Chương 3: Thượng Thế Chí Tôn

Cột sáng chiếu thẳng lên bầu trời, dần dàn biến mất mang theo thân ảnh của Thanh, một người đàn ông trung niên sau cánh cửa bước ra, không ai khác là cha Thanh- Đỗ Hoành, Đỗ Hoành nhìn nơi cột sáng biến mất mà thở dài" Có lẽ lần này sẽ rèn luyện nó tốt hơn! Ta mong con còn sống, hãy mạnh lên và trở về con trai của ta"

Rồi ông quay sang nói với Đỗ phong" Đi thôi" cái kết bất ngờ Đỗ Phong cuối đầu nói" Vâng thưa cậu chủ" sau đó xoay người cái đi theo Đỗ Hoành

----------------------------------------------------------------------------

Trong cột sáng, Thanh cảm thấy đau đớn đến tận xương, có cảm giác như hồn đang tách ra khỏi xác, nhưng hắn không rên rỉ, hắn đang cười, hắn biết nếu đau thì hắn đang tiếp nhận cái kia rời xác , hồn hắn sẽ qua thế giới khác nhập vào xác người khác, hắn đang rất phấn khích,.Và theo như hắn mong muốn cơn đau tận tủy đang cuốn lấy cơ thể hắn, giọt nước mắt chảy ra không phải đau đớn a mà là vui mừng, hắn đang đó nhận cơn đau đó, mắt hắn đang triễu lại dần dần, hắn đã ngủ say


Hắn chợt tỉnh lại sao cơn hôn mê, hắn vội vàng ngồi dậy nhưng chào đón hắn là cơn đau khắp người bởi những vết thương bị quất giống như vết thương của roi da cùng cơ thể suy nhược đén cùng cực này, ngay lập tức hắn bề khí luyện công, hiện ra trong đầu hắn là bộ tâm pháp cơ bản chữa thương tăng cường sức khỏe của đỗ gia, càng luyện hắn phát hiện cơ thể mới này tốt hơn hắn tưởng nhiều, kinh mạch chắc khỏe hơn của hắn, đây đúng là niềm vui của hắn a. Sau 56 vòng chu thiên các vết thương lúc trước còn loang lổ máu đã dần dần khép lại tróc vẩy, thân thể suy nhược cũng đã trở lại bằng với người bình thường. Hắn mở mắt đứng dậy, bây giờ hắn mới để ý mình đang ở trong phòng chứa củi ẩm thấp, bẩn thiểu, quần áo trên người nhơ nhác dính đầy máu và hôi hám như những tên khắc cái , thân thể khoảng 6-7 tuổi thiếu niên , hắn đang thắc mắt mình hay không là ai thì một cơn buồn ngủ ập tới hắn mất tự chủ ngã xuống giường

Hai canh giờ trôi qua hắn đã tỉnh lại, hắn đã biết thân xác này chủ nhân là ai, chủ nhân thân xác này tên Đỗ Ngọc Thanh 6 tuổi, con của Đỗ Tấn, gia chủ của Đỗ gia này, nhưng mẹ hắn là một tiện tỳ có ít nhan sắc bên cạnh cha hắn Đường Hy, hắn được sinh ra trong những ánh mắt căm hận , chán ghét của các thành viên gia tộc và lớn lên trong ánh mắt khinh thường biểu lộ, ngay cả người hầu còn được đối xử tốt hơn hắn, anh em họ hàng ruột thịt mẹ kế ra sức miệt thị đánh đập chửi bới mẹ con hắn, may thay cậu hắn Đỗ Tống, cha hắn Đỗ Tấn, và ông bà hắn Đỗ Dự , Hà Tình cùng một số người hầu còn chút ít lương tâm không xem thường hắn, họ thông cảm yêu thương mẹ con hắn hắn mới sống được tới hôm nay, nhưng họ thì làm sao chứ, cha cậu thì là võ quang trấn thủ biên cương với người Hồ, ông bà thì mệnh quan kinh thành , hắn cái ở Giang Nam, cơ đồ chính của Đỗ gia, hắn vẫn bị đánh chửi, miệt thị, tới lúc ông bà cha cậu về thì hắn đã được ép mặc đẹp ăn ngon, uy hiếp không nói ra nếu không sẽ giết mẹ hắn, vợ cả của cha là Triệu gia con gái trưởng- Triệu Lệ, vợ hai Hư gia - Hư Ngọc , vợ ba Tề gia - Tề Lan mà hắn không được học võ nghệ mà còn bị con của ba mẹ kế hành hạ, mà nói cha của Thanh tinh lực cũng tựa vô cùng tốt nam nhân a, vợ cả sinh cho ông hai trai, vợ hai sinh cho ông song sinh huynh muội cùng một tiểu la lỵ lương thiện thích đùa dai đối với chủ nhân thân xác rất tốt, vợ ba sinh 2 trai một gái, cộng với chủ nhân thân xác và các người nêu trên thì Đỗ Tấn có tới 9 đứa con, kỉ lục a.

