Chương 1: Bỏ mạng (1)

Gió Bắc mang theo hạt tuyết trắng như hạt gạo, trong nháy mắt bao trùm toàn bộ nóc nhà cỏ đơn bạc, thanh âm lạnh lẽo lã chã rơi.

“Đưa cái này giao cho phu nhân, đi nhanh lên, ngàn vạn lần không thể để trà tiên lạnh được.”

Một nha hoàn mặc áo nâu ước chừng mười bốn mười lăm tuổi từ trong nhà tranh bước ra, bưng theo khay gỗ đặt một chén trà nóng giao cho tiểu đồng vẫn đứng trước cửa.

Tiểu đồng thấp lè tè đứng thẳng vẫn không cao bằng thắt lưng của nha hoàn kia, thân thể gầy yếu được bao bọc trong một bộ quần áo màu tro hơi rộng nhìn qua giống y một con chuột nhỏ mới sống sót qua mùa đông. Khéo léo nhận lấy khay gỗ, giọng nói nho nhỏ vang lên:

“Tiểu Oánh tỷ mau đi vào đi, bên ngoài gió lớn lắm.”

Dứt lời, lung lay lắc lư bước trên đường đá bưng khay rời đi.

Cỏ tiên sau khi phơi khô pha với nước nóng không thể nhiễm bất cứ linh khí nào khác, chính vì vậy dược phòng này được đặt ở phía sau núi cách xa phủ đệ, muốn gặp chủ nhân thì phải đi qua một con đường nhỏ rất dài ít người qua lại.

“Haiz, ngươi nói xem, cùng là cậu ấm trong nhà nhưng sao Tam thiếu gia lại đáng thương như thế?”

Tiều Oánh nhìn bóng lưng đứa trẻ kia, lòng sinh thương tiếc.

“Con vợ lẽ, cha lại chết, còn có thể áo gấm mĩ thực sao?”

Một gã nha hoàn khác bưng chén thuốc đã dùng ra ngoài bĩu môi hoàn toàn không cảm thấy Tam thiếu gia có gì đáng thương. Bị bắt nạt đó cũng là do trên người có linh lực chứ đâu giống bọn họ, sinh ra đã định chỉ là những nô bộc chuyên làm việc nặng.

Lâm Tín bước nhanh trên các phiến đá, lúc rẽ vào một hành lang có mái che thì bước chân chậm lại. Đem khay đặt xuống ghế cổ ngỗng (1) cũng không thèm quan tâm việc tuyết rơi xuống có thể làm lạnh trà tiên hay không mà liên tục chà xát hai bàn tay đông cứng nhỏ bé.

Từ lúc sống lại, y vẫn chưa quen với thân thể nho nhỏ này, cúi đầu nhìn cổ tay gầy còm, xương cốt thẳng tắp cân xứng, rõ ràng vẫn chưa bị bẻ thành từng đoạn mà sao một cái khay thôi cũng bưng không được?

Kí ức kiếp trước rõ ràng trong đầu, chớp mắt một cái mà thế sự đã xoay vần, ma đầu mà cả giới tu tiên vừa ghe đã sợ không một lời giải thích quay ngược về lúc còn bé, sống lại những năm tháng gian nan khi làm Tam thiếu gia của nhà họ Triệu.

Từng làn hơi ấm từ trong chén trà tỏa ra, mùi vị của ngư tinh thảo (2) lan khắp nơi khiến Lâm Tín không khỏi nhíu mày.

Ngư tinh thảo có thể an hồn dưỡng thần, là một loại thuốc tiên thượng đẳng, có điều nó có vị tanh hôi như nước tiểu đồng tử. Sau khoảng thời gian dài ở trong đất, phải ở rất gần mới có thể ngửi được mùi của nó nhưng khi sắc thành thuốc lại không giống, nhiệt độ khuyếch trương mùi tanh lên rất nhiều lần, lượn lờ trong gió lạnh tạo thành màn sương trắng, trực tiếp xông cho não người phát đau.

Đối với vạn người trong Triệu gia, ngư tinh thảo là một thứ tương đối xa xỉ, bình thường sẽ không tùy tiện dùng, lại bởi vì Đại thiếu gia chết bất đắc kì tử, Triệu phu nhân ưu sầu quá độ làm tổn thương tinh thần nên mới dặn dược quán sắc thuốc.

