Chương 5: Oan gia (1)

Tùy tùng chứ không phải một nhóc sai vặt. Sai vặt thì ai cũng có thể làm nhưng tùy tùng thì không, đó là người có thể hầu hạ ngay bên cạnh Thế tử, nếu chăm chỉ cố gắng tu luyện sau này không chừng còn được phong hầu bái tước.

Triệu Vạn hộ đương nhiên không dám có ý kiến gì: “Có thể được Thế tử để ý đó là phúc khí của A Tín.”

Lâm Tín nghe hắn nói xong thì lòng khẽ trầm xuống. Hôm nay y mới chỉ là một đứa trẻ con tay trói gà không chặt, chắc chắn trước đây chưa từng được gặp Thẩm Lâu nhưng vì sao hắn lại đột nhiên muốn y làm tùy tùng cho mình? Chẳng nhẽ hắn đã biết y là con trai của Lâm Tranh Hàn?

Cụp mắt suy nghĩ, khóe mắt y liếc thấy hoa văn được thêu bằng chỉ bạc trên nghiêm tụ hắc sắc của Thẩm Lâu, bỗng nhiên nhớ ra gia phong ‘cứng nhắc như cây tùng băng’ của nhà họ Thẩm, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Với tính cách của cha con nhà họ Thẩm thì cho dù biết y là con trai của Lâm Tranh Hàn cũng sẽ không ra tay với y.

Cao thủ của Hoán Tinh Hải đi dò xét sau núi hết một lượt nhưng vẫn chưa tìm được tung tích của đại bàng cổ. Triệu Vạn hộ cũng không tiện ở lại, ngày hôm sau trong lúc hạ táng Đại thiếu gia, đoàn người của Thế tử cũng bắt đầu rời đi, Lâm Tín mặc một thân đồ tang bị Hoàng thị vệ ẵm lên xe ngựa của Thế tử.

Ghé vào cửa sổ trên xe ngựa nhìn ra phía ngoài, nhìn cửa lớn Triệu gia càng lúc càng xa, Lâm Tín cảm thấy có chút buồn bã. Một khi y vào Hoán Tinh Hải, việc ra vào là vô cùng khó khăn, như vậy sư phụ có thể tìm được y nữa không?

Lúc trước sư phụ dựa vào những thủ hạ cũ của cha để từng bước từng bước tìm được y, nhưng hôm nay y rời khỏi Triệu gia lại không chủ động đi tìm người, như vậy cơ hội để hai thầy trò có thể gặp nhau là rất khó.

“Không nỡ sao?” Thẩm Lâu rời mắt từ trang sách, chống quyển sách trên tay xuống đầu gối, dù bận vẫn ung dung nhìn Lâm Tín.

“Không phải.” Lâm Tín hạ màn xe xuống, nhè nhẹ lắc đầu.

“Vậy vì sao vẻ mặt lại không vui như thế?” Vốn hắn không phải là người hay nói nhưng khi đối mặt với một Lâm Tín mềm mại hoạt bát như vậy, Thẩm Lâu nhịn không được nói nhiều hơn mấy câu. Hỏi ra sẽ được đáp lại, mặc kệ nói cái gì cũng có thể khiến hắn cảm thấy vui vẻ.

“Thế tử thứ tội.” Lâm Tín phảng phất như bị giật mình, cứng còng ngồi xổm trên thảm, luống cuống xoắn vạt áo, “Ta, ta sợ…..”

Giọng nói mềm mại trong veo mang theo sự run rẩy bất an, chọc cho Thẩm Lâu thương tiếc vô cùng, nhắc nhở bản thân không được dọa trẻ con, hắn ngoắc tay gọi Lâm Tín đến gần: “Đừng sợ, lại đây, ta dạy ngươi nhận mặt chữ.”

