Chương 2: Bỏ mạng (2)

Vén rèm cửa lên, không khí ấm áp trong phòng đập thẳng vào mặt khiến Lâm Tín vốn đang bị đông lạnh nhịn không được rùng mình một cái.

Trên đầu nhị phu nhân quấn khăn tang, một tay chống mặt, tinh thần rất xa xút, hôm nay không kẻ mày nên hai vết đứt đoạn trên lông mày liền lộ ra.

Còn nhớ năm đó khi sư phụ đến tìm y, câu đầu tiên người nói là:

“Triệu phu nhân này có đôi mày đứt đoạn nhất định là một người đàn bà độc ác.”

Sau khi y nghe người nói xong thì sùng bái đến cực điểm, tự cho rằng đó là một người có bản lĩnh phi phàm liền không nói hai lời trực tiếp đi theo.

Cách xa vài năm, lần nữa nhìn thấy đôi mày của Triệu phu nhân làm y không khỏi sinh ra vài phần cảm giác thân thiết.

“Để đó đi.”

Triệu phu nhân hất cằm, không có tâm tư chú ý đến Lâm Tín, tiếp tục cùng trượng phu nói về chuyện của Thẩm gia.

“Phu nhân, trà này….để lạnh….”

Lâm Tín dập đầu lắp ba lắp bắp, tựa hồ có chút vội vã nhưng bởi vì tuổi còn nhỏ nên không cách nào biểu đạt rõ ràng.

“Nhân lúc còn nóng mau uống đi, đây là trà ngư tinh thảo đấy.”

Triệu Vạn hộ ngửi thấy mùi nước tiểu thoang thoảng, liền lập tức giục thê tử uống.

Triệu phu nhân lúc này mới nhớ đến vị dược liệu trân quý mình cho người làm, nâng chén uống một lần cạn sạch, sau đó thở ra một hơi nhẹ nhõm, xoa xoa thái dương: “Quả thực đã tốt hơn chút.”

Lâm Tín liếc mắt nhìn Triệu phu nhân toàn thân khoan khoái, một lần nữa cúi đầu.

Cũng không biết lúc nào người của Thẩm gia sẽ đến, Triệu Vạn hộ thương lượng cùng thê tử rời lại thời gian hạ táng của trưởng tử.

“Hôm nay đã là ngày thứ ba, nếu để nữa thì phải quá….bảy!” Triệu phu nhân cắn chặt hàm răng so le không đều nhau, cả giận: “Kêu bọn họ đến sớm đi.”

Ngày hôm trước phát tang, theo lý thì hôm nay đã phải hạ táng nhưng bởi vì cái chết của Đại thiếu gia quá kì quặc nên Triệu gia liền hoãn lại thêm một ngày một đêm, muốn tìm ra manh mối, đến hôm nay lại vì Thẩm gia mà muốn hoãn thêm mấy ngày nữa.

“Hồ đồ! Hoán Tinh Hải đại nhân là người mà ta có thể lay chuyển hay sao?’

Triệu Vạn hộ bị thê tử cố tình gây sự chọc giận. Chủ nhân mỗi đời của Triệu gia được gọi là Vạn hộ, lệ thuộc vào vùng đất đai phía Bắc của Huyền quốc. Vạn hộ hầu có tư cách thu thuế cũng có quyền lực trong tay nhưng nói cho cùng, vẫn là bề tôi của Thẩm gia mà thôi. Nào có chuyện nước chư hầu ra lệnh cho chủ nhân bao giờ?

Hoán Tinh Hải – đó là chỗ của Thẩm gia, an tọa trên toàn bộ vùng trung tâm phía Bắc.

Vùng đất phía Bắc rất lạnh, hôm nay mới chỉ vào giữa tháng chín mà tuyết đã rơi nhiều đến vậy. Bên trong lầu các của Hoán Tinh Hải luôn đốt địa long, cho dù là đài nhỏ trên nước cũng ấm áp như xuân. Gia chủ cùng người hầu trong phủ đều mặc rất ít quần áo duy chỉ có thiếu niên như tuyết ngồi một mình trong thủy tạ (1), cả người hắn bọc trong một tấm áo lông cừu dày.

Thị vệ mặc đồ đen bưng chén thuốc bước nhanh đi tới trước mặt thiếu niên, quỳ một gối thấp giọng nói:

“Thế tử, nên uống thuốc rồi.”

