Chương 16: Chước Lộc

Bán Hạ tiên tử, chính là một vị tán tiên. Đạo tu tiên trên đời cả nghìn cả vạn, có người tu tiên vì phong hầu bái tướng, vinh hoa phú quý, có người tu tiên chỉ vì tìm kiếm đại đạo, những cao thủ này không tham dự triều chính, không vào thế gia, xưng là tán tiên.

Bán Hạ chính là tôn hiệu của nàng, tên thật là Tiễn Thu La, chỉ vì tính tình nàng cổ quái, một lời không hợp là cắt lưỡi người ta, độc như thuốc câm Bán Hạ, thế nên mới có tên như vậy.

Hướng tiểu kiếm chỉ luôn thay đổi, kiếm Xuân Ngấn bay nhanh gần nửa ngày, tiêu tốn hẳn mười lượng lộc ly, cuối cùng dừng lại ở một chỗ núi hoang.

“Sư phụ, bên kia!” Lâm Tín chỉ về phía một khoảnh rừng ngã rạp.

Từng cây từng cây thấp bị bẻ gãy ngang thân, vết cháy khắp nơi. Chu Tinh Ly hạ xuống, nhặt một cẳng tay cụt lên xem. Đó là một cái tay phải của đàn ông, khô quắt trắng xám, vẫn còn mang hơi ấm, máu đã khô lại, đóng thành cục trên vải bọc cánh tay, không nhìn ra được màu sắc ban đầu.

Vứt cái tay đi, đổi lộc ly cho tiểu kiếm, món vật nhỏ sắp không chạy nổi nữa lại như cá vào nước, lắc đầu lắc đuôi lao đi.

Tiểu kiếm này tên là Mô Ngư Nhi, chính là bảo bối bí mật không truyền ra ngoài của Chu gia Nam Vực. Có thể có được một chiếc Mô Ngư Nhi, chắc chắn là sinh tử chi giao của Chu Tinh Ly.

Mô Ngư Nhi có thể tìm được người ấn định, đồng thời có thể dẫn về được, nhưng tiền đề là lộc ly đủ dùng.

Chu Tinh Ly cõng Lâm Tín, theo Mô Ngư Nhi đi xuyên trong rừng, rẽ ngang rẽ dọc mãi, đến được một nơi đằng sau núi đá, mùi máu tanh nồng nặc phả vào mặt.

“Chu Diệc Tiêu, ngươi bò cả đường đến đây, sợ lão nương chưa chết à!” Giữa đá vụn cỏ tạp, một nữ tử mặt mũi xinh đẹp đang nằm, váy la nhuốm máu, tay nắm một thanh trường kiếm sứt mẻ, cơ gồng cứng, chân sau gấp lại, bất cứ lúc nào cũng có thể xông lên cắt đứt cổ họng người đến.

“Ta thấy ngươi vẫn còn tinh thần lắm, hay là ta xuống núi mua bầu rượu rồi quay lại nhé?” Chu Tinh Ly miệng nói vậy nhưng hành động không hề chậm chạp, tay như hoa sen phong lại mấy huyệt quan trọng của đối phương, nắm mạch cổ tay độ linh lực cho nàng.

“Ai!” Thiếu niên dùng lá cây đựng nước suối chạy đến, cảnh giác quát khẽ một tiếng, rút đoản kiếm bên hông định lao sang.

“Đừng động đậy!” Một thanh kiếm mảnh vươn ra từ sau lưng, ép sát cách cổ chừng nửa tấc. Thiếu niên Tiễn Trọng giật mình, ngửa đầu tránh đi lại đụng phải Lâm Tín đang cầm kiếm, bị y khóa chặt như con khỉ ôm cây.

Tiễn Trọng cứng đờ không nhúc nhích, nhận ra người đang trị thương cho mẫu thân chính là Chu Tinh Ly ngày trước đã từng gặp, bèn thở phào, “Ngươi là đồ đệ của Chu thúc thúc à?”

Chậc, không ngờ lại thông minh vậy! Lâm Tín buông kiếm, quan sát vị sư huynh cách cả đời chưa gặp từ trên xuống dưới. Năm đó lần đầu tiên gặp Tiễn Trọng, người này đã theo Chu Tinh Ly một năm rồi. Có lẽ vì theo sư phụ đi khắp nơi bói toán ăn xin cực khổ quá, trông gầy gò hơn bây giờ nhiều.

Tiễn Trọng giờ theo họ mẹ, tuổi tầm tầm Thẩm Lâu, lớn hơn Lâm Tín một chút, rõ ràng vẫn chưa nhổ giò, hai bên má phúng phính thịt.

