Dịch: Dương Thành
Bản cv lấy từ truyenyy.com
---------------------------------
Hội trưởng nói: "Buổi tối hắn mới đi bỏ phiếu đấy, tựa hồ là muốn được ăn cả ngã về không. Lão sư chịu trách nhiệm công việc bỏ phiếu mấy lần hướng hắn xác nhận, hắn đều nói mình có nắm chắc, nhất định muốn đặt cược toàn bộ cho năm nhất."
Uông Thiên Vũ thản nhiên nói: "Vậy xem một chút đi, xem hắn dựa vào cái gì có nắm chắc như vậy. Tiếp tục quan sát, ngày mai sau khi thi đấu nói cho ta biết kết quả."
"Vâng. Nói thật, ta cảm thấy có chút lo lắng cho hắn. Tiểu tử này không biết 75 miếng Tử cấp huy chương đại biểu cho cái gì sao? Có thể mua một cây tiên thảo mười vạn năm rồi a." Hội trưởng nhịn không được nói ra.
Uông Thiên Vũ quay đầu nhìn hắn một cái, không khỏi nở nụ cười: "Ngươi có phải hâm mộ tiểu học đệ này hay không?"
Hội trưởng nhún vai, gật đầu, cũng không có phủ nhận: "Ta lúc đầu cũng không có giàu như vậy, cũng không dám làm như thế. Bất quá, không thể không thừa nhận hắn là người có tinh thần mạo hiểm, một khi hắn thành công sẽ tiến bộ cực kỳ nhanh."
Uông Thiên Vũ lắc đầu: "Cái này ngươi sai rồi. Mạo hiểm tuy rằng có thể sẽ có đột phá, nhưng loại người này một khi thất bại, rất có thể sẽ bị đánh về nguyên hình, không còn cơ hội tiếp tục tiến về phía trước. Con đường của ngươi rất ổn định, ta cũng rất xem trọng ngươi."
"Lão sư yên tâm, con đường của ta đã sớm xác định, ta dù hâm mộ tiểu học đệ thế nào, cũng sẽ không thay đổi chính mình." Hội trưởng cười nói.
"Ngươi đến Bát cấp rồi sao?" Uông Thiên Vũ hỏi.
"Hẳn là không sai biệt lắm, ta cảm thấy trước mắt ta đã có cơ hội trùng kích Bát cấp." Hội trưởng siết chặt nắm đấm, trong mắt toát ra vẻ hưng phấn.
"Tốt. Đợi ngươi đột phá đến Bát cấp, liền gia nhập kế hoạch Thần Kiếm a." Uông Thiên Vũ trầm giọng nói.
"Vâng, tạ ơn sư phụ." Hội trưởng rõ ràng có chút kích động.
Lam Hiên Vũ ngồi ngay ngắn trong phòng, cả buổi cũng không thể đi vào trạng thái minh tưởng. Hắn thật sự có chút lo lắng.
Thật vất vả tâm tình của hắn mới dần dần bình tĩnh trở lại, trong lòng bắt đầu tự kiểm điểm bản thân.
Hắn vẫn là mạo hiểm a! Tuy nói rất có nắm chắc, nhưng mà, làm sao có thể xác định đối thủ sẽ không có năng lực đặc thù đây? Nếu như đối thủ có năng lực đặc thù hoặc là đột phá, vậy phải làm thế nào? Nếu như đoán sai, chính mình phải bồi thường 50 miếng Tử cấp huy chương. Giáo huấn như vậy quá đau đớn thê thảm rồi. Làm việc không thể chỉ nghĩ đến kết quả tốt, còn phải cân nhắc kết quả xấu mới được a!
Chỉ một lần này thôi, lần sau không thể tiếp tục nữa.
Lam Hiên Vũ chậm rãi đứng người lên, cảm thụ được trong phòng minh tưởng dồi dào sinh mệnh năng lượng, giơ tay lên, dựng thẳng ba ngón tay, trong lòng âm thầm thề!
Ngày mai hay là muốn vững chắc hơn một ít a, cho dù là bại lộ một ít năng lực, cũng phải dùng ổn định làm chủ.
Nghĩ tới đây, hắn bấm một dãy số liên lạc.
"Phong tử, là ta." Lam Hiên Vũ nói vào điện thoại.
