Ngọn Chiêu Dao là nơi chôn cất vợ chồng Lâm Tranh Hàn. Năm đó cả nhà phải đến kinh thành Dung đô phục mệnh, bất ngờ gặp phải một đám người áo trắng chặn giết.
“Triệu Kiên, ngươi đưa Tín Nhi đi trước đi!” Lâm Tranh Hàn ném đứa con trai trong vòng tay cho thị vệ.
“Vâng!” Triệu Kiên ôm lấy Lâm Tín đang giãy giụa không ngừng, “Thiếu gia, chúng ta đi.”
“Ta không đi!” Đám người áo trắng rất đông, linh lực cao cường, Lâm Tín nhỏ tuổi ý thức được, chuyến này từ biệt e rằng sẽ khó mà gặp lại.
“Tín Nhi, nghe lời, vài hôm nữa cha sẽ đi tìm con.” Đuôi mày Lâm Tranh Hàn vương giọt máu, mặt lạnh tựa sương, đôi mắt hoa đào lại cười rất dịu dàng, nhét mảnh ngọc bội vàng vào lòng con trai, đẩy mạnh một cái, “Đi!”
“Cha! Mẹ!” Nằm bò trên vai Triệu Kiên, linh khí ngang dọc và máu vung khắp trời, chính là hình ảnh cuối cùng lưu lại trong đầu y, hiện mãi trong mơ năm năm tháng tháng có xua cũng chẳng đi.
Lâm Tín quỳ trước mộ, lòng bàn tay hướng lên, nhất khấu tam bái.
Chu Tinh Ly rót hai bát rượu, một bát đổ trước mộ Lâm Tranh Hàn, một bát tự mình giơ lên, chạm vào hư không, “Ta tìm được Tín Nhi rồi, huynh yên tâm đi.”
“Vì sao Chung gia muốn giết cha ta?” Lâm Tín đứng dậy, nhổ cỏ xanh mọc trên mộ. Tu sĩ áo trắng, Chung Lục vẫn luôn truy sát y, hung thủ chắc chắn là người Chung gia.
“Không chắc là muốn giết huynh ấy.” Khi Chu Tinh Ly đến nơi thì đã muộn rồi, nguyên nhân cụ thể thế nào không biết được, nhưng Chung gia đuổi riết không tha chỉ có thể vì một chuyện, “Con biết vì sao cha con lại gọi là Tầm Lộc hầu không?”
Lâm Tranh Hàn vốn là người Lâm gia Đông Vực, xuất thân cao, linh lực mạnh, nhưng lại là kẻ si tình, thích một nữ tử phàm nhân. Tiên giả, đặc biệt là tiên giả quý tộc chư hầu, không thể kết hôn với phàm nhân. Tu tiên cần linh mạch, con cháu tiên giả tất có linh mạch, trong số người phàm thỉnh thoảng sẽ xuất hiện nhưng lại cực kỳ hiếm hoi. Để đảm bảo huyết thống, các nhà đều có gia quy, Lâm gia Đông Vực lại càng nghiêm ngặt.
Để cưới nữ phàm Lan Tô, Lâm Tranh Hàn phản lại Lâm gia, ân đoạn nghĩa tuyệt với Lâm gia Đông Vực, từ đó sống chết có số, vĩnh viễn không nhận được bất kỳ sự che chở nào của gia tộc.
Hoàng đế khi đó không hề câu nệ chuyện này, hắn đánh giá cao bản lĩnh của Lâm Tranh Hàn, cho ông một mảnh đất lớn phong tước hầu. Để báo ơn tri ngộ của đế vương, Lâm Tranh Hàn nhận mật lệnh tìm kiếm mỏ lộc ly của đế vương, tìm suốt rất nhiều năm.
“Thế nên, cha ta tìm được mỏ mới rồi?”
“Tìm được hay không thì không ai biết, nhưng Chung Trường Dạ cho rằng huynh ấy đã tìm được.”
“Những việc này, thường không phải đều chờ ta thành niên rồi mới nói sao?” Lâm Tín hơi bất lực, y hiện giờ mới có tám tuổi, bình thường trưởng bối sẽ không nói mấy vụ thù hận phức tạp này cho trẻ con, vị sư phụ này của y hay chưa, nói thông thốc hết cả ra, chẳng hề sợ y tâm trí không ổn mà đi sai đường.