“Khụ khụ, được rồi, đừng tốn sức nữa.” Tiễn Thu La đẩy Chu Tinh Ly ra, ho ra một ngụm máu, xua tay không cho hắn truyền linh lực sang nữa.

Thấy mẹ nôn ra máu, Tiễn Trọng không còn lòng nào nói chuyện với Lâm Tín nữa, chạy nhanh đến, đỡ lấy Tiễn Thu La đến ngồi cũng không vững.

Chu Tinh Ly đỏ hoe mắt, cũng không biết là đau lòng hay là tức giận, “Tỷ cũng được lắm, dẫn con theo mà còn dám gây chuyện.”

“Ai gây chuyện? Lão nương nhiều kẻ thù quá, cũng chẳng biết là ai! Phì!” Tiễn Thu La sùi bọt máu, túm chặt lấy tay con trai, dường như đã dùng hết sực lực mình có, mu bàn tay trắng xám nổi gân xanh, siết thành vết xanh tím trên tay Tiễn Trọng, “Khụ khụ… thằng ranh này sau này giao cho ngươi đấy…”

“Lo nuôi không lo sống nhé.” Chu Tinh Ly chẳng hề có ý an ủi nàng.

Tiễn Thu La cười ha hả, tiếng cười như vọng ra từ trong ống bễ, mang theo tiếng ù ù, “Nếu y không tìm thì đừng tìm, nếu y tìm tới đừng ép giữ.”

Câu nói chẳng khớp đầu đuôi, Tiễn Trọng nghe mà chẳng hiểu gì, Lâm Tín thì biết. Tiễn Trọng là đứa con Tiễn Thu La cùng người ta xuân phong nhất độ mà sinh ra, “y” này chắc hẳn là phụ thân của Tiễn Trọng.

“Được.” Chu Tinh Ly trầm giọng đáp một tiếng, tra thanh kiếm mẻ vào vỏ kiếm.

“Khụ khụ khụ… tùy tâm nhi vi cửu tử vị hối, thằng ranh, nhớ kỹ lời mẹ…” Tiễn Thu La nói nốt câu này qua kẽ răng, sau đó nhìn sang Chu Tinh Ly, “Nhớ đốt vàng mã cho ta.”

(Tùy tâm nhi vi cửu tử vị hối: làm việc theo ý mình, chết chín lần cũng không hối hận)

“…” Chu Tinh Ly không nói gì, nhìn Tiễn Thu La nhắm nghiền mắt lại, linh khí đứt đoạn, hồn trở về trời.

“Mẹ… Mẹ!” Tiễn Trọng ôm thi thể mẹ, khóc thất thanh.

Vị sư huynh này rất ít khóc, hắn luôn cười ha ha như chẳng có ưu sầu, kiếp trước lần duy nhất thấy hắn khóc đau lòng như vậy là lúc sư phụ chết.

Lo tang sự cho Tiễn Thu La xong, Chu Tinh Ly bèn dẫn hai đứa trẻ tiếp tục chạy lung tung khắp nơi.

“Sau này, ta chính là sư huynh ngươi rồi.” Lâm Tín nhón chân, vỗ vai Tiễn Trọng.

Tiễn Trọng gặm một cái bánh nướng, cúi đầu nhìn y, “Nhưng mà, ta lớn hơn ngươi.”

“Ai nhập môn trước thì là sư huynh, không tin ngươi hỏi sư phụ đi!” Lâm Tín đắc ý nhìn về phía Chu Tinh Ly.

Chu Tinh Ly đang cầm bầu rượu đổ vào miệng, gật bừa, “Ừ, sư huynh con nói đúng, ai nhập môn trước thì người đấy là sư huynh.”

Sư huynh kiếp trước cứ thế mà biến thành sư đệ, Lâm Tín tự thấy mình chiếm hời, hớn hở một hồi.

Đông đi xuân đến, bốn mùa luân phiên.

Bộ tộc người Man ở Bắc Mạc dần dần sáp hợp trong cuộc chiến với Bắc Vực, nhỏ thì bị lớn tiêu diệt, lớn lại bị lớn hơn thôn tính. Nhưng không hề suy tàn vì chiến tranh, mà ngược lại, như đàn sói tranh mồi, chém giết nhau chọn ra con sói đầu đàn.

Chiến tranh đứt quãng, đánh tận sáu năm trời.

“Thế tử về rồi!”

“Thế tử về Hoán Tinh Hải rồi!”