"Ừm, làm sao vậy?" Bên kia truyền đến thanh âm Lưu Phong.
Lam Hiên Vũ nói: "Để bảo đảm ngày mai có thể thắng lợi, ta xuất chiến a, ngươi ngày mai đừng ra sân."
"Được." Lưu Phong trực tiếp đáp ứng một tiếng, không hỏi vì cái gì.
"Vậy cứ như thế, không quấy rầy ngươi tu luyện nữa."
Dập máy điện thoại, Lam Hiên Vũ rút cuộc ổn định lại tâm thần. Ngày mai có thể thắng, nhất định phải đem trận đấu này nắm giữ trong tay mình, không thể có bất kỳ phát sinh ngoài ý muốn nào.
Chiến thuật ngày mai cũng cần điều chỉnh một chút.
Tất cả mọi người buổi sáng đi học bình thường, sau khi kết thúc tiết học, Lam Hiên Vũ gọi Nguyên Ân Huy Huy cùng Băng Thiên Lương, cùng bọn họ thương lượng một chút chiến thuật mình mới nghiên cứu ra.
Nghe hắn nói muốn xuất chiến, Nguyên Ân Huy Huy là người đầu tiên tỏ vẻ ủng hộ, hắn hy vọng nhất là có thể cùng Lam Hiên Vũ kề vai sát cánh. Có Lam Hiên Vũ, hắn cảm giác mình cái gì cũng không cần lo lắng, chỉ cần chấp hành mệnh lệnh của Lam Hiên Vũ là được rồi.
Băng Thiên Lương cũng là như thế. Cùng Lam Hiên Vũ hợp tác, hắn chưa bao giờ thua.
Cho nên khi Lam Hiên Vũ nói muốn thay thế Lưu Phong, phản ứng của bọn hắn vượt ra khỏi tưởng tượng của Lam Hiên Vũ, hắn lập tức phát hiện Băng Thiên Lương cùng Nguyên Ân Huy Huy trở nên mười phần tín nhiệm mình, thậm chí còn ko thèm nghe chiến thuật!
Mấy tên này. . .
Lam Hiên Vũ chính mình cũng không rõ lắm, đối với một đoàn đội, tinh thần quan trọng đến cỡ nào. Không hề nghi ngờ, không chỉ đối với đoàn đội này của bọn hắn, mà đối với cả năm nhất, hắn hiện tại tuyệt đối là lãnh tụ tinh thần.
"Ta đã nghĩ vì cái gì đêm qua trung tâm hậu cần bên kia tỉ lệ đặt cược đột nhiên thay đổi, không phải là bọn họ biết ngươi sẽ ra sân à?" Băng Thiên Lương bừng tỉnh.
Lam Hiên Vũ khóe miệng co giật một lát, hắn đương nhiên sẽ không nói là bởi vì mình đặt cho năm nhất rất nhiều huy chương.
Giữa trưa sau khi tan học, Tiếu Khải đem Lam Hiên Vũ gọi vào trước mặt mình.
"Trận đấu buổi chiều, ngươi có nắm chắc sao?" Tiếu Khải hỏi.
"Không vấn đề gì, ta có nắm chắc. Ba đối một, cơ hội thắng năm thứ ba rất lớn. Học trưởng năm thứ ba vẫn là Nhất Tự Đấu Khải sư, học trưởng năm thứ tư tối đa cũng chỉ có Nhị Tự Đấu Khải mà thôi. Hai niên cấp này, chúng ta đều có thể cùng bọn họ liều mạng. Đối mặt với năm thứ năm cùng năm thứ sáu mới thật sự phiền toái. Lão sư yên tâm, cửa ải này, chúng ta nhất định có thể qua."
Tiếu Khải cười nói: "Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ tự tin nói cho ta biết các ngươi nhất định có thể thắng đến cùng đấy."
Lam Hiên Vũ cười khổ nói: "Nào có dễ dàng như vậy a! Bất quá, chúng ta nhất định sẽ giữ vững tín niệm tất thắng đấy, nếu ko cũng không cần đấu nữa. Vô luận như thế nào, kinh nghiệm lần này đối với chúng ta mà nói đều là cơ hội rèn luyện thật tốt, coi như thua, chúng ta cũng không hối hận."
