Chương 4: Bỏ mạng (4)

Mu bàn tay đột nhiên có thứ gì đó mềm mềm âm ấm lướt qua, cảm giác giống như bị một chú cún con liếm láp khiến ngón tay Thẩm Lâu nhịn không được khẽ run. Hắn chỉ coi đó là chút hiếu kì của trẻ nhỏ, không muốn dọa y sợ nên đành cố gắng kiềm chế coi như không biết.

Trải qua một hồi khai quan khám nghiệm tử thi, kết luận của Đông Thiệp Xuyên gần như giống với phán đoán của Lâm Tín, chẳng qua hiện tại còn chưa xuất hiện người có loại võ công khiến người khác hồn phi phách tán, vậy nên chỉ đành kết luận do ma vật gây ra.

“Nửa năm trước, ở vùng đất hoang gần đây xảy ra mấy chuyện kỳ quái, nhà họ Cương đón dâu mới nhưng trong vỏn vẹn một đêm cả nhà đều mất mạng, chỉ có một mình cô dâu còn sống sót, tuy vậy lại trở nên đần độn, ngây ngốc không thể nhớ nổi chuyện gì. Hoán Tinh Hải phái người đi điều tra thì phát hiện cái chết của một nhà kia rất đáng sợ!” Đông tiên sinh nói một câu lại than thở ba lần nhắc lại chuyện cũ, thu hút tất cả mọi người nghiêng tai lắng nghe.

“Cũng giống con tôi sao? Thi thể cũng không nguyên vẹn như vậy?” Triệu Vạn hộ sốt ruột muốn biết nguyên nhân cái chết của con trai mình nên không nhịn được sự dài dòng của người kia.

“Cũng không hoàn toàn giống nhau nhưng tất cả đều không còn hồn phách.” Thấy người nhà họ Triệu không cổ động mình, Đông Thiệp Xuyên không hài lòng chép miệng một cái, nói thẳng kết quả: “Kết quả sau khi điều tra phát hiện xung quanh khu đất hoang có vết tích của đại bàng hút hồn cổ.”

Sắc mặt Thẩm Lâu thản nhiên lắng nghe, từ chối cho ý kiến. Chuyện đó hắn cũng biết, những người đó chỉ mất hồn còn phách vẫn nguyên vẹn, hiện trường tử vong đáng sợ là do tân nương bị ép buộc nên sinh ra oán khí, sau khi giết hết tất cả thì trút hận lên thi thể.

“Đại bàng hút hồn….” Một câu này khiến người Triệu gia ai nấy đều cảm thấy bối rối. Đó chính là một trong những quái vật cổ xưa rất nổi tiếng, hình dạng như chim nhưng lại có nanh vuốt, cặp sừng biến dị, lợi dụng đêm đen để đột nhập vào nhà con người thôn phệ linh hồn họ. Truyền thuyết về con vật này lưu truyền suốt trăm năm cùng với đó là thây xác của không biết bao nhiêu người, triều đình hạ lệnh bao vây tiêu diệt, toàn bộ các gia tộc tu tiên cùng xuất thủ mới đem con quái vật này giết gần hết. Thế mà hôm nay không những đột nhiên lại xuất hiện mà còn rơi lên đầu nhà bọn họ!

Đúng lúc này có hạ nhân báo lại: “Nhị thiếu gia tỉnh rồi!”

Nhị thiếu gia nhà họ Triệu hôn mê tròn một ngày một đêm, đại phu cũng không tìm ra được nguyên nhân, hôm nay rốt cuộc cũng tỉnh lại, Triệu phu nhân nghe xong lập tức đứng ngồi không yên, nói muốn đi hậu viện thăm con trai.

“Con cũng muốn đi thăm Nhị thiếu gia.” Lâm Tín nhỏ giọng nói với Triệu Vạn hộ.

Rõ ràng cũng là thiếu gia trong nhà nhưng lại gọi đường huynh một tiếng ‘thiếu gia’, người của Hoán Tinh Hải đều rất kinh ngạc nhưng người Triệu gia nghe đã quen nên không cảm thấy có gì không ổn. Triệu Vạn hộ đang nỗ lực tỏ ra bản thân là một người bá phụ tốt trước mặt người ngoài, vẻ mặt ôn hòa nói: “Tín nhi đã có lòng như vậy thì đi đi.”

Được Triệu Vạn hộ cho phép, Lâm Tín lại nhìn về phía Thẩm Lâu chờ y đồng ý.

Thứ Cát Lộc hầu muốn thì ngay cả hoàng đế cũng không cần hỏi, từ khi nào thì y có cái dáng điệu khéo léo này vậy? Trong lòng Thẩm Lâu mềm nhũn, khẽ vuốt cằm, ý bảo y tự nhiên.

