹ thuật nói dối quá vụng hay cố ý?” Tần Sắt không hiểu.

“Dù sao cũng có vấn đề.”

“Cô Elena nói tiếng Trung tốt thật đấy.” Tần Tiếu khen ngợi.

“Tiếng Anh của cậu cũng rất tuyệt.”

“Tôi học chuyên ngành tiếng Anh mà, đâu giỏi bằng người tự học như cô. Nhưng, cô Elena có can đảm đi du lịch khắp nơi thế này khiến tôi thật sự khâm phục.” Tần Tiếu ra vẻ hâm mộ.

“Du lịch một mình không chỉ cần can đảm, mà còn cần khát vọng ở sâu trong tâm hồn. Nếu không có tình cảm xuất phát từ nội tâm, thì khó lòng cảm thấy vui sướng khi phiêu bạt khắp nơi, không có chỗ ở cố định như vậy.” Elena dùng ngón trỏ xoắn xoắn lọn tóc, vẻ mặt có chút ngả ngớn.

“Đây là lần đầu cô đi du thuyền sao?”

“Đúng vậy. Tôi thích du lịch nhưng không thích vất vả, cho nên chưa từng đi cái nào có lữ trình dài, loại du thuyền xa hoa thế này lại càng không. Lần này khó lắm mới có cơ hội, sao tôi bỏ qua được.”

“Quả là cơ hội hiếm có. Cô Elena cũng không tầm thường, có thể trổ hết tài năng để nắm bắt lấy nó.”

Elena lắc đầu: “Thật ra chỉ là trùng hợp thôi. Có hôm tôi đến quán bar uống rượu, hơi ngấm men say nên nổi hứng lên đài ca hát. Kết quả là ca sĩ của quán bar đó, chính là Đào Vũ, nói giọng ca của tôi rất đặc biệt, mời tôi hợp tác lên du thuyền này biểu diễn nếu thấy hứng thú. Cơ hội trời ban như vậy tôi đương nhiên sẽ không từ chối.”

“Cô Elena thật may mắn.”

“Đúng vậy, tôi cũng thấy số mình khá may.”

Đêm qua Quan Cẩm chia sẻ tin tức cho Tony, bảo anh ta điều tra những người trên thuyền, ai ngờ chạng vạng hôm nay lại phát hiện di động đã mất sóng. Giờ thì phiền phức rồi, không có cách nào nhận được hồi âm của anh ta. Vệ tinh được lắp đặt ở khoang điều khiển, vì để đảm bảo ghi lại tình hình con thuyền mỗi phút mỗi giây nên có cài đặt ghi âm trò chuyện giống như hộp đen của máy bay. Hắn không thể mạo hiểm.

Chẳng lẽ đêm nay lại một đêm không ngủ? Quan Cẩm ảo não nằm trên giường lăn qua lăn lại, trong đầu toàn là kế sách hành động tiếp theo và gương mặt của Lục Vân Dương luân phiên hoán đổi cho nhau.

“Cốc cốc cốc.” Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên.

Quan Cẩm cảnh giác ngồi bật dậy: “Ai?”

“Thân ái, là anh.”

Quan Cẩm nổi đóa nhảy xuống giường, mở bật cửa ra: “Ai là thân ái của anh hả, đừng có buồn nôn như thế. Muộn thế này rồi, tôi muốn đi nghỉ. Anh không biết quấy nhiễu mộng đẹp của người khác là rất thất đức à.”

“Tuy bị em mắng là buồn nôn rồi thất đức, nhưng tôi vẫn không tài nào kím nén được nỗi lo lắng cho em vì chịu áp lực quá lớn mà khó lòng đi vào giấc ngủ.” Lục Vân Dương ôm ngực, “Tôi còn cảm nhận được sự lo âu của em đây này.”

“Anh đúng là càng ngày càng không có giới hạn.” Quan Cẩm xoa xoa thái dương nổi gân xanh, để anh vào phòng. Hắn không muốn ngày mai chuyện Lục Vân Dương đứng trước cửa phòng mình nói hươu nói vượn bị lan truyền đi khắp thuyền.

“Tôi nói nghiêm túc mà.” Lục Vân Dương đóng cửa lại, không đùa hắn, “Tôi vội tới đây để đưa ‘thuốc an thần’ cho em. Tôi đã kéo cả nhóm thân thích nhà mình vào làm đồng minh rồi, bọn Vân Trì sẽ cố gắng hết sức để giúp em. Em yên tâm, tôi biết cái gì nên nói cái gì không. Bọn họ tuyệt đối sẽ không gây trở ngại gì cho em. Áp lực của em cũng giảm đi nhiều.”

Quan Cẩm miệng há ra rồi ngậm lại, rồi lại há … Muốn giết người hả ông anh! Anh cho mọi người biết hết rồi thì áp lực của tôi sao mà giảm bớt được!

“Tôi đi trước đây, không quấy rầy em nghỉ ngơi nữa.’

“Thôi anh đừng đi thì hơn.”

Trong mắt Lục Vân Dương thoáng qua ngỡ ngàng cùng vui sướng. “Tiểu Cẩm!”

“Bây giờ tôi cần một cái bao cát để giảm bớt sức ép, hỗ trợ giấc ngủ.”

“… Tôi đến phòng tập thể thao chọn một cái cho em, đảm bảo rắn chắc hơn tôi nhiều.”