Chương 481: Khống chế

Dịch: Dương Thành

Bản cv lấy từ truyenyy.com

---------------------------------

Lưu Bảo Xuyên ngang nhiên xuất đao, một cỗ đao khí quét ngang ra, đao mang lập loè.

Nhưng mà, một màn quỷ dị xuất hiện. Đao mang trảm phía trên khối lập phương kia, nhưng mà, khối lập phương cũng không có phá toái, ngược lại hào quang lóe lên, đem cỗ đao khí này hoàn toàn thôn phệ, tiếp theo hào quang lóng lánh từ khối lập phương trực tiếp rơi vào trên người Lưu Bảo Xuyên.

Lưu Bảo Xuyên sững sờ, khối lập phương kia không mang cho hắn bất cứ tổn thương gì, lại làm cho toàn thân hắn xiết chặt, khí thế vừa mới tăng lên lập tức biến mất, toàn thân đều bị đông cứng rồi.

"Lưu Bảo Xuyên thảm rồi." Trên khán đài, thanh niên trung thực mặt lộ vẻ kinh ngạc, "Vấn đề của hắn ở chỗ không biết rõ đối thủ. Lam Hiên Vũ tiểu tử này, quả nhiên đáng sợ!"

Người phóng xuất ra khối lập phương màu vàng kia là Đinh Trác Hàm. Đó là Hồn Kỹ thứ tư của hắn. Từ ý nào đó mà nói, Hồn Kỹ này của hắn thật ra rất vô dụng, xem như một loại Hồn Kỹ khống chế cộng phụ trợ.

Khối lập phương màu vàng kia, nếu như không để ý tới nó mà né, vậy nó sẽ thật sự đi qua, căn bản không đưa đến cái tác dụng gì.

Nhưng mà, nếu như ngươi công kích nó, như vậy nó có thể lập tức hấp thu lực công kích của ngươi, hơn nữa chuyển hóa nó thành lực khống chế của mình. Đương nhiên, trực tiếp khiến nó rơi vào trên người cũng sẽ bị cưỡng ép khống chế trong một giây.

Cái Hồn Kỹ này vô dụng ở chỗ nếu ngươi hiểu được, sẽ rất khó bị nó khống chế. Nhưng nó cường đại ở chỗ cực kỳ hiếm thấy, một khi đụng vào tuyệt đối sẽ có hiệu lực.

Lam Hiên Vũ sở dĩ để cho Đinh Trác Hàm ra tay, là bởi vì hắn có năng lực như thế.

Hồn Kỹ này có thể khống chế đối thủ một giây, trọng yếu hơn là, Hồn Kỹ này đã cắt đứt lần thứ hai ra tay của Lưu Bảo Xuyên.

Bởi vì cái gọi là liền một mạch, lúc này Lưu Bảo Xuyên, vô luận chiến ý cỡ nào mạnh mẽ, sát khí bực nào hung hãn, hai lần bị cắt đứt, khí thế của hắn đã yếu đi.

Đúng lúc này, Lưu Phong đến. Bạch Long thương tựa như một đầu Bạch Long, lập tức từ dưới hướng về phía trên lao ra. Mà lúc này thân thể Lưu Bảo Xuyên đang bị khống chế, hắn lập tức bị Bạch Long thương đưa vào không trung.

Thương mang màu bạc rơi vào bên trên Đấu Khải của hắn, phát ra liên tiếp tiếng cọ xát chói tai, bắn ra hỏa tinh chói mắt, nhưng căn bản không cách nào đánh vỡ phòng ngự. Lưu Bảo Xuyên bị đánh bay vẫn ở vào trạng thái bị khống chế cứng ngắc.

Lưu Phong rơi xuống đất, trên người Hồn Hoàn thứ tư hào quang tỏa sáng, Bạch Long thương trong tay lập tức hóa thành huyễn ảnh, ở đằng kia bên trong thân thương, thật sự bay ra một đầu Bạch Long, nương theo thương mang vung vẩy, liên tiếp đánh vào trên người Lưu Bảo Xuyên.