Đem ngón tay vuốt ve cổ tay trái lại sờ không tới khớp xương gồ lên quả thật có chút không quen. Lâm Tín cười xùy một tiếng, ánh mắt tập trung nhìn vào một điểm, nóc nhà không đều của Triệu gia giờ nhuốm một màu xám tro, cùng kí ức lúc trước giống y như nhau nhưng vì sao Đại thiếu gia lại chết? Rõ ràng người đó là sau khi y trưởng thành giết chết, hôm nay mới là ngày nào…..

“Ôi, không phải Tam đường đệ sao?”

Giọng thiếu niên đang vỡ giọng gọi tâm trí Lâm Tín trở về.

Nhị thiếu gia đầu đội mũ lông, một thân áo gấm xanh ngọc rực rỡ, bên cạnh hắn là một gã tùy tùng trong mắt lóe sáng, bộ dáng tự đắc đi đến. Bội kiếm bên hông bởi vì động tác của hắn mà thỉnh thoảng rung động, lộ ra chuôi kiếm khảm một con lộc ly lớn bằng nắm tay.

Mặc dù đất trời âm u, lộc ly có độ tinh thuần cực cao vẫn khiến người khác lóa mắt. Bấy giờ lộc ly vẫn chưa đắt đỏ như mấy năm sau nhưng trên cơ bản đây vẫn là một lượng hoàng kim hai khối ngọc. Không phải thời chiến, Triệu gia sẽ không để con cháu trong phủ đeo khỏa lộc ly lớn như vậy.

Người này không những đeo, còn làm đến dốc lòng như thế, sợ người khác không biết ca ca hắn chết khiến hắn rất vui hay sao.

Lâm Tín thầm nghĩ ‘ngu xuẩn’, cúi đầu, hai tay nhỏ bé lạnh đến đỏ bừng xoắn lại một chỗ bày ra một bộ dáng luống cuống hấp tấp, nhỏ giọng hô một tiếng: “Nhị thiếu gia.”

Nhị thiếu gia ngu xuẩn từ trước đến nay rất thích thưởng thức bộ dạng hèn mọn nhát gan của người khác, những tên cố tỏ vẻ ta đây phần lớn đã bị hắn đuổi đi rồi, tình trạng bất thường chưa thăm dò được Lâm Tín tạm thời không muốn gây thêm chuyện. Ấy vậy mà hôm nay Nhị thiếu gia còn không hài lòng, ‘xoạt’ một tiếng rút kiếm khỏi vỏ, lấy đầu mũi kiễm nâng cằm Lâm Tín lên.

Đây là do Đại thiếu gia đã qua đời, vì cái ghế thiếu chủ sắp sửa vào tay nên thiếu niên thường ngày chỉ biết ăn chơi lêu lổng đột nhiên hôm nay lại bắt chước theo động tác của anh cả.

Lộc ly trên chuôi kiếm lóe tia âm u, linh lực dư thừa trong nháy mắt bao phủ thân kiếm khiến mũi kiếm nhộn nhạo, tại nơi da thịt non nớt rạch ra một vết thương nhỏ. Máu đỏ theo cổ áo Lâm Tín chảy vào trong vạt áo nhưng một cái nhíu mày y cũng không làm, vẫn như trước nhu thuận rũ mắt phảng phất như không hề cảm nhận được đau đớn.

“Đệ phải nhanh đem trà dâng lên phu nhân nếu không sẽ lạnh mất.”

Mùi tạnh của ngư tinh thảo lúc nóng còn có thể chịu được nhưng nếu để lạnh, hoàn toàn giống như ngậm cả bát nước tiểu vào miệng. Triệu phu nhân uống khó chịu không vui lại muốn giận chó đánh mèo lên y.

Nhị thiếu gia nghe vậy ngược lại càng thêm hăng hái, thu kiếm lại, nháy mắt với tên tùy tùng bên cạnh ra dấu:

“Đưa trà có gì mà quan trọng, trước tiên để đường huynh kiểm tra bài tập của ngươi đã.”