Không nói tới chuyện này, người lừa chủ nhân thân xác lại là tỷ tỷ Đỗ Oanh con của mẹ hai, mà tên này ngốc hết sức ai cần hắn cứu chứ, rõ ràng người ta cái luyện khí tầng 4, lại cần hắn ra tay anh hùng cứu cái kia mỹ nhân sao, thật là điên hết sức, Thanh cảm thán sao tên này ngốc thế, khổ cho đời trai tân, ai khổ thiệt

Quên đi , nhìn thân thể này Thanh biết hắn còn oán niệm, Thanh lắc đầu nói

  • " cái kia , Đỗ Ngọc Thanh ta sẽ giúp ngươi trả thù, ai đã miệt thị ngươi ta sẽ khiến cho hắn cuối đầu trước thân xác này xin lỗi, mà kẻ miệt thị ngươi toàn mỹ nữ và vài tên cẩu( Chó) nhỉ, ta sẽ khiến mấy mỹ nữ đồng dạng quỳ xin lỗi ngươi, nam thì ta thiến tất"

Hình như linh hồn chủ nhân thể xác vui vẻ gật đầu , Thanh thề nguyện

-" Huynh đệ , ta Đỗ Thanh thêm chữ Ngọc đệm, thề đem lại mẹ ngươi cái kia hạnh phúc như tiểu biệt thắng tân hôn, đem những người khinh bỉ ngươi quỳ dưới chân, thù ngươi là thù ta, ta sẽ khiến cho những người từng động đến ngươi hối hận, không làm được ta sẽ mất khả năng sinh lý"

Có lẽ hài lòng với lời thề , Linh hồn thân xác đồng ý, hắn dùng tiềm thúc cuối cùng nói" Ta Tặng ngươi một món quà hãy giúp ta" sau đó Thanh cảm nhận được linh hồn kia đan hòa tan vào cơ thể , một cổ năng lượng truyền đến, Thanh vội vàng ngồi xuống điều tức, hắn hiện tại đang luyện theo công pháp TÀN MÔN ẢNH của gia gia dạy,hắn hấp thụ cái kia năng lượng, tạp chất theo tuyến mồ hôi hắn chảy ra.

Sau 1 canh giờ hấp thu lực lượng của linh hồn hắn đã thẳng tiến đến luyện vực tầng 2 cao thủ a, phải biết ít nhất phải mất 15 năm a, hắn thật quá đổi vui mừng rồi a. HẮn vui mừng tới phát điên thì cánh cửa mở ra, một a hoàn 17-18 tuổi đi vào, theo trí nhớ đây là Hồ Nhĩ linh , 18 tuổi cứ khi nào có chuyện bực lại đến đánh chủ nhân thân xác , nhưng nếu tên này chịu thấp mình xuống thì thôi đi nhưng hắn cứ trừng mắt ả khiến ả đánh hắn càng nặng tay, hôm nay ả đến không biết có chuyện gì đây a. Chưa kịp cho hắn suy tưởng, Hồ Nhĩ Linh nói " Bát thiếu gia đi ra đi chuẩn bị chiều lão gia gặp" ra vậy hèn chi a hoàn Hồ Nhĩ LInh đi vào cẩn kính như vậy a, bất quá nói đi cũng phải nói lại cha hắn về tựa có kịch hay xem rồi, đôi mắt hắn bắn ra những tia âm mưu, sát khí.

Hắn lặng yên lẽo đẽo theo sau Hồ Nhĩ Linh, đi đến một căn phòng lớn , Hồ Nhĩ Linh dừng lại mở cửa, đập vào mắt Thanh là một bồn tắm lớn, hai bên còn có các tỳ nữ mê hồn đứng quanh. Lúc Thanh còn đang ngẩn ngơ thì một tỳ nữ cái kia nhất đẳng dáng người thướt tha đi đến bên hắn cuối chào nói " Bát thiếu gia quần áo" À ra là quần áo muốn thì ta cởi cho cô thôi, ấy mà khoang" Oanh" đầu của Thanh nổ lớn, hắn kinh hãi nhìn nử tỳ" áo của ta?" nữ tỳ thấy bộ dáng của Thanh phì cười nói " đúng vậy"

