Khi rơi xuống hồ, nước ao ào ào vào miệng Thanh làm Thanh đau đớn hơn gấp trăm lần lúc nãy, Thanh cảm giác mình sắp chết,/ mình sẽ chết như vậy sao? Có hay không nuối tiếc? Cuộc đời thật đẹp nhưng tất cả vẫn không bằng một sự phản bội, thật buồn cười, ta thật ngốc, ta nên iết đời chưa bao giờ hoàn hảo. Chết đi có lẽ sẽ tốt hơn, đó là một cách giải thoát tuyệt vời/ nghĩ như vậy hắn thả mình vào dòng nước để nước vào cơ thể, hắn không phản kháng, bây giờ đây hắn chỉ còn nỗi tuyệt vọng nhưng có lẽ tạo hóa treo ngươi hắn càng chấp nhận số phận thì donngf nước cang diệu lại, hắn bi phẫn tuyệt vọng thì dòng nước càng thoải mái, / thoải mái , đã lâu rất lâu rồi/ hắn chìm dần vào giấc ngủ bởi cái cảm giác đã lâu lắm rồi.
Trong cơn mê hình ảnh người thân bạn bè hiện ra trước mắt , những lúc ba mẹ dẫn hắn đi chơi, em của hắn ra đời, những người thân bạn bè quay quanh hắn , lần đầu tiên người con gái ấy xuất hiện, những khoảnh khắc vui vẻ với người yêu, trên khóe miệng hắn đã từng nở những nụ cười hạnh phúc, những cảm xúc ấy cứ tùa về, nhưng những cảm xúc ấy đã sụp đổ, ngày ấy , người con gái hắn yêu đã bỏ hắn mà đi, thế giới đối với hắn đã tan vở rồi
Thật lâu sau Thanh mở mắt, mọi chuyện vẫn bình thường cơ thể hắn giờ còn khỏe hơn lúc trước hắn phat hiện mình đả lên thành kim đan, cảm nhận tình trạng cơ thể hắn lất đầu, ngồi dậy thay bộ quần áo hắn lại đi tới cái ngăn sách, hắn cầm cái vòng trắng lên xem xét, thấy trên đó là đồ án kí tự cổ, hắn hiếu kì đeo vào tay thấy không có hiện trạng gì xảy ra, long hiếu kì dâng cao hắn thử mọi cách để khởi động chiếc vòng, nhưng 30 phút trôi qua dù hắn dùng cách nào cũng không khiến cái vòng hoạt động, lúc hứn cảm thấy chán thì hắn nhớ ra một cách là nhỏ máu nhận chủ, hắn cầm con dao lên, trên con dao cũng khắc hình đồ văn đẹp mắt, rút con dao hắn cắt lên tay một vết để máu thắm trên lưởi dao còn mình thì nhỏ các giọt máu lên chiếc vòng trắng , nhưng khiến hằn thất vọng là chiếc vòng mảy may không hoạt động bỗng chiếc vòng và con dao cùng sáng lên tụ lại chui thẳng vào tay Thanh, một trận đâu nhức ập tới khiến Thanh hôn mê .
Hôm sau Thanh tỉnh lại cũng là chiều tà, hắn thầm hô/ quái, sao ta một ngày hôn mê 2-3 lần, chẳng lẽ ta suy nhược sinh lý a, vậy không được thà chết đau đớn còn hơn vì thiếu khí chất đàn ông a/ Dù sao cũng không có chuyện gì xảy ra , Thanh duỗi lưng một chút rồi đi qua bên ngăn sách lấy 5 cuốn sách, tên lần lượt là: Ngự nữ tâm kinh, tư thế tâm kinh hình, khí chất dương cương, hợp hình thay dạng,và 10000 cách tán gái. Thấy nó được cất kĩ còn tưởng cái gì bí kíp, bí kĩ ai ngờ lại cái đống tạp nham này, Thanh thoáng lộ vẻ thất vọng , nhưng nghĩ lại mình 25 sử nam bây giờ đây cũng chưa coi qua sách bẩn lần nào , bởi vì lòng hiếu kì thôi thúc hắn lật sách nghiên cứu thoáng qua nào ngờ càng đọc lại càng không dứt được, vậy là hắn hảo hảo quyết định cảm ngộ a, vậy cuộc nghiên cứu bắt đầu
----------------------------------------------------------------------------------------------
Mới đây vậy mà đã 4 tháng trôi qua, hắn ngoài chuyên tâm luyện tập ngoài ra còn tích cực nghiên cứu sách , bấy giờ hắn đã đạt lên các tầng cao nhất của 5 quyển tâm pháp ka , có thể nói hắn hiện nay là chiến binh đầy kinh nghiệm, có lẽ các cô gái nên trốn đi thôi. hôm nay là ngay cuối cùng, hắn cất cả 5 cuốn sách vào ngăn trở lại, dọn dẹp rồi đánh một giấc thoải mái a.