Tiếu Khải nói: "Có hai chuyện ta muốn nói cho ngươi. Thứ nhất, học viện đã phê chuẩn đề nghị. Nếu như các ngươi thật sự có thể một đường quá quan trảm tướng, cuối cùng chiến thắng năm thứ sáu, như vậy, toàn lớp chúng ta có thể tiến về Tinh Linh Tinh xem lễ. Sự tình cụ thể học viện sẽ xử lý.”
“Thứ hai, lần này xem lễ so với chúng ta tưởng tượng quan trọng hơn nhiều. Hồn Thú độ kiếp trước mắt chính là chúa tể chính thức của Tinh Linh Tinh, từng đã là Thập đại hung thú chi thủ, được xưng là một đời lãnh tụ Hồn Thú, Thú Thần, Kim Nhãn Hắc Long Vương Đế Thiên."
Nghe được tin tức thứ nhất, trên mặt Lam Hiên Vũ lộ ra dáng vẻ tươi cười. Nghe được tin tức thứ hai, hắn không khỏi mở to hai mắt nhìn.
"Đế Thiên?" Thanh âm của hắn có chút run rẩy.
Đế Thiên là dạng gì tồn tại? Phụ thân hắn Lam Tiêu là người nghiên cứu Hồn Thú cổ đại đấy, lúc hắn còn rất nhỏ, Lam Tiêu thường xuyên kể cho hắn một ít câu chuyện liên quan đến Hồn Thú. Thế giới Hồn Thú đã từng có rất nhiều cường giả, Kim Nhãn Hắc Long Vương Đế Thiên chính là cường giả tiêu biểu nhất trong số đó.
Danh hiệu Thập đại hung thú chi thủ, trong mấy vạn năm lịch sử nhân loại, vẫn luôn thuộc về Đế Thiên. Đế Thiên là hung thú cường đại đã tồn tại từ thời đại thượng cổ, nghe nói tu vi Đế Thiên vượt qua 80 vạn năm.
Cũng không phải Kim Nhãn Hắc Long Vương Đế Thiên thật sự sống 80 vạn năm, mà là hắn đã trọn vẹn trải qua tám lần Thiên Kiếp mà Hồn Thú tu vi mười vạn năm trở lên có thể tao ngộ, hơn nữa tất cả đều thuận lợi vượt qua.
Điều này trong thế giới Hồn Thú là cực kỳ hiếm thấy. Thậm chí còn có thuyết pháp, nếu như không phải Hồn Thú không cách nào thành thần, Đế Thiên đã sớm là thần.
Vị này thanh danh thật sự là quá vang dội rồi! Đây chính là Thú Thần Đế Thiên a!
Lần này lại là vị cường giả này độ kiếp. Lam Hiên Vũ bắt đầu cảm thấy có chút hối hận, tuy rằng không biết quan sát cường giả loại này độ kiếp có chỗ tốt gì, nhưng tuyệt đối là kinh nghiệm nhân sinh hiếm có a!
Hiện tại hắn có thể khiến cho năm nhất ko một ai có thể đi xem lễ rồi, cái này…
"Hối hận sao?" Tiếu Khải cười nhìn hắn.
Lam Hiên Vũ ho khan một tiếng: "Không có. Trên cái thế giới này đã không có hối hận, hối hận có tác dụng gì? Tiếu lão sư, điều này càng có thể kích phát ý chí chiến đấu của chúng ta. Nếu như chúng ta thắng, như vậy cả lớp có cơ hội cùng đi xem lễ a!"
Tiếu Khải cười nói: "Vậy cố gắng lên."
Lam Hiên Vũ đột nhiên hạ giọng nói: "Tiếu lão sư, người nói xem, nếu muốn mua chuộc học trưởng năm thứ năm, thứ sáu, cần phải bỏ ra bao nhiêu huy chương?"
Tiếu Khải biểu lộ cứng đờ, gõ một phát vào đầu hắn: "Ngươi nghĩ gì thế?? Lần này tin tức các ngươi muốn khiêu chiến vượt cấp đã truyền ra ngoài, đây không phải vấn đề huy chương, mà là liên quan đến vinh dự, ngươi hiểu ko? Từng đệ tử xuất chiến đều đại biểu cho vinh dự của bọn hắn!"