" Nhưng ta ... ngươi...ta ...nam nữ thụ thụ bất thân"- Thanh lắp bắp nói

Nhìn thấy Thanh bộ dáng ngại ngùng xen lẫn kinh ngạc lắp bắp nói khiế các tỳ nữ bật cười khúc khích vị tiểu thiếu gia đáng yêu a, cũng không trách họ được cái tên chủ nhân trước kia thật sự ngu ngốc, lúc nào cũng giữ bộ mặt cái bộ mặt đau buồn, chưa từng cười nói với bất cứ ai khác ngoài mẹ, không bao giờ nhìn thẳng vào họ, có nhìn cũng là những cái trừng mắt hoặc vô hồn làm ai cũng ghét bỏ, nhưng giờ đây với phong cách đáng yêu , nam tính, hòa đồng và mang sự phóng khoáng của thế giới khác khiến Thanh tăng nhiều phần hảo cảm trong lòng bọn họ a .

Thấy thiếu gia như vậy, một nha đầu tinh nghịch a hoàn béo béo hai má Thanh tinh ranh cười nói" chà chà chưa mọc đủ lông mà thụ thụ bất thân cậu nhóc , huynh đệ bây lớn mà thụ cái gì thân hả nhóc?" Các cô gái trong phòng đồng thanh cười , nhưng lúc các cô gái đang cười vang nhưng bỗng một mỹ phụ to giọng ho làm các tỳ nữ chú ý, như nhớ ra gì đó họ đều cuối đầu lảng sang một bên, Thah kì lạ nhìn họ hỏi" làm sao vậy? Sao không giỡn nữa?"Câu nói của Thanh có dọng điệu rất ôn hòa nhưng vào tai các tỳ nữ bộ dáng sợ đến xanh mặt rồi a, chúng nữ tỳ quỳ xuống, trung niên mỹ phụ lúc nãy khấn đầu cầu xin " thiếu gia cầu xin người đừng...đừng nói cho lão gia'

Lời nói của mỹ phụ đã khiến cho Thanh sực tỉnh, đúng vậy a, thời đại nào cũng vậy , tỳ nữ dám đùa giỡn với củ nhân là điều không thể tránh khỏi án Tử, trên truyền hình cũng có chiếu rất nhiều về chuyện này, và kết cục chính xác là những cái chết không rõ ràng mà dù biết ai là hung thủ họ cũng không thể lên tiếng chống lại, phanh phui bí mật đằng sau , đơn giản họ còn yêu đời, dù khổ nhưng họ vẫn muốn sống, nhìn thấy ánh sáng mặt trời nên họ không dại gì kết thúc cuộc đời, hắn trầm mặc, hắn dù chưa thấy thực nhưng khi xem TV hắn cũng cảm thấy kinh tởm, thật kinh tởm, hắn đơn giản cởi áo trên lộ ra cơ thể nhờ luyện tập trông cũng rất kiện tráng a, các tỳ nữ kì lạ ngẩn ngơ nhìn thân hình kia, thầm hô quái , thiếu gia bị chèn ép sao thân hình đẹp vậy, không đợi họ hết bàng hoàng Thanh hỏi" ta khác người hầu các ngươi ở điểm nào?" Chúng nữ tỳ nhìn nhau không nói, sau có một cô gái nhìn trông mạnh mẽ lên tiếng " cái kia khác là thiếu gia là rồngng bọn ta là chuột"

Nghe câu trả lời THanh không khỏi ngẩn người nhìn thấy chúng nữ như cũng đồng ý nhất tề gật gật đầu, Thanh bi ai cho họ , hắn quyết định thuyết giáo đôi chút về văn minh xã hội, bình đẳng người a, nghĩ rồi Thanh nghiêm mặt lại lắc đầu nói"Sai rồi ở thế giới không phân biệt tính mạng người, thứ phân biệt chúng ta là được sinh ra trong gia đình giàu nghèo hoặc mang trên mình trách nhiệm lớn bao nhiêu, thật chất hoàng thất thì sao chứ, quý tộc thì sao chứ cũng chỉ khác nhau giữa người có tiền mà thôi, còn cái gì thần tiên, họ không phải người tập luyện khổ công thôi sao, nong dân thì sao, tỳ nữ thì sao họ cũng kiếm tiền bằng chính đôi tay mình ,không phân biệt, con người như nhau, chúng ta bình đẳng"

Có lẽ muốn cho các tỳ nữ đang mặt đơ như cây cơ thấm thía ý nghĩa cao thượng trong lời nói của mình thì bất ngờ có một tràng vỗ tay vang lên kèm theo đó là một dọng nói hào hùng, ngân vang

-"hay cho câu hoàng thất thì sao, quý tộc thì sao,nông dân thì sao, tỳ nữ thì sao hay cho câu con người như nhau, chúng ta bình đẳng"