Thẩm Thanh Khuyết đúng là thích những người khéo léo, Lâm Tín vừa cất bước chạy ra khỏi linh đường vừa bĩu môi, kiếp trước mỗi lần Thẩm Lâu thấy y đều chẳng cho y nét mặt tốt, có lẽ là do hắn không quen nhìn y thay đổi thất thường. Hôm nay ngoài ý gặp Thẩm Lâu sớm hơn, làm thế nào cũng phải lưu lại cho hắn ấn tượng tốt nhất.

Chà chà ngón tay, nhớ lại cảm giác chạm vào tay hắn khiến Lâm Tín nhịn không được lén cười rộ lên. Bàn tay nho nhỏ của thiếu niên vừa lạnh vừa nhẵn như ngọc, không có lấy một vết chai cho dù là mỏng nhất…. nếu như có thể sờ tiểu kê kê thì tốt hơn….

Vào đến sân nơi Nhị thiếu gia ở, Lâm Tín lập tức thu hồi nụ cười hèn mọn trên mặt, hai vai co lên, nhón chân đi đến dưới của sổ phòng ngủ, cố gắng thu hẹp cảm giác tồn tại của bản thân.

“Con của ta, có phải do Tạ Thiên Hà hại con không?” Triệu phu nhân nhìn đôi mắt đờ đẫn của người ngồi ở đầu giường thì lập tức rơi lệ.

“Tạ Thiên Hà?” Vẻ mặt Nhị thiếu gia mờ mịt, hoàn toàn không nhớ được vì sao mình lại hôn mê, thậm chí còn quên đi rất nhiều chuyện trong quá khứ, vừa suy nghĩ thì đầu đã đau không chịu nổi.

“Thế mà không biến thành kẻ đần độn cơ à, ầy.” Lầm Tín nhìn ngón tay ngắn ngủn của mình, sức mạnh của y hiện tại còn quá yếu. Không nhìn thấy cảnh tượng náo nhiệt, trong lúc mẹ con họ Triệu còn chưa phát hiện, Lâm Tín hai tay chắp đít nhanh chóng chuồn đến sân nhỏ trong viện của Triệu phu nhân.

Tuy rằng gặp được Thẩm Lâu khiến y rất vui nhưng sắc đẹp không thể biến thành cơm ăn no bụng được, việc cấp bách hiện giờ của y là phải mau chóng rời khỏi Triệu gia, đi tìm sư phụ không đáng tin của y.

Người trong viện của Triệu phu nhân đã quen với sự xuất hiện của y, đối với vị Tam thiếu gia vô dụng nhát gan này bọn họ hoàn toàn không mang chút phòng bị nào cả. Trong căn phòng chỉ còn có mỗi đại nha hoàn Xuân Thủy của Triệu phu nhân.

“Xuân Thủy tỷ, phu nhân bảo tỷ lấy mười lượng vàng đưa cho đệ.” Lâm Tín bày ra một đôi mắt thiên chân vô tà, hướng Xuân Thủy vươn tay.

“Cần vàng làm gì?” Xuân Thủy nghi ngờ hỏi.

“Bảo là muốn tặng cho Đông tiên sinh, phu nhân nói cái gì mà muốn Hoán Tinh Hải đưa Nhị thiếu gia đi cùng.” Trẻ con ăn nói lộn xộn nhưng tuyệt không gây trở ngại cho việc nắm bắt câu từ của Xuân Thủy. Là lễ vật đem tặng người bên cạnh Thế tử gia, để hắn có thể nói tốt vài câu giúp Nhị thiếu gia đi theo Thế tử về Hoán Tinh Hải.

Xuân Thủy tự cho là mình thông hiểu, lập tức mở hòm, lấy một túi gấm để mười hai thỏi vàng đưa cho y.

Đại thiếu gia chết oan uổng, Nhị thiếu gia lại mất trí nhớ, chuyện kinh khủng từng xảy ra ở khu đất hoang không hẹn mà trùng khớp càng khẳng định chắc chắn suy đoán của Đông Thiệp Xuyên.

“Nếu đã như thế vậy để Đại công tử được an nghỉ đi.” Thẩm Lâu không muốn nói nhiều, phất tay áo rời khỏi linh đường, cũng đem chuyện này đổ hết lên đầu của đại bàng cổ.

Sự tình đã tra rõ, người Thẩm gia cũng đến lúc phải rời đi.

Hiện tại đang có một con đại bàng nuốt hồn ẩn nấp, Triệu Vạn hộ nào dám để Thẩm Lâu cứ thế mà đi, muốn xin Thế tử ở lại một ngày để cao thủ của Hoán Tinh Hải hỗ trợ điều tra quái vật: “Thế tử đường xa đến đây, nếu không dùng một bữa cơm rau dưa đạm mạc thì thuộc hạ sau này sao dám nhìn mặt của Kiến quốc công nữa chứ.”