Tên tùy tùng tên là Tạ Thiên Hà, là một người khá nổi bật trong đám người làm của Triệu gia, hắn trước vốn là tùy tùng của Đại thiếu gia.

Tạ Thiên Hà nhận được chỉ thị, quen việc dễ làm nắm cổ áo Lâm Tín trực tiếp kéo ra sau núi đá giả, đem một thanh kiếm không có lộc ly ném sang. Thân kiếm rất nặng khiến Lâm Tín phải liên tục lùi về sau mấy bước mới khó khăn đứng vững được, điều chỉnh tư thế cho tốt, lòng bàn chân trượt một cái thiếu chút nữa ngã sấp xuống đất. Đứa trẻ nho nhỏ ôm thanh kiếm dài gần bằng mình, khung cảnh có chút buồn cười.

Lâm Tín mò thấy chuôi kiếm trống không, con ngươi tối đi. Không có lộc ly, kiếm tựa như cối xay không có nước, chỉ có thể dựa vào linh lực khu động được của người tu tiên. Với khả năng của y hiện tại, đừng nói đánh lại Thiên Hà ngay cả đánh với Nhị thiếu gia văn dốt võ nát cũng là điều khó khăn.

Nhị thiếu gia chắp tay cười hì hì đi đến, hiển nhiên không biết cái gì gọi là ‘ỷ mạnh hiếp yếu’, trực tiếp đưa bảo kiếm khảm lộc ly cho Thiên Hà.

‘Ông——‘ tại thời điểm kiếm hoàn toàn ra khỏi vỏ, linh lực mênh mông ập đến, Lâm Tín lập tức ôm thiết kiếm lăn một vòng trên đất, khó khăn tránh đi kiếm khí bén nhọn, núi đá sau lưng rầm rầm đổ nát.

Mặc dù tư chất Tạ Thiên Hà cao nhưng dù sao vẫn chỉ mới mười ba tuổi, sử không ra đại chiêu nên Lâm Tín mới có thể tránh né được. Tuyết càng lúc càng lớn, sinh ra tiếp lốp đốp, lúc y lăn trên mặt đất nghiến qua đá vụn áo bông cũ nát trên người không thể giảm bớt được chút đau đớn nào.

“Ha ha ha ha ha ha….” Nhị thiếu gia nhìn Lâm Tín trái né phải chạy, lăn lộn trên mặt đất thì nhịn không được ôm bụng cười to, không hề để ý chút ánh sáng nhạt đang từ trong thân thể y và Tạ Thiên Hà tán ra.

Chật vật tránh thoát hơn mười chiêu, Lâm Tín tuy rằng biết được chiêu tiếp theo đối thủ sẽ ra như thế nào nhưng cũng đã không thể cử động được nữa. Trường kiếm chém thẳng từ đỉnh đầu xuống, y chỉ đành cắn răng nâng kiếm chống đỡ.

‘Răng rắc!’ không có lộc ly, thiết kiếm như bánh quế dương mộc, trực tiếp bị cắt thành hai. Mắt thấy bảo kiếm sắp chém mất nửa vai của Lâm Tín, Nhị thiếu gia không có chút ý tứ muốn dừng, ngược lại còn cười vui vẻ hơn.

Kiếm khí cắt đứt lọn tóc trên đầu Lâm Tín nhưng đúng vào lúc này, thân thể nho nhỏ đột nhiên trở nên quỷ mị, trong nháy mắt lẻn đến bên cạnh Tạ Thiên Hà, vung nửa đoạn kiếm gãy.

‘Phụt——‘ máu tươi ở cổ Tạ Thiên Hà phun ra ngoài, bắn lên gương mặt ngốc lăng cùng cổ của Nhị thiếu gia, hắn còn chưa kịp phản ứng thì Lâm Tín đã chộp lấy đỉnh đầu Nhị thiếu gia.

“A a a a a a, ngươi, ngươi là ai?”

Hồn phách bị một luồng lực lượng vô hình xé rách tựa như muốn từ đỉnh đầu kéo ra ngoài, Nhị thiếu gia muốn hét lên nhưng phát ra lại chỉ là những thanh âm yếu ớt.

Người này tuyệt đối không phải đường đệ mặc người bắt nạt của hắn, nhất định đã bị ác quỷ nhập thân rồi!

