Chương 8: Oan gia (4)

Lâm Tín nhìn cái tay mềm mại không xương của Thẩm Doanh Doanh, y chỉ cảm thấy sợ đến nổi cả da gà.

“Y vẫn chưa được mười ba tuổi đúng không? Huynh để một đứa nhỏ như vậy làm tùy tùng thì có lợi ích gì chứ, chẳng bằng cho muội đi!” Thẩm Doanh Doanh không chớp mắt nhìn chằm chằm Lâm Tín, càng nhìn nàng càng thích.

Vị đại tiểu thư này hoàn toàn không giống con gái bình thường, làm tùy tùng cho nàng sao, chỉ sợ bản thân không chống nổi được quá ba ngày mất, Lâm Tín ủy khuất nhìn về phía Thẩm Lâu, nhỏ giọng nói: “Hữu dụng mà, Tín có thể làm ấm giường cho Thế tử.”

“…”

“…”

Trong phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng trâm rơi.

Sương sớm trên đầu Hoàng Các còn chưa tan, hắn khiếp sợ nhìn về phía Thế tử rồi lại quay đầu nhìn Tử Xu. Tử Xu bình tĩnh đem Lâm Tín lôi khỏi tay tiểu thư, “A Tín, như vậy không được gọi là làm ấm giường, đừng nói linh tinh.”

Thẩm Lâu sâu sắc cảm nhận được bản thân đã dạy hư trẻ con, sắc mặt hắn có chút không tốt, dạy dỗ Thẩm Doanh Doanh lại một lần, tuyệt đối không cho nàng đi đến Tây Vực.

“Dựa vào cái gì không cho muội đi! Muội sẽ đi!” Thẩm Doanh Doanh hùng hổ nện một chưởng vào tay ghế làm bằng gỗ lê, ‘răng rắc’ hai tiếng đem cái ghế chia làm năm miếng, nát bấy đầy đất.

“Thẩm Doanh Doanh.”

Nghe thấy ca ca gọi cả tên họ của mình, giọng nói cũng cực kì lạnh lùng khiến Thẩm đại tiểu thư rõ ràng co rúm lại, cứng cổ nhìn Lâm Tín một cái sau đó hừ nhẹ một tiếng: “Không đi thì không đi, làm như hiếm lạ không bằng.”

Dứt lời liền thở hồng hộc rời đi.

Lâm Tín khẽ thở dài, y rất muốn đem cơ hội đi núi Mạc Quy này tặng cho Thẩm Doanh Doanh nhưng lại chẳng biết phải mở miệng kiểu gì. Lúc này ở kiếp trước, y vẫn chưa biết ai ở Chung gia, chỉ nhớ được khi đó Triệu Kiên ôm y chạy trốn bị không biết bao nhiêu tu giả bạch y chặn giết ba lần.

“Ta không đi núi Mạc Quy nữa, để tiểu thư đi đi.” Lâm Tín cố gắng giảng đạo lý với Thẩm Lâu.

“Núi Mạc Quy không giống Hoán Tinh Hải chúng ta, dù là dưới chân núi hay Tây đô Hàm Dương đều chơi rất vui.” Tử Xu bưng một chén thuốc đi tới, cười dụ y.

Lâm Tín hít mũi một cái, y ngửi được mùi của ‘phá ách’, phá ách (1) có công hiệu gần giống như ngư tinh thảo, đều là những loại dược liệu bổ khuyết hồn phách, có điều so với ngư tinh thảo thì quý hiếm hơn nhiều, cũng không có mùi vị như nước tiểu khiến người ta khó chịu như của ngư tinh.

Thẩm Lâu nhìn hộp gỗ đàn hương đựng thư tín, làm như không thấy Tử Xu.

Tử Xu vì bị Thế tử nhà mình xem như không khí thì tức đến giậm chân, đem chén thuốc giao cho Lâm Tín: “Cầm, mời Thế tử uống thuốc.”

Lâm Tín nhận lấy chén, không dám chắc đi đến bên cạnh Thẩm Lâu, nghiêng đầu nhìn hắn một cái sau đó len lén uống trộm một ngụm. Phá ách, thuộc về linh hồn

Thẩm Lâu dở khóc dở cười buông thư xuống, cái con mèo tham ăn này, sao cái gì cũng dám ăn vậy, ngay cả thuốc cũng lén uống: “Uống ngon không?”

“Đắng.” Lâm Tín nhíu mũi, “Nghưng mẹ ta từng nói, thuốc đắng dã tật.”

Làm một tấm gương tốt không thể để trẻ con học hư phá hỏng quy củ, Thẩm Lâu chỉ còn cách nhận lấy chén thuốc, uống một hơi cạn sạch.

Lâm Tín nhận lại chén thuốc trống không, cực kì vui mừng nhìn Tử Xu, vị Thế tử gia này chỉ sợ bình thường không chịu ngoan ngoãn uống thuốc đi, bây giờ Thẩm Thanh Khuyết cũng mới chỉ mười ba tuổi, là cái thời kì xương cốt đang không ngừng phát triển, phải được vuốt lông.