Ánh mắt thiếu niên từ trong khung cảnh núi tuyết nhìn lại, không nhận chén thuốc kia nói:

“Phía Chu gia có tin tức gì không?”

“Chu gia không rõ tung tích, một năm trước có người nhìn thấy hắn đi Tây Vực sau đó thì biệt vô âm tín.”

Thị vệ vững vàng bưng thuốc, từng chữ từng chữ bình tĩnh nói.

“Tây Vực….”

Thẩm Lâu chậm rãi mím chặt đôi môi mỏng nhạt màu. “Tiếp tục điều tra.”

“Rõ!” Thị vệ đứng dậy, đi hai bước mới nhớ ra trong tay còn đang bưng chén thuốc: “Thế tử, thuốc này…”

“Đổ.”

Bên ngoài thủy tạ có một thị nữ mặc tử y (2) đứng chờ thấy thị về bưng bát thuốc y nguyên ra thì lập tức chống hai tay vào hông:

“Vừa mới vào có một chút sao ngươi đã ra rồi?

Thị vệ đỏ mặt: “Thế tử bảo đổ, nên ta…..” Vô ý thức nghe theo mệnh lệnh đi ra ngoài.

“Coi chút tiền đồ này của ngươi kìa.” Thị nữ bĩu môi nhận lấy chén thuốc, ngoài miệng nói lời gay gắt nhưng lại không dám đi vào khuyên, chỉ có thể mắng thị vệ thêm mấy câu.

Tra xét lâu như vậy nhưng vẫn không hề có chút tiến triển.

Thẩm Lâu đứng lên, chạm vào lan can thâm thấp của thủy tạ, tuyết rơi lên mu bàn tay lạnh ngắt của hắn sau đó chậm rãi hòa thành nước. Cảm giác lạnh lẽo cũng không thể lắng lại nỗi lo trong lòng.

Kiếp trước lúc Thẩm Lâu gặp được Lâm Tín thì y đã trở thành Cát Lộc hầu không ai bì nổi, y hầu như không nhắc đến chuyện khi còn nhỏ với bất cứ ai duy chỉ có một lần uống say mới tâm sự mấy câu với hắn. Khi y còn nhỏ, trong nhà gặp chuyện, thị vệ tùy thân một đường bôn ba đưa y đến nhà đại huynh của tên đó, sống trong thân phận con cháu nhà họ.

“Bọn họ đều bắt nạt ta, vì sao ngươi không đến đưa ta đi?”

Cát Lộc hầu hai mắt lờ đờ mông lung, siết chặt vạt áo của hắn, tự khóc tự cười chất vấn.

Lúc đó chỉ cảm thấy khó hiểu, hiện tại nghĩ đến lại chua xót tâm can. Lâm Tín khi đó say rượu nhận nhầm hắn thành phụ thân đã qua đời của y, tuyệt vọng cầu xin phụ thân đem y theo cùng.

Hắn phải nhanh chóng tìm được Lâm Tín để tránh cho y tiếp tục bị giày vò, nhưng trời đất bao la, gia tộc lớn nhỏ nhiều như nước sông Hằng lại không biết y lúc đó mang tên họ gì, quả nhiên như biển rộng mò kim. Chỉ có thể tìm sư phụ Chu Tinh Ly của Lâm Tín trước, có điều người này lơ lửng bất định cũng không dễ tìm hơn Lâm Tín mấy phần.

“Thế tử.” Tử y thị nữ đi tới, sau lưng còn có một gã sai vặt đi theo: “Quốc công gia tìm ngài.”

Thế hệ đứng đầu Bắc Vực hiện tại là Huyền Quốc công Thẩm Kỳ Duệ, hắn vừa hào sảng lại khí khái, thấy trưởng tử đi vào liền đưa bức thư trong tay cho Thẩm Lâu.

“Vị Thủy Triệu gia?” Thẩm Lâu nhìn lướt qua, chỉ là một lá thư báo tang tầm thường, Đại thiếu gia Triệu gia chết bất đắc kì tử, mới tráng niên đã qua đời, mấy ngày nữa sẽ hạ táng.

“Cái chết của công tử Triệu gia rất kì quặc, Triệu Vạn hộ muốn mời người của Hoán Tinh Hải đến điều tra giúp.” Đông Thiệp Xuyên đứng cạnh Thẩm Kỳ Duệ giải thích.