“Người phải biết mình đến từ đâu, mới có thể tìm được nơi mình về.” Chu Tinh Ly nói vẻ cao thâm. Hắn chưa từng nuôi trẻ con nên nuôi bậy nuôi bạ, cái gì nên nói không nên nói cũng nói sạch, lớn lên thành cái gì thì đành tùy duyên thôi.
Lâm Tín biết sư phụ mình đức hạnh như nào, mặc kệ hắn, cúi đầu đốt một xấp tiền giấy cho cha mẹ. Vì Lan Tô mà phản lại Lâm gia, lại vì hoàng đế mà đi tìm lộc ly, cuối cùng chết ở đây, có lẽ chính là chốn về mà phụ thân lựa chọn. Thế thì chốn về của y là ở đâu?
Kiếp trước sống chẳng ra gì, cái gì cũng muốn, cái gì cũng chẳng giữ được, cuối cùng hai tay trống trơn, mệnh thì tàn, đổi lại một Thẩm Thanh Khuyết… có lẽ, Thẩm Lâu chính là chốn về mà y muốn, tiếc là cửa nghiêng nhà dột, trăm thủng ngàn thủng, chẳng che được gió mưa khắp đời.
Hoàng thị vệ đi thẳng về hướng đông nam, đến một bóng người cũng chẳng thấy, tay trắng trở về.
“Mua một chỗ ở giáp ranh Nam Vực và Đông Vực tên Nhạn Khâu, một khi có người hỏi giá, lập tức báo lên.” Thẩm Lâu chỉ một ngón tay vào một góc bản đồ “Tứ hải chú”, dùng sức ấn thành vết lõm. Không tìm được, chỉ có thể ôm cây đợi thỏ, một năm, hai năm, cho dù thế nào, nhất định phải tìm được Lâm Tín trước khi y giết sư.
“Nhạn Khâu là nơi nào thế?” Tiếng nói lanh lảnh vọng từ ngoài cửa sổ vào, Thẩm Doanh Doanh để tóc sừng dê dựng loạn lên, nhoài ra trên bậu cửa sổ đã vén rèm.
Kẹp nhành hoa quế đã khô vào trong quyển sách, Thẩm Lâu khép tấm bản đồ lại, “Muội lại chạy sang đây làm gì?”
“Cậu tùy tùng nhỏ của huynh đâu?” Thẩm Doanh Doanh không đi cửa chính mà chống hai tay lên bậu cửa sổ, trực tiếp nhảy vào, trên lưng vẫn còn đeo một cây cung cong.
“Lạc rồi! Lạc rồi!” Ấm Nào đứng trên giá hả họng ra đáp.
Thẩm Lâu nhặt một hạt đậu, ném chính xác vào đầu con vẹt.
“U——” Tiếng kèn lệnh thê lương kéo dài như sấm sét, nổ vang nơi biên cảnh, tức thì tựa lửa hiệu lan truyền, vang vọng khắp Bắc Vực.
Bắc mạc có động tĩnh lạ, người Man xâm lấn!
“Phụ thân!” Thẩm Lâu bước nhanh theo Thẩm Kỳ Duệ mặc áo giáp, “Con cũng đi.”
“Không được, thế tử sức yếu, chưa…” Đông Thiệp Xuyên vội vàng lên tiếng ngăn.
“Đi!” Thẩm Kỳ Duệ túm lấy con trai, tinh nhuệ Hoán Tinh Hải tập trung, từng đường từng đường sáng huyền sắc như mây đen đang gom góp sấm sét, tập trung một đội ngay giữa trời, đi thẳng đến Bắc Mạc.
Man tộc, sống trên thảo nguyên phía bắc của Bắc Vực Đại Dung, cỏ hoang um tùm, cát vàng ngút mắt, người nước Dung gọi là Bắc Mạc. Cách họ tu luyện không giống Dung quốc, cho dù là tiên giả hay phàm nhân, ai cũng có thể chinh chiến dũng mãnh không sợ chết. Mỗi dịp vụ thu, xuân canh, khi lương thực thiếu thốn, Man tộc này sẽ xuống phía nam đánh cướp.