Vừa mới từ chiến trường quay lại, Thẩm Lâu mang khí thế sát phạt đầy mình nhảy xuống khỏi linh kiếm. Bản mệnh linh kiếm Ngu Uyên xoay tròn trên không trung, linh lực cuồn cuộn như trường hồng quán nhật, mấy người phàm nhân sắp ra nghênh đón thế tử bị ép đến quỳ gối dưới đất.

(Trường hồng quán nhật: hiện tượng cầu vồng màu trắng dài xuyên qua cả mặt trời)

Thu kiếm về tay, Thẩm Lâu lạnh sắc mặt bước vào Hoán Tinh Hải, một mũi tên bắn lén đột nhiên xé không trung lao đến.

“Vù——” Ngu Uyên Lạc Nhật, linh khí hóa thành ngàn vạn dáng cầu vồng, lập tức làm mũi tên sắt vỡ thành ba mảnh. Mũi tên không có lộc ly, rơi lạch cạch xuống nền đá xanh, không còn động tĩnh.

“Ca!” Thẩm Doanh Doanh đeo ống tên chạy như bay đến kinh ngạc không thôi, “Sao huynh lợi hại hơn lần trước rồi.”

“Làm càn!” Thẩm Lâu cau mày, xoay người đi về phía Phong Tân.

“Ấy, đừng đi mà.” Thẩm Doanh Doanh bước nhanh theo sau, mặt hướng về phía ca ca mà đi, “Muội vừa mới từ Dung đô về, huynh không hỏi muội được hạng mấy à?”

“Hạng bốn.” Thẩm Lâu cởi giáp, vứt cho Tử Xu chờ sẵn, xoay xoay cổ tay rồi bịch một tiếng nằm lên giường mềm, nhắm mắt nghỉ.

Lại bị đoán trúng rồi! Thẩm Doanh Doanh dẩu môi, “Chuyến đi săn Nhàn trì năm nay huynh lại không đi, tự nhiên để tên tiểu tử Lâm gia kia trội lên. Chung Hữu Ngọc lải nhải đến mức tai muội sắp đóng kén rồi nhất định đòi mình năm nay phải đi thăm hắn.”

“Tiểu thư, Thế tử vừa mới về, người để Thế tử nghỉ một lúc đã.” Tử Xu bưng một bát thuốc đến, khuyên Thẩm Doanh Doanh đi.

Thẩm Doanh Doanh nhìn thấy bát thuốc, lập tức ngậm miệng.

Thế tử Huyền Quốc công trên chiến trường anh dũng vô song bách chiến bách thắng, rời khỏi chiến trường liền biến thành kê bệnh tật. Mấy năm nay đã khám qua rất nhiều đại phu rồi, nhưng không tìm ra được nguyên cớ, chỉ có thể nhìn sức khỏe Thẩm Lâu ngày một kém đi.

Thẩm Lâu chầm chậm mở mắt, đỡ lấy bát thuốc trong tay Tử Xu một hơi uống cạn.

Cùng với linh lực tăng lên, sức khỏe hắn càng ngày càng kém, sau khi sử dụng linh lực, sự đau đớn kéo dài đang chờ đợi hắn. Linh dược vốn để bồi bổ thân thể linh tinh đổi thành nước thuốc an thần, ngừng đau.

Sau khi uống thuốc, sắc mặt Thẩm Lâu tốt lên rõ ràng, hắn ngồi dậy, cầm lấy thư của Chung Hữu Ngọc xem.

Huynh đệ Chung gia bị nhốt ở kinh thành, cùng Thái tử học hành tu luyện. Ba năm trước, thúc phụ Chung Tùy Phong của bọn họ mượn cớ phụ thân qua đời sớm nên sớm lập môn hộ, mười lăm tuổi đã làm lễ đội mũ cho hai người, muốn lấy đó làm cớ để Chung Hữu Ngọc quay về Tây vực thừa kế chức vụ Quốc công.

Chỉ tội Hoàng đế giữ mãi quyển tấu chương tấu phong Quốc công, nhất quyết giữ hai người ở lại Dung Đô khiến Chung Tùy Phong tay chân vụng về tiếp tục quản lý Tây vực. Chung gia từ từ suy bại, Tây vực đã bắt đầu loạn.

Thẩm Lâu day đầu mày, khẽ thở dài, kiếp này dựa vào kinh ngiệm mà kết thúc loạn Bắc Mạc trước hai năm, lại chẳng có thời gian để ý đến Chung gia. Hắn bây giờ, còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.

“Hoàng Các, lần trước ngươi nói, Nhạn Khâu đã bị người ta mua mất rồi?”

Thẩm Lâu ngước mắt hỏi Hoàng Các đang đứng trong góc.

