Chương 9: Oan gia (5)

Đôi song sinh bề ngoài giống hệt nhau, có điều nhìn kỹ lại thì vẫn có chỗ khác. Khóe mắt Chung Hữu Ngọc xếch lên, Chung Vô Mặc thì lại hơi cụp xuống, điều này có liên quan đến tính cách của hai người. Huynh đệ Chung gia hiện giờ vẫn còn non nớt, đương nhiên vẫn chưa học được cách kiềm chế cảm xúc, hỉ nộ ai lạc đều viết hết lên trên mặt.

Chung Vô Mặc kéo tay áo huynh trưởng, nhắc nhở hắn đừng kích động. Chung Hữu Ngọc giờ mới định thần lại, giơ tay hành lễ với Thẩm Kỳ Duệ, “Phụ thân bế quan, không thể nghênh đón, xin thế bá thứ lỗi.”

“Không sao, chỉ tiếc là không thể cùng Trường Dạ đối ẩm rồi!” Thẩm Kỳ Duệ cười ha ha, cùng Chung Tùy Phong vào chính đường nói chuyện.

Thẩm Lâu cùng huynh đệ Chung gia đứng yên không động đậy, “Không mời ta uống chén trà à?”

“Uống nhiều thuốc thế rồi mà ngươi vẫn còn bụng uống trà?” Chung Hữu Ngọc quái gở nói, xoay người dẫn Thẩm Lâu đi về phía viện huynh đệ họ ở.

“Nhưng Chung thúc thúc xảy ra chuyện gì à?” Thẩm Lâu vẫn nhớ lời hứa với Lâm Tín lúc trước khi ra ngoài, để y theo sát một tấc không rời, bước lên bậc còn nắm bàn tay nhỏ của y. Có điều trẻ con thì luôn hiếu động, vừa mới đứng lại đã bỏ tay ra, tò mò nhìn đông ngó tây.

Nghe thấy câu này, sắc mặt Chung Hữu Ngọc càng thêm khó coi, buột miệng nói: “Sao ngươi biết?”

Thẩm Lâu thong dong nhìn Chung Hữu Ngọc, bộ dạng cao thâm khó dò.

Chung Hữu Ngọc không nhịn được, “Ta biết ngay, thúc phụ làm ăn không ra gì mà, đã bảo với ông ấy là đừng nói cho ngươi biết rồi! Cha xảy ra chuyện, nhà rối tung cả lên, thúc phụ nói phải tìm cha ngươi đến thương nghị đối sách, ngươi đến hóng chuyện gì chứ!” nói mãi nói mãi rồi đỏ cả mắt.

Quả nhiên, rượu ngon trăm năm chỉ là cái cớ. Thẩm Lâu đã biết xảy ra chuyện gì, đôi môi mỏng dần mím lại thành một đường thẳng.

Lâm Tín không có hứng thú với chuyện lớn trong miệng mấy đứa nhóc này, tự tựa vào tường trêu chó chọc mèo, chắc cũng chẳng phải chuyện lớn lao gì.

Trên giá sợi vàng trong hành lang có một con vẹt lông xanh mỏ đỏ, nó đang nhàn rỗi lắc đầu. Lâm Tín nhặt cành cây nhỏ chọc vào mông nó. Con vẹt không vui, la lên với y: “Không biết đường mà lấy lông hồ ly à?”

Ô hô, Lâm Tín thấy hay hay, bèn vứt cành cây đi, dùng ngón tay búng vào đầu con chim, “Lông hồ ly gì?”

“Lông hổ không đủ, không biết đường mà lấy lông hồ ly à?” Con vẹt bực bội dạy y.

Chung Hữu Ngọc nghe thấy câu này, lập tức đỏ mặt, “Câm miệng, con chim đần!”

Con vẹt đi mấy bước trên giá, đáp một câu: “Nhổ vào!”

Chung Hữu Ngọc điên tiết, xắn tay áo định tóm cổ con vẹt ra dạy dỗ. Con vẹt liền hả họng gào: “Không biết đường mà lấy lông hồ ly à? Nhổ vào!”

“Ha ha ha…” Lâm Tín không nhịn được mà phá ra cười.