Tử Xu hài lòng bê bát thuốc hết rời đi, Thẩm Lâu lần nữa cầm thư lên xem.

Mỗi lần có người từ núi Mạc Quy đến đều mang theo một phong thư của huynh đệ Chung gia, hầu hết đều là mấy lời dong dài của Chung Hữu Ngọc, Chung Vô Mặc ít nói nhiều nhất chỉ thêm vào cuối thư một câu. Trong bức thư gần nhất bọn họ muốn mời hắn Tết Trùng Dương (mùng 9 tháng 9) đến núi Mạc Quy săn chim nhạn, hoàn toàn không hề nhắc đến chuyện thưởng rượu quý. Mà lần này sứ giả đến cũng không hề có phong thư nào…..

Đóng hộp lại, Thẩm Lâu đứng dậy mang Lâm Tín đi gặp phụ thân, chuẩn bị lên đường.

Mấy ngày trước trời hạ tuyết liên tục đến hôm nay mới thoáng dừng lại, mấy cây phong con thân mình mảnh khảnh đều bị tuyết che lấp hết cành cây trở nên trụi lủi. Mấy cây phong trăm năm thì hầu như không tổn hao gì vẫn như trước sinh sôi nảy nở, chậm rãi rụng lá.

“Ta không muốn đi.” Lâm Tín ôm chặt lấy một thân cây phong già chết sống không chịu đi.

“Vì sao?”

“Ta…..” Chẳng thể nói cho Thẩm Lâu việc mình là con trai của Lâm Tranh Hàn được. Chung gia trên dưới đều muốn bắt được y, Thẩm Lâu rất có khả năng sẽ đem y giao cho Hoàng đế. Lâm Tín càng nghĩ càng thấy sầu: “Đồ ta đang mặc trên người chính là của Thế tử, nếu chẳng may bị người khác nhìn thấy nhất định sẽ đánh chết ta.”

Thẩm Lâu sửng sốt một chút mới phát hiện y phục Lâm Tín đang mặc là đồ khi còn bé của hắn. Địa vị của tùy tùng ở Thẩm gia tương đối cao, thực ra có thể được xem như đệ tử nhưng vẫn phải tùy người. Người Thẩm gia có thể đối đãi với họ như đối với đệ tử, hoàn toàn không có chuyện vì mặc y phục của Thế tử mà bị đánh chết.

Có chút đau lòng sờ sờ cái đầu nho nhỏ kia: “Không sao cả, sau khi ra ngoài ta sẽ thông báo với mọi người ngươi là tùy tùng của ta, sẽ không có ai dám bắt nạt ngươi đâu.”

Cuối cùng Lâm Tín bất đắc dĩ bị Thẩm Lâu lôi đến Quỳnh Tân, đây là nơi ở của Huyền Quốc công.

Thẩm Kỳ Duệ vốn cao to, lúc đứng gần sẽ gây cho người ta cảm giác áp bách nặng nề, đôi mắt lạnh như sao đảo qua đảo lại trên người Lâm Tín mấy vòng, đột nhiên ‘ồ’ một tiếng.

Mạch cổ tay đột ngột bị người ta nắm lấy, Lâm Tín theo bản năng muốn rút dao ra nhưng khi ngón tay chạm đến thắt lưng trống không thì khẽ bóp một cái bên lườn mới có thể khắc chế được xung động muốn bẻ gãy cổ tay Thẩm Kỳ Duệ.

“Linh mạch rộng, tư chất thông minh, đứa bé này từ đâu tới?” Thẩm Kỳ Duệ dùng ánh mắt coi trọng nhìn Lâm Tín.

“Con cháu Triệu gia, cha mẹ đều đã chết, Triệu Vạn hộ và phu nhân của ông ta lại quá khắt khe với y….” Thẩm Lâu đem thân phận giả của Lâm Tín nói một lần.

“Phung phí của trời, đúng là quá phung phí của trời rồi!” Thẩm Kỳ Duệ nhéo cổ tay yếu ớt nhỏ bé của Lâm Tín, vô cùng tức giận.

Lâm Tín cũng tiện thể trưng ra một gương mặt vô tội.

Thẩm Kỳ Duệ lấy trong tay áo ra một khỏa lộc ly lớn bằng quả trứng bồ câu đưa cho y: “Từ nay về sau ngươi sẽ là người của Thẩm gia, chăm chỉ tu luyện, tương lai ắt làm lên việc lớn.”

Cầm trong tay viên lộc ly trong suốt lóng lánh, Lâm Tín cực kì bất đắc dĩ theo Thế tử lên xe ngựa.

“Đó là phần thưởng cha ban cho ngươi, mau cất đi.” Trong mắt Thẩm Lâu mang theo ý cười không rõ.