Nghe được câu ‘chết rất kì quặc’, Thẩm Lâu liền hỏi: “Sao lại kì quặc?”

“Người báo tang nói, cái chết của Đại thiếu gia rất đáng sợ, rõ ràng vừa mới chết nhưng thi thể đã thối rữa. Lúc làm lễ gọi hồn thì ba hồn bảy vía đều không ứng…”

Tay nắm thư của Thẩm Lâu bất ngờ siết chặt.

“Đông tiên sinh, ngài nói cái này cũng quá dọa người rồi.”

Tử y thị nữ không ngừng chà xát cánh tay.

Lúc Đông Thiệp Xuyên nói mang theo vài phần giống một tiên sinh kể chuyện, giọng nói mang theo sự trầm bổng du dương không cần thiết khiến người nghe lông tóc dựng ngược.

“Người trẻ tuổi hôm trước con hướng ta đề cử tên gì?” Thẩm Kỳ Duệ hỏi con trai, “Lần này để hắn theo Thiệp Xuyên một chuyến.”

Quan lại ở Bắc Vực chia làm Bách hộ, Thiên hộ và Vạn hộ, Vị Thủy Triệu gia giữ chức Vạn hộ, về lý cũng nên được coi trọng.

“Không, con sẽ tự mình đi.” Thẩm Lâu quả quyết nói.

Linh hồn trong cơ thể được chia ra thành hồn với phách. Hồn có thể rời khỏi thân thể còn phách thì không, ngay cả khi đã chết cũng không có khả năng cả hồn và phách đều biến mất.

Lúc này Lâm Tín đứng trong phòng Triệu phu nhân nghe hai phu thê họ cãi nhau cũng nghĩ như vậy. Đại thiếu gia chết không đúng thời điểm, phương thức tử vong cũng hết sức kì quái, y phải tìm cách lẻn đi xem thi thể của hắn ta để có thể xác định kiếp này khác kiếp trước ở đâu mới được.

“Nếu lùi lại ngày hạ táng vậy đêm nay đến ai túc trực bên linh cữu?”

Triệu phu nhân nhức đầu, bởi vì Triệu Đại thiếu gia chưa đầy mười lăm đã chết non, tang sự không thể làm lớn, buổi tối chỉ để một người thân cận túc trực bên linh cữu. Trước đó hai ngày đều là Nhị thiếu gia trông coi, hôm qua hắn thực sự đã quá mệt nên Triệu phu nhân mới tự mình đi trông, trông có một đêm mà đã khiến bản thân ngã bệnh.

“Vẫn để thằng hai đi đi.” Triệu Vạn hộ thở dài, gọi người thông báo Nhị thiếu gia một tiếng, không ngờ người được sai truyền tin lại quay về báo rằng không tìm thấy Nhị thiếu gia đâu.

Tin này lập tức khiến phu thê hai người luống cuống, hai đứa con trai của họ một đứa đã mất đứa còn lại tuyệt đối không thể gặp chuyện được, lập tức hạ lệnh đi tìm người. Chưa tới nửa giờ, rốt cuộc tìm thấy thi thể của Tạ Thiên Hà và Nhị thiếu gia đang hôn mê bất tỉnh sau núi.

“Con của ta, có chuyện gì thế này?” Triệu phu nhân ôm chặt con trai vào lòng, kiểm tra hết một lượt từ trên xuống dưới.

“Tạ Thiên Hà cầm kiếm của Nhị thiếu gia, trong tay thiếu gia lại cầm một đoản kiếm gãy dính đầy máu….”

Thị vệ đem khung cảnh mình nhìn thấy miêu tả lại một lần.

Triệu Vạn hộ lập tức cho người ra phía sau núi tra xét, hắn vừa truyền linh lực vào cho con trai vừa sốt ruột hỏi đại phu tình hình cụ thể, khung cảnh rối loạn hết một phen. Cuối cùng đại phu kết luận Nhị thiếu gia bị dọa sợ, hơn nữa nhìn đoạn kiếm trên tay và vết máu văng khắp người thấy thế nào cũng là tràng cảnh hai người đánh nhau, Tạ Thiên Hà đoạt kiếm của Nhị thiếu gia còn Nhị thiếu gia thì lỡ tay giết người bị máu phun ra dọa ngất xỉu.