Chung gia xưng là gia tộc phục hổ, con cháu tròn mười lăm tuổi đều phải lên núi săn một con hổ về để chứng tỏ sự anh dũng của mình. Lông hổ trắng trên cổ áo chính là tượng trưng của phục hổ. Kiếp trước Lâm Tín toàn lấy cái này mà chế nhạo nhà hắn, dù gì thì bạch hổ trên đời đã ít lại càng ít, tử đệ Chung gia thì đông, nghĩ lại chắc toàn là lấy da hổ vằn nhuộm trắng mà dùng. Không ngờ còn lấy cả lông hồ ly đắp cho đủ số lượng!

Chung Hữu Ngọc giờ mới để ý đến tiểu tùy tùng của Thẩm Lâu, một đứa trẻ mi thanh mục tú, chỉ tội hơi nhỏ gầy, “Đây là ai?”

“Đệ tử mới nhận của cha ta, A Tín.” Thẩm Lâu vẫy tay gọi Lâm Tín đến, chào hỏi huynh đệ Chung gia.

Lâm Tín ngoan ngoãn hành lễ, mở to đôi mắt trong veo ngây thơ rồi hỏi nhỏ: “Trên cổ áo Chung gia rốt cuộc là lông hổ hay là lông hồ vậy?”

Giờ vẫn còn nhớ bài tập Thẩm Lâu cho, cậu bé con tưởng là nhỏ tiếng, ba đứa trẻ lớn xung quanh đều nghe thấy cả. Chung Hữu Ngọc tái mét mặt, xốc xốc vai Thẩm Lâu, “Thằng nhóc này học ai mà ngứa đòn vậy?”

Thẩm Lâu ngăn cái vuốt đang có ý đồ búng đầu Lâm Tín, “Nó vừa mới học chữ, chưa phân biệt được hổ với hồ.”

“…”

Cảm xúc của thiếu niên đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, nói được mấy câu mà Chung Hữu Ngọc đã khôi phục thái độ bình thường với Thẩm Lâu, không tự nhiên tự lành nói móc hắn nữa, nhưng cười lên vẫn còn hơi miễn cưỡng.

“Chung thúc thúc xảy ra chuyện gì vậy?” Thẩm Lâu thấp giọng hỏi Chung Hữu Ngọc.

Chung Hữu Ngọc do dự, đang định nói thì bị đệ đệ nãy giờ luôn im lặng giành trước: “Cha, bế quan, phải mấy năm.”

Người tu tiên, gặp phải cổ chai (1) hoặc đột ngột có cảm giác là sẽ bế quan một thời gian. Nhưng giờ có hai đứa con trai tuổi nhỏ, đệ đệ lại là người không thể trông cậy, Chung Trường Dạ lại chọn bế quan mấy năm vào lúc này sao? Còn một khả năng nữa, đó chính là Chung Trường Dạ bất ngờ bị thương, cần bế quan điều dưỡng.

Thẩm Lâu không hỏi thêm nữa.

Không khí trên núi Mạc Quy không giống như ở Hoán Tinh Hải. Chung gia đẳng cấp nghiêm ngặt, dựa vào vân đen trên cổ áo nhiều hay ít mà phân chia bối phận, phàm nhân nô nhìn thấy tiên giả đều phải quỳ xuống hành lễ.

Lâm Tín theo Thẩm Lâu đi ra tiền đình, phàm nhân quét dọn trong hành lang quỳ xuống một hàng.

Ngày thu cống, núi Mạc Quy sẽ tổ chức yến tiệc, các đại nhân Vạn hộ, Thiên hộ Tây vực đang náo nhiệt ở tiền đình. Cơm canh rượu thịt đều đã bày trên bàn, trên đài có cơ vũ phàm nhân áo quần mỏng manh đang lẹ làng múa theo tiếng đàn sáo.

Thẩm Kỳ Duệ vẫn bình thản cùng Chung Tùy Phong đi đến chủ vị, chào các chúc thần Tây vực rồi cười sang sảng nói: “Cô phải cái mê rượu, đến thưởng thức rượu ngon trăm năm núi Mạc Quy, nào ngờ gặp đúng thu cống, nhờ mọi người chỉ giáo cho.”