“Vâng, một năm trước đã chuyển vào ở rồi.” Mấy năm nay Hoàng Các luôn phụng mệnh đi tìm tung tích của Chu Tinh Ly, mỗi lần có thông tin, khi hắn đuổi đến nơi thì người đã đi mất rồi. Sáu năm trước Thế tử sai hắn đi mua Nhạn Khâu, nói là phải chờ một người đến mua, chờ suốt bao nhiêu năm cuối cùng năm ngoái cũng có người đến hỏi.

Người hỏi giá, vừa hay lại đúng là Chu Tinh Ly. Hoàng thị vệ luôn phục sát đất trước khả năng liệu sự như thần của Thế tử, hớn hở chạy về báo tin, Thế tử lại lên chiến trường mất rồi.

“Thu Đình, theo ta đi gặp cha.” Thẩm Lâu thay bộ cẩm bào đen, hoa văn bạc trên nền vải đen khiến sắc mặt hắn càng thêm tái nhợt. Thẩm Lâu mười tám tuổi, vóc người dong dỏng, khí vũ hiên ngang, trông chẳng hề gầy yếu chút nào, nhưng gương mặt tuấn tú chưa bao giờ mang vẻ khỏe mạnh, vẫn luôn khiến người ta không thể yên tâm.

“Con muốn đi đâu?” Thẩm Kỳ Duệ ngạc nhiên nhìn con trai.

“Đi chữa bệnh ạ.” Thẩm Lâu hạ mắt, “Sáu năm trước, lúc con hôn mê ở nhà Chung gia, có nghe loáng thoáng Chu Tinh Ly nói có thể chữa bệnh được.”

“Thật hả?” Thẩm Kỳ Duệ bật dậy.

Thẩm Doanh Doanh bên cạnh tức đến giậm chân.

“Ca, sao ca không nói sớm!”

“Chu Tinh Ly hành tung bất định, tết cũng không về Nam vực, con tìm hắn những sáu năm mới có tin tức.” Thẩm Lâu nói nửa thật nửa giả, “Bây giờ Bắc cảnh đã yên, con muốn đi một thời gian, nếu như đột nhiên xảy ra chiến sự thì phụ thân cứ dẫn Thu Đình đi trước đi. Con bé đứng hạng thứ tư trong cuộc săn bắn của Nhàn Trì, có thể lên chiến trường rồi.”

Thẩm Doanh Doanh ban nãy còn không biết vì sao huynh trưởng lại dẫn mình đi cùng, hóa ra là đã bày kế sẵn chờ nàng rồi, lập tức mếu máo, “Ca, muội không yên tâm huynh, để muội đi cùng huynh nhé.”

“Không cần.”

Thẩm Lâu bình thản nói, xoay người đi ra, bỏ lại cha già với ánh mắt đầy tán thưởng và đứa em gái ruột muốn khóc mà không có nước mắt.

Nhạn Khâu là một gò núi nhỏ, nằm ở nơi giáp ranh giữa Nam vực và Đông vực. Phong cảnh đẹp đẽ, khí hậu dễ chịu. Chu Tinh Ly dẫn hai đồ đệ ngao du bốn năm năm, cuối cùng cũng chọn được chỗ dừng chân.

Chu Tinh Ly ngày thường nghèo đến mức phải đi ăn xin, lúc mua đất đến mắt còn chẳng thèm chớp, vàng bạc đóng thành rương cứ thế mà đem ra ào ào.

“Hóa ra sư phụ giàu thế.” Tiễn Trọng gặm bánh bao mua bằng tiền xem bói, nhìn địa giới rộng lớn mà cảm khái.

Lâm Tín mím môi cười, “Đúng vậy, đúng vậy, sau này chúng ta có lộc ly để tu luyện rồi, ngươi mau sang xin sư phụ một viên đi.”

Tiễn Trọng cười hề hề, chìa tay về phía sư phụ.

“Bốp!”

Chu Tinh Ly đập cho cái, “Đòi cái gì mà đòi, nhà mình nghèo đến cơm còn không có mà ăn, tu luyện là phải dựa vào bản thân, đừng có lúc nào cũng đòi dựa vào lộc ly.”

====

Kịch nhỏ:

Sư phụ: Nghèo quá, nghèo quá, nghèo quá.

Lâu Lâu: Có cơ hội kiếm tiền này, muốn không?

Sư phụ: Cái gì?

Lâu Lâu: Bán Lâm Tín cho ta.

Sư phụ: Ha ha, ngươi coi Chu gia Nam vực ta là hạng người gì, vì mấy đồng bạc cắc của ngươi mà bán đồ đệ đi sao…. Ngươi trả bao nhiêu?

Tín Tín: (╰_╯)#