Xe ngựa gắn rất nhiều lộc ly nên trên cơ bản bánh xe đều không chạm đất, êm đến mức có thể đọc sách viết chữ. Lâm Tín dịch sát đến bên cạnh Thẩm Lâu, nhìn quyển sách hắn đặt trên bàn nhỏ, đấy là một quyển ‘Tứ hải ký’, bên trong có mấy tấm bản đồ cùng những phong tục, khí hậu đặc trưng của từng vùng.

“Đây là đất nước của chúng ta, gọi là Đại Dung, Đại Dung phân làm bốn vực và vùng Trung Nguyên, Hoán Tinh Hải và Triệu gia đều ở Bắc Vực.” Thẩm Lâu tận hết khả năng gợi lên hứng thú của y.

“Hoán Tinh Hải là một phần đại dương sao?” Lâm Tín tận chức tận trách sắm vai một đứa bé không biết gì.

“Không phải, Hoán Tinh Hải là một phiến Khê hồ (1).” Ngón tay Thẩm Lâu chỉ vào một điểm trên bản đồ, suy nghĩ một chút rồi bổ sung thêm một câu: “Có rất nhiều nước.”

Thanh Khê là nơi giao nhau của rất nhiều con sông, nơi nơi có nước chảy, chốn chốn có lầu các. Khi đông đến, nước hồ ngưng kết thành băng, ngân hà chảy ngược, giống như được gột rửa, đẹp không sao tả xiết, tên cổ là Hoán Tinh Hải. Cảnh đẹp như vậy, qua miệng Thẩm Lâu lại chỉ được miêu tả bằng ba chữ ‘rất nhiều nước’.

Lâm Tín muốn hé miệng cười nhạo hắn một phen, vất vả lắm mới có thể nhịn được, xe ngựa đột nhiên hơi xóc, y lợi dụng nhích lại gần Thẩm Lâu hơn chút. Hương cây cỏ thanh mát hòa với vị thuốc đông y nhàn nhạt chậm rãi kéo tới.

“Thế tử, người đang uống thuốc sao?” Lâm Tín chau chau cái mũi nhỏ, ngửa đầu hỏi hắn.

“Ừ.” Thẩm Lâu lên tiếng, nhìn Lâm Tín gần ngay trước mặt, nhịn không được đem người kéo vào trong khủy tay, đưa sách cho y nhìn.

“Tại sao phải uống thuốc?” Lâm Tín không bỏ qua tiếp tục truy hỏi.

“Bởi vì ta đã làm sai một chuyện, đây là nghiêm phạt dành cho ta.” Thẩm Lâu nghiêm trang lừa gạt trẻ con, lật sang trang khác: “Những điều ta đã dạy ngươi phải nghiêm túc ghi nhớ, không phải…..”

“Ta cũng phải uống thuốc sao?”

“Ừ…..” Âm cuối hơi cao, chứng tỏ tâm tình chủ nhân đang rất tốt.

Không hỏi được gì, Lâm Tín chỉ có thể tạm thời kiềm chế, chán đến chết ngồi nghe Thẩm Lâu dạy học.

“Thẩm gia ở Bắc Vực, Chung gia ở Tây Vực, Chu gia ở Nam vực, Lâm gia ở Đông vực, ngoài bốn vị quốc công này thì Đại Dung còn có hơn mười Liệt hầu tự mình thống trị đất phong, hàng năm đều phải tuế cống lên trên. Thẩm gia chúng ta……” Đang nói thì Thẩm Lâu cảm thấy trong lòng trầm xuống, hắn cúi đầu liền thấy người vừa nãy còn thề son sắt nói sẽ lắng tai nghe đã tựa ở trong lòng hắn ngủ từ lúc nào không biết.

Bất đắc dĩ cười, Thẩm Lâu đặt sách trong tay sang một bên, đơn giản thả lỏng thân thể, tựa trên đệm mềm nghỉ ngơi. Tâm tình từ trong sách trôi dạt đến thế cục thiên hạ, bây giờ ‘Chước Lộc chi luật’ còn chưa được ban hành, bốn vực vẫn còn được hưởng yên vui, nhưng tùy thời đều có thể bạo động nhất định phải sớm chuẩn bị cho thật tốt.