Các chúc thần liên miệng nói không dám, sau khi ngồi xuống đều lũ lượt lén liếc vị chủ nhân Bắc vực chẳng mấy khi thấy mặt này. Huyền quốc công Thẩm Kỳ Duệ làm người ngay thẳng, không câu nệ tiểu tiết, trông dễ gần hơn Chung Trường Dạ hỉ nộ chẳng thể hiện nhiều.

Rượu ngon cất hầm trăm năm vừa mở, hương rượu nồng chẳng khác nào tổ ong rơi xuống nước, lập tức vỡ òa, lan khắp mười dặm.

“Ngưỡng mộ đại danh quốc công gia đã lâu, chúc thần Vạn hộ Ngô Triệu Dương kính Huyền quốc công một ly.” Một nam tử trung niên eo đeo bảo kiếm lộc ly giơ chén rượu lên chúc rượu, người này long hành hổ bộ, linh lực cao rõ ràng, chính là một trong những chúc thần được Chung Trường Dạ coi trọng nhất.

Thẩm Kỳ Duệ nhận ra người này, nhấc chén rượu lên cùng chạm.

Mỗi người tự ước lượng thân phận của mình, Vạn hộ hoặc tùy thị có thể diện đều chuẩn bị lên chúc rượu. Vốn người chức thấp hơn một chút có thể kính Thế tử, nhưng cho dù là Thẩm Lâu hay là Chung Hữu Ngọc đều chưa cập mười lăm, vẫn chưa thể uống rượu, cũng đành phải miễn khoản xã giao này.

“Vị kia chính là Thế tử Huyền quốc công sao? Đúng là thiếu niên tài tuấn, dáng vẻ đường đường.”

“Nghe nói Thế tử bảy tuổi đã có thể ngự kiếm, là thiên tài không lộ diện của Thẩm gia đấy.”

“Đâu chỉ Thẩm gia, nhìn chung toàn bộ Đại Dung đều không có ai tư chất cao hơn hắn nữa. Có điều nghe nói hai năm nay sức khỏe yếu ớt, đến chuyến đi săn Nhàn Trì năm ngoái cũng không tham gia.”

“Nghe nói hắn đã bệnh đến không cầm nổi kiếm rồi, đến Huyền quốc công cũng đã có ý đổi Thế tử.”

“Giỏi quá tất hại, tuổi trẻ thành danh không hẳn là việc tốt.”

Mọi người đều dùng ánh mắt liếc trộm Thẩm Lâu tuấn tú tựa trúc, thấp giọng bàn tán về vị Thế tử gia trong truyền thuyết này, ai cũng như dòng đích của Thẩm gia, biết còn rõ ràng hơn cả người trong cuộc.

Lâm Tín vừa nhét đồ ăn vào miệng vừa nghiêng tai lắng nghe những lời nghị luận kia, đang nghe hăng thì đột nhiên một đợt tiếng kêu hay vang lên.

Vài thị vệ cao lớn đi đến, gom thảm đỏ vũ cơ múa lại. Thu cống có một tiết mục truyền thống, các nhà cử tiên giả lên đài, dùng kiếm không mang lộc ly tỉ võ. Chung Trường Dạ không ra mặt, người ra mặt lại không quản được các chủ công vực khác, đám chúc thần thả lỏng hơn nhiều, lũ lượt kêu la đòi thêm gì đó hay ho hơn.

Ngô Vạn hộ ban nãy chúc rượu “loảng xoảng” bỏ xuống mười cái lộc ly to cỡ quả trưng gà lên khay bạc bày chung rượu, “Ta lên trước, các vị tùy ý.” Tiếng nói vừa dứt, một thanh niên bên cạnh Ngô Vạn hộ liền nhảy lên đài cao.

“Ô, Đoạn kiếm Ngô Việt!” Có người lập tức gọi lên tên người thanh niên kia. Đó là cao thủ trấn trạch Ngô gia, tôn hiệu Đoạn kiếm, là vì hắn có tuyệt chiêu một kiếm chém đứt binh khí của người khác.