Mặc dù có phần không hợp lý nhưng phía sau núi ngoại trừ một ít tôi tớ bình thường thì không còn ai khác, Nhị thiếu gia cũng chỉ bị xây xước ngoài da không quá đáng ngại. Triệu phu nhân lập tức yêu cầu áp chuyện này xuống:

“Tạ Thiên Hà một mình luyện công xảy ra chuyện bỏ mạng, một chút cũng không liên can tới Nhị thiếu gia, đều nghe thấy cả chưa?”

Gia đình họ là người tu tiên, không thể tùy tiện giết người.

Nhị thiếu gia được đưa về phòng, không ai truy cứu chuyện này nữa nhưng với tình trạng của hắn hiện tại thì đêm nay không thể tiếp tục túc trực bên linh cữu được.

Triệu Vạn hộ hết đường xoay xở quay đầy nhìn thấy đứa cháu nhỏ thó nhút nhát đứng trong góc:

“Tín nhi, đêm nay con túc trực bên linh cữu của đại ca đi.”

“Túc trực bên linh cữu?” Lâm Tín mở to đôi mắt thơ dại, mang theo cầu xin mà nhìn đại bá: “Con, con sợ….”

“Ba!” Triệu phu nhân tâm thần phiền muộn thẳng tay tát y một cái: “Tiểu tạp chủng, cho ngươi cơ hội được túc trực bên linh cữu của đường huynh ngươi thì có gì mà sợ?”

Cái tát đánh thẳng vào bên mặt y, nước mắt Lâm Tín nhất thời tuôn ra, ủy ủy khuất khuất gật đầu.

Triệu Vạn hộ nhìn dáng vẻ của y thì hơi nhíu mày, nói quản gia đưa cho Lâm Tín một bộ y phục tử tế, nhỡ sớm mai người Thẩm gia đến nhìn thấy bên cạnh linh cữu có một người nhìn như tên ăn mày thì lại khiến Triệu gia mất mặt.

Lâm Tín thay một bộ áo bông màu trắng, trên trán quấn sợi dây thừng, lúc vừa lên đèn thì bị người kéo đến linh đường bắt quỳ ở đấy.

Trong linh đường không một bóng người, quỷ khí âm u, nắp quan tài của Triệu Đại thiếu gia vẫn chưa đóng, trên trán hắn được dán một lá bùa vàng, hiển nhiên đối với việc không thể chiêu hồn Đại thiếu gia vẫn khiến người Triệu gia cảm thấy sợ hãi nên mới phải dán bùa lên.

Lâm Tín làm ổ trên đệm hương bồ, ăn no xong thì bắt đầu buồn ngủ, đợi đến khi trăng treo cao trên đầu thì y mới đứng lên. Tiện tay cầm lấy một cái nến trắng, y phải vô cùng vất vả mới dùng hai cái chân ngắn ngủn bò lên được quan tài, ngồi trên đầu của Triệu đại công tử.

“Ầy, Triệu Thế Diệu, vì sao ngươi đã chết rồi? Ngươi đi như thế thì ta biết phải tìm ai báo mối thù gãy tay đây?”

Lâm Tín vừa nói vừa lấy giấy vàng trên mặt Đại thiếu gia xuống, đưa tay đâm một cái, cảm giác dính nhớp khiến y buồn nôn.

Đem ánh nến để sát vào, gương mặt không mấy anh tuấn liền trở nên rõ ràng tuy nhiên hiện tại thứ này đã không ra hình ‘mặt’ cho lắm.

Người sau khi chết hồn về với trời còn phách quay về đất, hồn là tinh thần còn phách là hình hài. Người này thân thể hư thối nhanh như vậy chắc chắn phách đã không còn.

Kịch nhỏ:

Đại thiếu gia: Đến đến, lấy cái này ra sẽ có điều ngạc nhiên!

Tín Tín: Cút!

Tác giả chú thích:

Bách hộ, Thiên hộ, Vạn hộ tham khảo chế độ quan lại thời xuân thu và Tần Hán.

(Cái này mình tìm trên GG thì không ra còn tìm trên baidu thì rất nhiều và mình đọc thì cũng không hiểu lắm, nên mọi người có thể hiểu nôm na rằng kia là các chức quan, địa vị trong thời xưa.)

Chú thích

(1) Nhà xây trên nước:

Hình ảnh có liên quan

(2) Tử y: y phục màu tím