“Tuế cống là gì?” Lâm Tín không mở nổi mắt, lầm bầm lầu bầu hỏi.

“Vàng bạc, lương thực, vải vóc,…….. lộc ly.”

Giọng nói của thiếu niên rất thấp, giống chim non chao liệng như con thoi trong gió tuyết, phá tan sương mù dày đặc trước mắt rồi lại khiến người ta chìm vào mộng mị sâu hơn.

Năm mười bảy tuổi ấy, y lần đầu tiên bước vào Hoán Tinh Hải. Nắng đầu đông trải khắp cánh rừng thông, sương mù che khuất lầu gác, tuyết phủ kín bên sông. Khung cảnh bỗng chốc trở nên như cõi tiên nhưng lại có một đám người mặt lạnh như sắt đứng thẳng ở đấy.

Tất cả người của Thẩm gia đều mặc nghiêm tụ màu đen, từ xa nhìn lại giống như một đám diều hâu bất cứ lúc nào cũng có thể nhào lên mổ cho người ta thành từng mảnh nhỏ.

“Cát Lộc hầu tuổi vẫn còn trẻ mà trái tim lại tàn nhẫn như vậy, ngay cả ân sử của mình cũng không buông tha!” Huyền quốc công Thẩm Kỳ Duệ chưa gì đã đem mặt mũi của y ném xuống đất.

“A, chuyện hai năm trước rồi chẳng nhẽ giờ Quốc công gia mới nghe được?” Thẩm Tín dùng ngón cái đẩy kiếm ra khỏi vỏ, sát ý nổi lên bốn phía. Nói cái gì không tốt, càng như nói sư phụ y.

Khắp thiên hạ đều biết, Lâm Tín là một người cực kì hung ác, vô tình vô nghĩa. Có lẽ hắn còn chẳng xứng làm người, giả dối ngông cuồng, thích giết chóc, gọi y là ma cũng chẳng sai.

Bỗng nhiên mở to hai mắt, máu tươi biến mất, chỉ còn lại màu xanh của trần xe được làm từ gỗ đàn hương.

“Cung nghênh Thế tử.” Ngoài cửa truyền đến thanh âm chỉnh tề, tiếng nước chảy róc rách như tiếng thông reo vang lên bên tai không dứt, thế mà đã đến Hoán Tinh Hải rồi.

Lâm Tín càu nhàu một tiếng rồi đứng lên, vén rèm xe nhìn ra bên ngoài, y thấy Thẩm Lâu đứng ở bãi cỏ phía xa xa, chào hỏi với mấy tên tu giả mặc đồ đen.

“Chúng ta đang muốn đi săn nai, đại ca có đi không?” Một thiếu nữ tuổi còn nhỏ cầm trong tay một cây cung có khảm lộc ly, cười hỏi Thẩm Lâu.

“Các người đi đi.” Thẩm Lâu nâng tay xoa đầu thiếu nữ, sau đó xoay người trở lại xe ngựa, kéo tên nhóc đang dáo dác nhìn xung quanh vào trong xe.

Kịch nhỏ:

Tín Tín: Ai nha, không cẩn thận ngủ quên trong lòng ngươi, không ngại chứ?

Lâu Lâu: Chú ý.

Tín Tín: Ai nha nha, vì sao lại nhỏ mọn thế chứ, như vậy ta cũng cho ngươi ngủ cùng là được chứ gì?

Lâu Lâu: (máu mũi) Cũng được.

Chú thích:

(1) Khê hồ: Là một hồ nước ngọt lớn ở tỉnh Hồ Nam, Trung Quốc. Có diện tích ước chừng 1.34 km2, thuộc lưu vực sông Trường Giang. (Baidu)