Đó là một tiểu tử rất có tinh thần, mày rậm mắt hổ, con ngươi sáng ngời trong vắt. Người này vừa lên, các nhà liền thận trọng hẳn, lũ lượt chọn cao thủ trong nhà ra ứng chiến.

“Ngô Vạn hộ, ngươi như vậy là không được nhé, vừa lên đã ra Đoạn kiếm khách, bảo bọn tôi phải thắng kiểu gì đây?” Có người quen biết Ngô Vạn hộ lên tiếng trêu.

“Không dám ra thì đưa lộc ly ra!” Ngô Vạn hộ thò tay đòi, đối phương cười tránh đi. Dù lời như vậy nhưng vẫn có người ứng chiến.

Đoạn kiếm Ngô Việt cười chắp tay, lộ ra một chiếc răng nanh nhòn nhọn. Đối thủ thấy hắn như vậy, căng thẳng cũng giảm nhiều, cầm kiếm xông lên.

Ngô Việt đứng bất động tại chỗ, chờ đến lúc đối phương gần đến bèn đột ngột xuất kiếm, dùng góc độ cực kỳ xảo quyệt mà chém xuống, chỉ nghe một tiếng “rắc” vang giòn, kiếm của đối phương đã đứt. Trong vòng ba chiêu, thắng bại đã phân.

“Hảo kiếm.” Lâm Tín không nhịn được mà khen một tiếng, Ngô Vạn hộ cười ha hả nhận lấy lộc ly của gia chủ đối phương.

“Kiếm bình thường đeo lộc ly, kiếm tâm rỗng không, dùng bằng cách dẫn dắt linh lực, chỗ cách chuôi kiếm ba tấc là chỗ yếu nhất, người này thắng ở điểm xuất kiếm nhanh thôi.” Thẩm Lâu nói nhỏ bên tai Lâm Tín.

Lâm Tín liếc hắn, thực sự hoài niệm kiểu ngữ khí ngạo mạn này. Thẩm Thanh Khuyết hồi trẻ tư chất siêu phàm, chỉ bảo người khác đều có gì nói nấy chẳng nể mặt mũi, đến độc môn tuyệt kỹ của người ta cũng thường nói toạc ra luôn, đắc tội không ít người, sau hai mươi tuổi mới biết thu mình lại.

Thẩm Lâu cũng không biết những lời mình “nghiêm túc dạy trẻ con”, vào tai Lâm Tín lại thành “niên thiếu khinh cuồng”.

Trên đài vẫn tiếp tục tỉ võ, liên tục mấy người lên đều bị Ngô Việt chém đứt mất kiếm trong vòng mười chiêu. Bất kể là phàm nhân hay tiên giả, gặp đánh cược thì đều không tránh khỏi hưng phấn quá đà, yến hội chẳng mấy chốc đã ầm ĩ vang trời.

“Thuộc hạ bất tài, xin khiêu chiến cao thủ Chung gia.” Sau khi lại chém gãy một kiếm, Ngô Việt xông đến chắp tay trước Chung Tùy Phong.

Khiêu chiến cao thủ Chung gia, nếu thắng có thể được ban thưởng rất hậu, những năm trước người thắng liên tiếp mấy trận liền đều sẽ yêu cầu như vậy.

Trước đây đều là gia chủ Chung Trường Dạ làm chủ, Chung Tùy Phong chưa điểm tên ai bao giờ, sau khi luống cuống một chốc liền thuận miệng kêu một cái tên: “Chung Lục!”

“Thúc phụ!” Chung Hữu Ngọc không kịp ngăn cản, trơ mắt nhìn một người Chung gia cao to, mắt có sẹo ngang đi lên đài, sắc mặt không tốt lắm.

Người dưới đài lũ lượt hít khí lạnh, Ngô Vạn hộ trắng bệch mặt tại trận, “Tiểu Việt, chúng ta nhận thua đi.”

“Người này là tùy thị của Chung Trường Dạ.” Thẩm Lâu giải thích một câu, không để ý thấy Lâm Tín đột nhiên cứng đờ lưng.