Triệu Vạn hộ khom lưng nói xong chỉ cảm thấy một ánh mắt rơi trên đỉnh đầu của mình, trong nháy mắt ấy hắn có loại ảo giác bản thân mình bị nhìn thấu, trái tim hắn không khỏi căng thẳng.

Im lặng rất lâu, ngay lúc Triệu Vạn hộ cho rằng Thái tử đang tức giận thì Thẩm Lâu nói một chữ ‘Được’, sau đó phân phó Hoàng Các dẫn người lục soát trong núi.

Triệu Vạn hộ mừng rỡ, lập tức mời Thế tử vào trong căn phòng trang hoàng tốt nhất.

Toàn bộ vùng đất phía Bắc đều thuộc về Thẩm gia, đối với một Triệu gia tiên thuật cấp thấp mà nói thì chỉ có thể dựa vào thế lực của Hoán Tinh Hải để sống sót. Trong trường hợp này hiển nhiên là muốn để cho con trai lộ mặt kết thân.

Vì vậy Triệu phu nhân không quan tâm con trai thứ đầu óc mơ hồ hay không, kêu người hầu chỉnh trang lại một lượt rồi vừa nài vừa ép lôi lôi kéo kéo đến trước mặt Thế tử nói là hầu Thế tử dùng cơm.

“Thế tử không vui, bọn ngươi đừng quấy rầy ngài nghỉ ngơi.” Thị nữ mặc tử y canh giữ trước cửa ngạo mạn liếc mắt nhìn đoàn ‘hầu cơm’ của Triệu Vạn hộ. Thị nữ này tên là Tử Xu, cũng giống như Hoàng Các đều là tùy tùng thân cận của Thẩm Lâu, là người tu tiên thuộc Hoán Tinh Hải. Bên hông đeo một một thanh kiếm mạ vàng trạm trổ hoa văn, trên chuôi kiếm còn khảm một khỏa lộc ly lung linh tuyệt trần, ngôn hành cử chỉ đều tràn đầy linh khí, tuyệt đối là một người không dễ đối phó.

Thẩm Lâu không kiên nhẫn nhìn vị Nhị thiếu gia kia, lạnh lùng nói: “Gọi Lâm Tín đến đây.”

Lâm Tín ôm theo túi vàng đang chuẩn bị leo tường rời đi thì lại bị người ta tóm được, một thân đầy bụi đất bẩn hề hề đứng trước mặt Thẩm Lâu, mà phiền hơn nữa là ngoài Triệu phu nhân và Nhị thiếu gia đang ở đó thì Triệu Vạn hộ cũng chạy đến.

“Làm sao lại bẩn như vậy?”

Hôm qua vừa mới thay một bộ quần áo trắng tinh thế mà hôm nay đã dính đầy bùn đất, dây thừng trên đầu chẳng biết đã quẳng đi đâu mất. Sáng sớm rõ ràng vẫn còn là một tiểu công tử trắng nõn khiến người ta yêu thích vậy mà trong nháy mắt đã lại biến trở về thành một tiểu ăn mày.

Nghe hỏi, Lâm Tín liền biết bệnh nhân nghĩa vô dụng của Thẩm Lâu lại tái phát rồi, người này trên chiến trường sát phạt quyết đoán, thống lĩnh vạn quân nhưng lại có một khuyết điểm không tài nào sửa được đó là dễ mềm lòng trước những kẻ yếu đuối đáng thương. Đây là nhược điểm của Thẩm Lâu cũng là thứ duy nhất kiềm hãm bước chân hắn.

“Con đi nhà bếp tìm đồ ăn, không cẩn thận bị ngã.” Lâm Tín ngẩng đầu, hai con ngươi đen láy như chân châu phát sáng, tội nghiệp vô cùng.

Quả nhiên vừa nghe y nói xong, lông mày Thẩm Lâu đã nhíu lại, trong lòng không khỏi càng thêm yêu thương, người này khi còn bé ngay cả cơm cũng ăn không đủ no! Hắn vẫy Lâm Tín đến ngồi bên cạnh, lấy một miếng bánh ngọt đưa cho y.

Tay Lâm Tín rất bẩn, không muốn cầm nên y chắp hai tay sau đít, há mồm hai ba miếng liền ăn xong một cái bánh. Bởi vì ăn quá nhanh, mồm miệng y phồng lên như một con sóc nhỏ nhét cả một quả hạch. Thẩm Lâu cảm thấy đầu ngón tay hắn lại bắt đầu ngứa ngáy, ho nhẹ một cái, giương mắt nhìn Triệu Vạn hộ nói: “Cô muốn xin người này làm tùy tùng, Vạn hộ đại nhân liệu có bằng lòng hay không?”

Lời tác giả:

Chú thích: Chư hầu, Vua và Thế tử tự xưng là “Cô”

Kịch nhỏ:

Lâu Lâu: Ta muốn y đi làm ấm giường cho ta, cảm động không?

Triệu Vạn hộ: Không dám động, không dám động.