Lâm Tín nghe vậy nhẹ nhàng cười rộ lên, tiến sát bên tai Nhị thiếu gia nhỏ giọng nói:

“Ta là ác quỷ ở địa ngục A Tỳ (3), bị ông trời cảm hóa đặc biệt lên đây để giúp ngươi nếm được hương vị của hồn phi phách tán là thế nào, Nhị thiếu gia có thấy mong chờ không?”

Mắt thấy suy đoán biến thành sự thật, Triệu Nhị thiếu gia không tiếng động kêu thảm thiết, sợ đến mức tròng mắt lồi ra, nước dãi không cách nào kiểm soát tràn khỏi miệng, bị vây trong trạng thái cực kì kinh khủng mà ngất xỉu.

Hồn thể bán trong suốt như miếng đậu phụ bị đè ép, từ trong khe hở ngón tay cố gắng chạy trốn, tùy ý ngắt hai cái Lâm Tín mới buông tay ra, hồn phách tựa như bọt nước rơi trên đất bùn, từ từ thấm trở về thân thể. Lúc này giết Nhị thiếu gia là một lựa chọn không sáng suốt.

Ném đoạn kiếm gãy trong tay xuống, một cơn choáng váng bất ngờ ập tới, Lâm Tín tựa trên vách đá thở dốc chốc lát, sau đó lại thất tha thất thểu chạy về hành lang có mái che, cầm chén trà ngư tinh đã dần lạnh, ngửa cổ ừng ực một hơi hết sạch.

Mùi vị không mấy dễ chịu nhưng một chén này uống xong, cảm giác trời đất quay cuồng liền biến mất. Lâm Tín thở dài, thân thể nhỏ gầy vô lực, hồn phách cũng dị thường suy nhược, phải mau tìm cách rời khỏi địa phương quỷ quái này mới được.

Đem đoạn kiếm gãy nhét vào trong tay Nhị thiếu gia, cạy khối lộc ly rạng rỡ ra khỏi chuôi kiếm nắm chặt bàn tay thành quyền, bằng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy lộc ly bị y biến thành bột phấn.

Xung quanh vắng lặng, khẽ vén vạt áo lên, hướng về phía ly trà trống không ‘xuy xuy’ mấy tiếng, một ly ‘trà ngư tinh thảo’ nóng hổi liền ra lò. Tiện tay lấy một nắm tuyết lau đi vết máu trên cổ, Lâm Tín bưng khay gỗ không nhanh không chậm tiến về phía sân của phu nhân Triệu gia.

“Con của ta, đang yên đang lành vì sao lại đột nhiên…..”

Tiếng khóc của phụ nữ từ sau lớp rèm vải bông dày truyền tới, hòa với tiếng gió Bắc rít gào thành một thể.

“Thẩm gia hồi âm nói sẽ phái người điều tra rõ sự thật.” Triệu Vạn hộ mệt mỏi đứng bên cạnh khuyên bảo.

Thẩm gia? Bàn tay nâng rèm của Lâm Tín không khỏi dừng lại, trước mắt hiện ra gương mặt cực kì xinh đẹp của Thẩm Lâu, không biết sau khi nghe tin y chết người kia sẽ có cảm giác gì.

Lời tác giả:

Thẩm Lâu: Cảm giác của người mất vợ ▼_▼

Chú thích:

(1) Giống như hình:

(2) Ngư tinh thảo: Rau diếp cá.

(3) A Tỳ địa ngục(hay còn gọi là Huyết Trì địa ngục): là ngục nặng nhất. Những kẻ bất hiếu sẽ bị trừng trị tại đây. Nhưng chỉ những người đạo Hồi mới được vào đây. Ai theo đạo Hồi bất hiếu phụ mẫu, không ngay thẳng, không tôn trọng người khác sẽ bị đưa vào đây chịu khổ trong bể máu. Một ngày ở đây là 7168000 năm trên nhân gian, nhẹ nhất chỉ ở đến 9/512000000 ngày nghĩa là 1 tháng 15 ngày 9 giờ trên nhân gian mới hết thọ.

Tìm hiểu thêm tại: https://vi.wikipedia.org/wiki/Naraka_(Ph%E1%BA%ADt_gi%C3%A1o