“Hắn sinh ra trong một nhà Thiên hộ, hồi nhỏ bị mẹ kế đẩy xuống dốc nên phá tướng, được ông nội ta nhặt về đổi sang họ Chung, sau đó luôn theo cha ta.” Chung Hữu Ngọc không muốn để ý đến thúc thúc chỉ biết nói linh tinh, bèn học Thẩm Lâu dỗ trẻ con, thầm thì bên tai Lâm Tín nguồn gốc của Chung Lục.

Lâm Tín đương nhiên là nhận ra Chung Lục, vết sẹo cắt từ xương mày đến sống mũi, y chết cũng không quên được. Người này không chỉ là tùy thị của Chung Trường Dạ, hắn là con chó điên mà Chung Trường Dạ nuôi. Hai lần trở về từ cõi chết từ tay người ta, thường xuyên quay đầu lại từ trong lòng Triệu Kiên là sẽ đối diện với cái mặt dữ tợn khát máu của Chung Lục. Đến giờ vẫn còn nhớ hơi ấm của máu bắn tóe ra lúc Triệu Kiên bị chém đứt cánh tay. Trong cơn ác mộng thuở bé, đa phần đều là cái mặt sẹo này.

Chung Lục lúc này không phải đang tìm tung tích y khắp nơi sao? Sao lại xuất hiện trên yến hội thu cống Chung gia? Lâm Tín chân tay lạnh ngắt, là mình bất cẩn quá rồi, kiếp này có rất nhiều chuyện thay đổi, kinh nghiệm kiếp trước căn bản không có tác dụng!

Có điều là tiết mục nhỏ trong thu cống, Chung Tùy Phong lại gọi hẳn Chung Lục ra tay, thực sự hơi có vẻ dùng dao mổ trâu giết gà. Chung Tùy Phong có vẻ cũng nhận ra quyết định của mình không thích hợp lắm, bèn nhìn sang Thẩm Kỳ Duệ vẻ cầu cứu.

Thẩm Kỳ Duệ xua tay ra hiệu không sao, Chung Lục này lợi hại thế nào người Tây vực đều biết cả, chưa gặp mà Ngô Vạn hộ kia đã nhận thua rồi, sẽ không xảy ra chuyện gì.

“Mời.” Ngô Việt trên đài lại như không nghe thấy lời gia chủ, giơ tay ra hiệu Chung Lục xuất chiêu, mọi người đều ồ lên.

Chung Lục cầm một đoạn kiếm đen thui, mặt không cảm xúc mà ngẩng đầu lên. Không chờ Ngô Vạn hộ lại khuyên, đã dùng một chân đạp đất nhảy lên. Đài cao làm bằng gỗ phát ra tiếng vang trầm không chống chịu được, cả người Chung Lục như một thanh kiếm sắc, nhanh chuẩn tàn nhẫn nhằm thẳng đầu Ngô Việt.

“Bịch bịch bịch” trên không trung chớp mắt đã đấu mười mấy chiêu, nhanh đến mức chỉ còn lại từng loáng dư ảnh, tấn công mạnh mẽ.

“A——” Dưới đài có người kêu lên thành tiếng, trong thoáng chốc hai người đâm vào nhau, Chung Lục đã chém đầu Ngô Việt, xách trong tay, trên gương mặt trẻ trung kia vẫn còn nụ cười hưng phấn khi tỉ võ với cao thủ. Cơ thể không đầu giữ nguyên động tác xuất kiếm, ngã thẳng tắp xuống đài, phát ra tiếng “bịch” nặng nề.

Chung Tùy Phong bỗng đứng dậy, “Chung Lục, bảo ngươi luận võ, sao ngươi lại giết người?”

“Lục, chỉ biết giết người.” Chung Lục vứt cái đầu xuống đất, ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Lâm Tín sau chiếc bàn trà.

===

“Lục” nghĩa là giết.

===

Kịch nhỏ:

Tín Tín: Sợ quá QAQ

Lâu Lâu: Đừng sợ đừng sợ, ta bảo vệ ngươi.

Tín Tín: Vậy ngươi bảo vệ ta, ta đi bóp nát hồn hắn.

Lâu Lâu: Được… ớ?

Con vẹt: Nhổ vào!

Chú thích:

(1) Cổ chai: hiểu nôm na là thời điểm sự phát triển bị hạn chế.