Cuối cùng thời gia cũng đã đến, cánh cửa mặt thất mở ra, một cao niên nam tử đi xuống,đây chính là ông hắn Đỗ phong, Đỗ Phong nhìn đứa cháu trai của mình gật gù bảo " cháu theo ta" rồi xoay lưng lại đi thẳng, Thanh lẽo đẽo theo sau, đi qua dường hành lang uốn khúc ra đến đại sảnh, cái kia gia đình hắn đã tạp hợp đầy đủ, cha hắn Đỗ Hoành, mẹ hắn Trương Dư Ngạn, hai song sinh tỷ đệ Đỗ La Ánh và Đỗ La Khiêm cùng muội muội Đỗ Duệ Tích , cả nhà thấy hắn xuất hiện ai cũng ngỡ ngàng, cũng không trách họ được, Thanh lúc trước hắn là một thanh niên hòa nhã với nụ cười rực nắng khiến tan chảy tim thiếu nữ, còn bây giờ hắn lại toát ra một vẻ ngạo khí , băng lãnh,phong sương như vô tình như hữu tình khí chất cùng cái kia thu hút nữ hài , đàn ông kính nể dù hắn đã thu liễm còn 1/1000 a, bất qua cũng chỉ khiến cho người khác sinh thêm vài phần hảo cảm đối với hắn a."
Nhìn mọi người nhìn mình hắn thấy cũng hơi ngượng , hắn biết là do 5 cuốn kia khiến hắn như vậy nên ho nhẹ hai tiếng làm mọi người bừng tỉnh trong sự kinh ngạc thất thố, khi nghe tiếng ho cả năm người cha mẹ đệ muội cũng ho khan vài tiếng che giấu sự ngượng ngùng , cha hắn Đỗ Hoành lên tiếng" Thanh nhi con đã trở lại rồi, con cảm thấy ổn hơn chút nào chưa?" CÓ lẽ vì che giấu sự ngượng ngùng nên cha hắn quên mất nỗi đau kia, có lẽ ông đã quên mất hắn từng phát điên đập phá đò đạt khi ông nói tới điều này, nhận ra sự sai lầm của Đỗ Hoành , Trương Dư Ngạn khẽ hất chồng mình, nhờ cú hất của vợ Đỗ Hoành biết mình đã sai rụt rè sợ hãi liếc tới Thanh, hắn vẫn giữ khuôn mặt không tồn tại xúc cảm đó, thật lâu không nói gì, Đỗ Hoành cha hắn đang định thở phào thì hắn lên tiếng hỏi" Hà Mai Hy và Dương Vĩ sao rồi?" Câu hỏi nhàn nhạt không chứa đựng nhiều cảm xúc của hắn vang lên khiến mọi người xửng sờ ,em trai hắn - Đỗ La Khiêm là người thật thà, chân thành nên khi nghe anh trai hỏi liền nói" cái kia, họ sống khá tốt tai một căn biệt thự gần biển, nghe nói tẩu.... Hà Mai đã có tin vui"
Trên mặt không đổi sắc Thanh gật gật đầu, dù sao cũng không liên quan đến hắn nhưng sao lòng hắn đau đến thế, con tim hắn sao lại rỉ máu. TRương Dư Ngạn sao không hiểu con bà biết mình nói cũng vô dụng nên chỉ đành thở dài lắc đầu, em gái út hắn là Đỗ Duệ Tích là người thân cận hắn nhất, cô sao không hiểu người anh này, cô biết anh mình đang rất đau nhưng cô làm được gì chứ, cũng chỉ có thể ở xa đau lòng cùng hắn mà thôi. Đỗ La Ánh không thể đi guốc trong bụng anh như chị và em gái, nhưng với kinh nghiệm sa trường 5 cái bạn trai, cô hiểu được cảm tình của Thanh lúc này, cô chỉ đành nhiếu mày thở dài, 2 kẻ đầu đất nhất phải chăng hai cái Đỗ Hoành và Đỗ La Khiêm bọn họ chỉ biết xem mặt đoán cái khen Thanh mạnh mẽ có cá tính đàn ông, khiến cho mấy cái nữ nhân lắc đầu.
----------------------------------------------------------------------------------------------------
Sau một cuộc nói chuyện là một bữa tiệc lớn , Thanh và gia đình đã mở ra một party nhỏ mừng hắn trở lại, đêm nay không biết sao hắn cười thật nhiều, nói thật nhiều, nhìn ngắm các thành viên thật kĩ, hắn có cảm giác sau đêm nay sẽ rất khó gặp lại họ, hắn đã dành tất cả thời gian chơi với gia đình đêm nay.
Đúng như hắn dự đoán, sau khi tiệc tan mọi người về phòng, hắn bị ông gọi lại đến đại sảnh, kh bước đến cái bậc thanh đài cao có khắc ấn trận,ông hắn- Đỗ Phong hỏi" cháu vẫn còn muốn đi sao?" Có lẽ vì thấy nụ cười hắn đêm nay nên ông hỏi lại, nhưng Thanh vẫn không luyến tiếc đáp " đúng ạ" , Đỗ Phong ngạc nhiên về điều này ông nói" Cháu không phải rất vui sao? Chẳng lẽ cháu không vượt qua được... " Đỗ thanh không để cho ông nói hết câu hắn lên tiếng " không đâu ông cháu biết nhưng cháu cần thời gian, và cái này truyền tống cũng có thể trở về mà chỉ cần cháu muốn không phải sao? Cháu nhất định sẽ trở về" Nhìn ánh mắt kiên quyết , đầy tự tin cùng hiếu kì, Đỗ Phong hài lòng gật ddaauf " vậy chúc cháu đi đường bình an" nói xong một ccotj sang chiếu lên từ chỗ Thanh đứng hắn đã truyền tống đi .
Thế giưới mới ta đến đây.