Tuấn mã đứng trên gò núi, nhìn đại quân Man tộc đông nghìn nghịt, bực mình phì mũi.
“Chốn về của người Thẩm gia, chỉ có sa trường, không có giường bệnh. Nếu con không thể ra chiến trường, thì sớm mà tự cắt linh mạch đi!” Thẩm Kỳ Duệ cầm roi ngựa, lạnh giọng nói với Thẩm Lâu sắc mặt tái nhợt.
Thẩm Lâu cười khẽ, trường thương khảm lộc ly trong tay vững vàng xoay một vòng, mũi thương hướng xuống đất, linh lực mạnh mẽ phạt đứt số cỏ khô dưới chân, “Phụ thân yên tâm, Lâu, tất sẽ không làm mất mặt Thẩm gia!”
Hàn phong khởi, thu thủy nghịch, bách chiến sa trường toái thiết y.
(Gió lạnh nổi lên, nước mùa thu chuyển dòng, sa trường trăm trận giáp sắt mòn rách. “Bách chiến sa trường toái thiết y” trích bài “Tòng quân hành” của Lý Bạch)
Chiến sự đột ngột xảy ra, Thẩm thế tử tuổi mới mười hai đã lên chiến trường, không có thời gian tìm kiếm tùy tùng nhỏ bé của hắn. Chém thiết kỵ, giết giặc Hồ, một trận thành danh.
“Lại nói thế tử Huyền quốc công kia, một mình dẫn một đội khinh kỵ, bất chấp tuyết to như lông ngỗng, vượt ra khỏi quan Dã Lang. Khi đó, mây đen gió lớn, thò tay không nhìn thấy năm ngón, thế tử gia…” Truyền kỳ về thế tử thiếu niên thần dũng vô địch kia, là chuyện mà các tiên sinh kể chuyện thích kể nhất.
Xuất thân cao quý, tuổi trẻ thành danh, Thẩm Lâu từ nhỏ đã sống như một cuốn truyện truyền kỳ.
“Hay!” Nói đến đoạn đặc sắc, Lâm Tín vứt hạt dưa trong tay cao giọng hô hay, vỗ tay xong còn chưa đã, mấy bước nhảy lên đài cao, ỷ người nhỏ nên ngồi thẳng lên bàn kể chuyện, “Cuộc chiến Dã Lang quan ngươi kể rất thú vị, nhưng về tướng mạo Thẩm thế tử thì sai rồi.”
“Trẻ con ở đâu ra đây, đi xuống đi xuống!” Tiên sinh kể chuyện vung tay áo, đuổi y xuống bàn.
Lâm Tín lại lục cục bò lên, nhảy qua nhảy lại trên bàn, “Thẩm thế tử không phải tráng hán thân cao tám thước, hắn mới mười hai tuổi, làm sao mà nhấc được kiếm sắt bốn trăm cân? Hắn tuấn tú tựa trúc, dùng một cây ngân thương lộc ly, đến mười lăm tuổi mới có được linh kiếm bản mệnh. Cho dù hắn biết ngự kiếm, cha hắn cũng không thể đồng ý.”
“Trẻ con thì biết cái gì?” Tiên sinh kể chuyện đỏ mặt, giơ tay định đánh y, lại bị Lâm Tín tiện tay cướp mất cái quạt giấy.
“Ta từng làm tiểu tư ở Thẩm gia, gặp Thẩm thế tử rồi!” Lâm Tín mở quạt giấy, mô phỏng theo dáng vẻ mà quạt mấy cái, đứng trên bàn tự kể chuyện, “Lại nói Dã Lang quan kia, chính là một hẻm núi…”
Chuyện về Thẩm Lâu, Lâm Tín kiếp trước nghe không ít, từ lâu đã thuộc làu làu. Đó là phiên bản kinh điển đã được mài giũa tu sửa nhiều năm, thú vị hơn những đoạn ngắn mới biên hiện tại rất nhiều.
Người dưới đài nghe dần say mê, tiếng khen hay vang lên không ngớt.
Chu Tinh Ly một tay chống hàm, thỉnh thoảng lại vứt hạt đậu vào miệng, chờ Lâm Tín nói xong một đoạn thì vừa đúng lúc ăn hết đĩa đậu, giơ cái đĩa không lên trước mặt những người nghe chuyện, “Con trai ta kể hay không! Trả tiền đi, trả tiền đi.”