“Đây là cái gì?” Viên lộc ly này đã từng được gia công qua, các góc cạnh nhẵn nhụi trơn bóng, đối với Thẩm gia tiền tài dư thừa thì thứ này cũng chỉ để cho trẻ con chơi đùa mà thôi, so với những viên được khảm trên thân kiếm của những tu giả bình tường thì hoàn toàn khác biệt. Sắm vai một đứa trẻ chưa từng một lần được tiếp xúc, Lâm Tín không thể biểu hiện bản thân rất am hiểu thứ này.

“Lộc ly.” Thẩm Lâu cũng móc trong tay áo ra hai khỏa đồng thời đưa cho Lâm Tín, tiện thể giải thích cho y nghe một chút về khởi nguyên của lộc ly.

Tiên thuật thời thượng cổ đã sớm thất truyền, các đại gia tộc tu tiên dựa vào bùa chú cùng bảo khí để kéo dài hơi tàn, cho đến một ngày khi tranh giành trong núi thì phát hiện ra linh thạch vô cùng rực rỡ gần giống như lưu ly nên được gọi là lộc ly.

Lộc ly xuất hiện khiến tiên đạo lần thứ hai trở nên phồn thịnh, người tu tiên đang lúc gần như suy bại trở thành lũ người bịp bợm trên giang hồ thì lần nữa có thể ngự kiếm.

Tây Vực không hề lạnh lẽo như Bắc Vực, hơi thở mùa thu rất dịu, từng đàn chim nhạn nối đuôi nhau bay về phương Nam.

Mạc Quy Sơn kì thật là một ngọn núi, Chung gia nằm trên núi còn dưới chân núi là đô thành Tây Vực. Hoán Tinh Hải cách Bắc đô một khoảng cách nhất định còn núi Mạc Quy lại gần như liên kết chặt chẽ với Tây đô, cực kì náo nhiệt.

Chân núi nhốn nháo rất nhiều người, trang bị đầy đủ vàng bạc, xe ngựa đi lại như nêm cối.

“Xin Quốc công gia thứ lỗi, hôm nay vừa đúng trùng vào ngày thu tuế cống mùa thu nên Cảnh nội Vạn hộ cùng Thiên hộ đều đang ở đây, hơi chật chội một chút.” Sứ giả liên tục cáo lỗi, ngự kiếm đi thông báo. Biết Huyền Quốc công đã đến, một đám tu giả vận bạch y liền lập tức xuất hiện, dẹp hết người ngựa sang hai bên tạo một lối đi cho người Thẩm gia.

Quốc công, Liệt hầu hàng năm tiến cống cho Thiên tử một lần, mà thời gian các Vực tiến hành thu thuế cũng không giống nhau. Tỷ như Bắc Vực thu tuế cống hai lần vào mùa hè, Tây Vực thì thu cả bốn mùa xuân hạ thu đông, hôm nay vừa hay trùng vào ngày thu cống.

Chung Tùy Phong cũng mặc một thân bạch y dài, cổ áo còn có một vòng lông bạch hổ trắng, sứt đầu mẻ trán chạy đến bắt chuyện với người Thẩm gia.

“Đại ca bế quan, tại hạ tạm thời có chút luống cuống tay chân, vạn mong Quốc công gia thứ lỗi.” Chung Tùy Phong thường mang một gương mặt hiền lành, nói năng chậm rì rì, người như hắn nói dễ nghe thì gọi là hòa nhã, hiền lành; nói khó nghe thì là một tên hèn nhát, khiếp nhược.

“Vì sao ngươi cũng đến?” Chung Hữu Ngọc theo thúc thúc ra ngoài đón khách, lúc thấy Thẩm Lâu thì trên mặt hoàn toàn không có chút vui mừng nào cả, ngược lại hắn thậm chí còn đang cố gắng đè nén lửa giận. Chung Vô Mặc đứng bên cạnh diện vô biểu tình, thoạt nhìn hắn rất tiều tụy.

Lâm Tín trốn sau lưng Thẩm Lâu hơi nheo mắt lại, hai huynh đệ nhà này chẳng phải có quan hệ rất tốt với Thẩm Lâu hay sao? Vì sao hiện tại nhìn thấy Thẩm Lâu lại bày ra bộ dạng sắp chết như thế!

Y nhớ rõ đời trước Chung gia không xảy ra việc nghiêm trọng nào, cho đến tận khi y bóp nát thần hồn của Chung Trường Dạ thì lúc đó Chung gia mới bắt đầu suy bại.

Kịch nhỏ:

Cha Thẩm: Sau này Lâm Tín sẽ là người của Thẩm gia.

Lâu Lâu: (⊙v⊙)

Cha Thẩm: Ngươi cười gì đấy?

Lâu Lâu: Không có gì, nhớ lại kiếp trước đốt tiền trước bài vị cha thôi.

Cha Thẩm: Ngươi nói cái gì? (╰_╯)#

Tín Tín: ????

Chú thích

(1) Phá ách: một loại tiên thảo có tác dụng phá giải tai ương.