"Uống!" Lưu Bảo Xuyên hét lớn một tiếng, Thất Bảo Đao đao mang đại phóng. Tuy rằng hắn bị khống chế, nhưng hắn lúc này hoàn toàn không để ý đến công kích rơi trên người mình. Thất Bảo Đao tự động bắn ra đao mang, cùng Bạch Long thương thương mang đụng vào nhau.

Lúc này đao mang không có mục tiêu công kích, chẳng qua là tản mát ra đao khí sắc bén, bởi vì Lưu Bảo Xuyên còn ở vào trạng thái bị khống chế. Đao mang tràn ngập sát khí, một khi bức lui Lưu Phong, nguy cơ Lưu Bảo Xuyên gặp phải cũng được giải quyết dễ dàng.

Nhưng mà, làm Lưu Bảo Xuyên ko ngờ tới chính là, học đệ năm nhất này lại không chút nào tránh lui, đối mặt với đao mang tràn ngập sát khí, hắn cứng rắn đem Hồn Kỹ thứ tư thi triển.

"BA~!" Bạch Long Vĩ quét ra, ngang nhiên vỗ vào trên người Lưu Bảo Xuyên, một cỗ Long khí dày đặc cứng rắn đem Lưu Bảo Xuyên lần nữa đập bay.

Lúc này, bản thân Lưu Phong đã bị trọng thương. Đao mang sắc bén kia lưu lại trên người hắn trăm ngàn đạo vết thương nhỏ, nhưng hắn từ đầu đến cuối ko lui nửa bước. Thất Bảo Đao dưới Hồn Kỹ thứ tư của hắn toàn diện bộc phát, lần nữa bị cưỡng ép khống chế, cuối cùng không thể chém ra.

Thân ảnh bảy màu từ trên trời giáng xuống, hào quang ám lam sắc hóa thành cầu vồng động trời, ngang nhiên rơi xuống.

Bầu trời bị kéo ra một đạo vết rách đen kịt, Lưu Bảo Xuyên chỉ cảm thấy nguy cơ ập tới, nhưng hắn lúc này thậm chí không thể nhấc lên Thất Bảo Đao. Cái Long khí kia trùng kích lập tức chấn nhiếp khí huyết của hắn, cho dù là đang mặc Nhất Tự Đấu Khải, trong nháy mắt cũng không cách nào ngưng tụ lại khí huyết để phản kích.

Đối phương chờ đợi đúng là một khắc này.

Lưu Bảo Xuyên mãnh liệt cắn đầu lưỡi một cái, nương theo một tiếng nổ kịch liệt trên cánh tay phải, Nhất Tự Đấu Khải ầm ầm nổ tung, hắn rút cuộc miễn cưỡng nhấc lên Thất Bảo Đao, hướng về phía trước chém ra.

Thân là người mạnh nhất năm thứ tư, hắn làm sao có thể bị động bị đánh như vậy? Nội tâm ý chí bất khuất rút cuộc để cho hắn không tiếc bất cứ giá nào mà bạo phát.

Phải biết rằng, chỉ có nguyên vẹn Đấu Khải mới có thể phát huy tác dụng lớn nhất, một khi mất đi một bộ phận, cần phải một lần nữa chế tạo. Nhưng lúc này, vì giành thắng lợi, Lưu Bảo Xuyên đã rất liều lĩnh.

Nhưng mà, lưỡi kích ám lam sắc kia đã rơi xuống.

"Đương!" Trong tiếng vang giòn giã, Lam Hiên Vũ từ trên trời giáng xuống, chém ra một kích, sau đó thân thể bay ngược ra, trên không trung phun ra một ngụm máu tươi.

Hắn dù sao cũng chỉ có tam hoàn, cho dù là được Long Thần Biến cùng trái cây màu đỏ thắm kia tăng phúc, cũng không đủ để có thể cùng Nhất Tự Đấu Khải lục hoàn Hồn Đế cứng rắn va chạm.

Thân thể trên không trung xoay chuyển, rơi xuống đất, lân phiến bảy màu lóe sáng biến mất, trên mặt Lam Hiên Vũ đã tràn đầy dáng vẻ tươi cười.

Hắn rơi xuống đất rất ổn định, không có lảo đảo. Tiếp theo trong nháy mắt, hắn đã đem Thiên Thánh Liệt Uyên Kích trong tay giơ lên cao.