“Có ai làm cha như ngươi không? Không cho con cái học hành tử tế mà ở đây kể chuyện có ra thể thống gì không.” Tiên sinh kể chuyện bị đuổi xuống đài, gân cổ lên mắng.
“Đúng vậy, xem ngươi mặc cẩm bào đai ngọc, thế mà còn có mặt mũi đòi tiền.” Có người không muốn trả tiền cũng bới lông tìm vết.
“Đứa trẻ này là do ta nhặt được, ta cho nó ăn uống, nó phải kiếm tiền cho ta.” Chu Tinh Ly ra vẻ vô lại.
“Thứ khốn kiếp!” Một vị lão nhân râu lấm tấm bạc mắng.
“Bắt lấy hắn, hắn là tên buôn người!” Một câu đùa chọc vào tổ ong vò vẽ, đám đông kích động đòi đánh hắn. Chu Tinh Ly thấy tình hình không ổn, cắp Lâm Tín đang hóng náo nhiệt bỏ chạy, từ tầng hai trà lâu nhảy thẳng xuống, vứt Xuân Ngấn ra, chuồn mất.
Tiền trà cũng chẳng trả.
“Hê, hóa ra là một vị tiên giả!”
“…Vậy chắc chắn là nói đùa rồi.”
Tiên giả và phàm nhân khác nhau một trời một vực, người ta có thể dạy trẻ nhỏ tiên thuật, cần gì học hành nữa.
“Ha ha ha, ai bảo ngươi nói hươu nói vượn cơ.” Lâm Tín nằm bò trên vai sư phụ, cười đến không thở được.
“Ê, tiểu tử ngươi, dám cười sư phụ!” Chu Tinh Ly giơ tay định đánh y thì sắc mặt bỗng nghiêm lại, hai ngón tay kẹp giữ một tiểu kiếm lao vút đến. Tiểu kiếm đó chỉ dài bằng bàn tay, khảm một viên lộc ly to bằng ngón cái, rơi vào tay Chu Tinh Ly, linh lực trong lộc ly đã tiêu hao sạch, lấp lóe hai cái rồi vỡ thành bột mịn.
“Sao thế?” Lâm Tín thấy sắc mặt Chu Tinh Ly không tốt, vội hỏi.
“Xảy ra chuyện rồi.” Chu Tinh Ly lấy một viên lộc ly ra, bóp nát, khảm một cục nhỏ vào trong tiểu kiếm, bấm pháp quyết, “A Tín bám chặt vào, chúng ta phải sang đó thật nhanh.”
Lâm Tín không nói năng gì, xoay người leo lên lưng sư phụ, ôm chặt lấy cổ hắn.
Chu Tinh Ly thả tiểu kiếm ra, dùng đai áo buộc Lâm Tín vào người rồi vội đi theo tiểu kiếm.
Gặp lại sư phụ vui quá, quên cả chuyện này rồi! Lâm Tín nằm bò trên lưng sư phụ, thầm sốt ruột. Kiếp trước khi gặp sư phụ, sư phụ đã nhận một đồ đệ, chính là sư huynh của y, Tiễn Trọng.
“Sư phụ, là ai cầu viện thế?”
“Bán Hạ tiên tử, Tiễn Thu La.”
===
Kịch nhỏ:
Fan cứng Doanh Doanh: Anh trai ta lợi hại nhất, anh trai ta đẹp trai nhất!
Fan chân chính Hoàng thị vệ: Áu áu áu, cổ vũ thế tử!
Antifan Tín Tín: Hứ, tên này chính là một tên ngụy quân tử ra vẻ đạo mạo
Fan cứng Doanh Doanh: Không cho ngươi nói idol của ta như thế
Fan chân chính Hoàng thị vệ: Ngươi, ngươi có chứng cứ gì không? Không có chứng cứ kiện ngươi tội bôi nhọ!
Antifan Tín Tín: Đương nhiên là có, idol của các ngươi, hắn, XX fan nhé! Ta còn quay cả video nữa này!
Fan cứng Doanh Doanh: QAQ
Fan chân chính Hoàng thị vệ: ⊙ o ⊙
Lâu Lâu: …