Hai ngày nghỉ ngơi vốn không đủ để cho hắn lần nữa sử dụng Thiên Thánh Liệt Uyên Kích, nhưng hắn không tiếc hết thảy, phục dụng thiên tài địa bảo, hơn nữa tối hôm qua tại Hải Thần Hồ tu luyện hấp thu sinh mệnh năng lượng, rút cuộc để cho Long Thần lân phiến của hắn sớm khôi phục.

Long Thần Biến chính là một kích quyết thắng cuối cùng!

Lúc này Lưu Bảo Xuyên cũng đã rơi xuống mặt đất, trên người hắn không có bất kỳ vết thương nào, nhưng trọng tài đã xuất hiện sau lưng hắn. Lưu Bảo Xuyên không có Thất Bảo Đao trong tay.

Đấu Khải bị hắn thu hồi, lộ ra tướng mạo sẵn có, nhưng hắn cái gì cũng ko nói, nhìn Lam Hiên Vũ đối diện giơ cao Thiên Thánh Liệt Uyên Kích một cái, xoay người rời đi.

Đúng vậy, hắn thua. Mặc dù Thất Bảo Đao chém trúng Thiên Thánh Liệt Uyên Kích, đánh bay Lam Hiên Vũ, nhưng mà, Thiên Thánh Liệt Uyên Kích bỏ qua phòng ngự lực công kích làm sao Thất Bảo Đao có thể ngăn cản? Thất Bảo Đao đánh bay Lam Hiên Vũ lập tức đứt gãy, nếu như không phải trọng tài kịp thời từ phía sau kéo túm lấy Lưu Bảo Xuyên, chỉ sợ ngay cả thân thể hắn cũng bị chém đôi.

So với hai trận đấu trước, trận này chấm dứt thật sự quá là nhanh, nhanh đến mức làm cho người ta không kịp nhìn. Trận đấu từ khi bắt đầu đến khi chấm dứt, tổng cộng cũng chỉ mười mấy giây mà thôi.

Trên khán đài lặng ngắt như tờ, thậm chí ngay cả năm nhất cũng không phản hồi Lam Hiên Vũ đang giơ cao Thiên Thánh Liệt Uyên Kích, bởi vì hết thảy thật sự là quá bất khả tư nghị.

Ngồi trên khán đài học tỷ xinh đẹp cho đến giờ phút này vẫn còn đang nín thở. Vừa rồi trận đấu thật sự quá nhanh.

"Ồ, trận đấu bắt đầu chưa?" Đúng lúc này, thanh niên tóc đỏ đi tới, ngồi xuống bên cạnh thanh niên trung thực.

Thanh niên trung thực liếc mắt nhìn hắn, cười nói: "Đã bắt đầu sao? Hay là đã xong?"

"Không thể nào? Ta mới đến muộn trong chốc lát, đã xong?" Thanh niên tóc đỏ nhìn xuống, Lưu Bảo Xuyên đã đi ra ngoài, mà Lam Hiên Vũ vừa mới thu hồi lân phiến bảy màu trên người cùng Thiên Thánh Liệt Uyên Kích.

"Người nào thắng? Sẽ không phải là. . ." Thanh niên tóc đỏ mặt lộ vẻ khiếp sợ.

Thanh niên trung thực cười hắc hắc: "Hiện tại ta cảm thấy ngươi cũng không phải trăm phần trăm có thể thắng. Năm nhất có lẽ thật sự còn một đường cơ hội. Ngươi nếu như thua, về sau thấy ta đi vòng qua nha, quả thật xấu hổ chết người ta rồi."

Thanh niên tóc đỏ thất thanh nói: "Không thể nào? Lưu Bảo Xuyên thua? Thua nhanh như vậy? Hắn làm sao lại thua? Gia hỏa này lần trước sau khi trở về biến hóa đặc biệt lớn, thực lực tăng lên rất nhanh a! Hắn khiêu chiến ta, ta còn phải chuẩn bị để tránh bị lật kèo. Hắn cứ như vậy thua?"

Trung thực thanh niên nói: "Lần này năm nhất thật sự là tuyệt vời! Đã thắng ba trận rồi, bọn hắn kỳ thật đã thắng. Đi thôi cưng ơi, miếng Tử cấp huy chương kia, ta đáp ứng ngươi."