Chương 18: Bảo giám đã ghi chép

“Sao vậy? À ừ, ngoại hình không tệ, đáng tiếc chỉ có phẩm Bạc, quá yếu, đừng nhìn nữa, nếu muốn, đi tới thành Quyến Vệ, ta có thể cho ngươi lựa một chút.”

“Dù thích, nhưng nhìn quan hệ của nó và người kia, hẳn là rất tốt, trao đổi ma linh khi là ấu thú kỳ có khi phản tác dụng.”

“Đi thôi! Ca, không phải chúng ta đang gấp về thành Quyển Vệ sao? Lề mề như vậy đến lúc đó lại không kịp.”

“Con nhóc này, nếu ngươi yêu thích một con ma linh, dù sao cũng là cấp Bạc mà thôi, ta ra 5000 linh tệ, cùng lắm thì ta ra 10000 linh tệ mua cho ngươi cũng được mà.”

“Không, đừng qua chỗ người ta, biết cái gì gọi là kỳ cục không, ngươi dám đi qua đó, về thành Quyển Vệ, ta nói chị dâu ngươi ra ngoài ăn chơi liêu lỏng.”

“(⊙﹏⊙)”

“Ngươi giỏi lắm, ta muốn mua tặng ngươi, thế mà ngươi… được, toàn thế giới ngươi là ngươi giỏi nhất rồi.”

“Đi thôi ca ơi, tranh thủ về thành Quyển Vệ đi mà.”

Nghe thấy âm thanh huyên náo, Lâm Trần xoay người lại, vừa vặn nhìn thấy một nam một nữ đang kéo co, sau đó kết thúc, chính người nam cao to kia đi ra khỏi thư viện.

Cái làm cho Lâm Trần nán mắt lâu, là do đôi nam nữ này đều có mái tóc đen giống kiếp trước của hắn, lần đầu tiên thấy người có mái tóc đen, khiến hắn nhìn chằm chằm vào người nữ kia.

Người nữ mặc một chiếc váy nữ sinh màu xanh ngọc, chiếc áo như thủy thủ, để lộ phần eo thon chỉ cần một tay đã nắm trọn, mái tóc đen nhánh, thỉnh thoảng không biết gió từ đâu làm tóc nàng tung bay.

Đúng vào lúc này, người nữ quay đầu lại nhìn về Widpup một chút, mái tóc che đi một phần khuôn mặt, Lâm Trần không thấy rõ diện mạo của nàng, nhưng chắc chắn là một cô gái rất xinh đẹp.

Chỉ nhìn một phần, có thể đoán được nàng ta cũng trạc tuổi hắn, làn da trắng sáng không tì vết, mắt phượng to lộ ra vẻ vừa yêu mị động lòng người, khi nàng nhìn thấy hắn, vội vàng xấu hổ, hơi chào như xin lỗi đã làm phiền, xoay người chạy nhanh ra khỏi thư viện.

“Tên nhóc ranh, ngươi vừa mới sinh chưa bao lâu, liền làm một cô nàng say mê điên đảo rồi kìa.” Lâm Trần không khỏi buồn chán nhìn Widpup, dùng ngón tay búng lên trán nó.

Rất khó nhìn thấy một người có mái tóc đen, chẳng biết tại sao trong lòng hắn cảm giác bọn họ sẽ lại gặp nhau thôi, mà sẽ là không bao lâu.

“Ô ô…” Widpup dùng sức lè lưỡi liếm về chỗ vết thương trên tay của hắn…

Nhưng phía sau lưng lại có người bước tới, chạm nhẹ lên vai của Lâm Trần.

Lần này, là một tên thiếu niên có vẻ hơi chững chạc hai mươi tuổi, dáng người gầy gò, có mái tóc màu vàng xen lẫn vài sợi tóc màu xám tro.

“Ma linh của ngươi thật đáng yêu, ta nhìn nó muốn dùng Thảo hệ linh lực chữa thương cho ngươi nha!...”

“Chưa giới thiệu, ta gọi Teagan Neal, hiện là Y Sư lang thang, đưa tay ra, ta sẽ giúp ngươi trị liệu.”

Nói xong cũng không chờ Lâm Trần đưa tay, Teagan đã tháo xuống chiếc bình nhỏ đeo trên ngực, giang hai tay niệm một đoạn ngắn chú pháp nào đó, chiếc bình phát ra ánh sáng nhẹ, vết thương trên tay Lâm Trần liền tự động lành lại.

[ Đã ghi chép ]

“Ha ha, ngươi đừng sợ, ta vừa từ trong huy chương thấy được đồng đội nhiệm vụ thảo phạt Yêu Nhung, cũng có hứng thú chuyện đôi nam nữ kia, nên mới tới gần.”

“Ba ngày nữa, có khi chúng ta sẽ đi cùng nhau, hi vọng sẽ chiếu cố lẫn nhau.” Teagan thân thiện triệu hồi ra một ma linh hệ Thảo, đẩy nó tới phía Widpup.

Lâm Trần còn chưa định hình được chuyện gì xảy ra, đâu dưng chui ra một tên Y Sư chữa thương giúp hắn.

“Thật ngại quá, vì sao ngươi muốn chữa trị cho ta?”

Teagan cười cười, “Không giấu gì, ta là Y Sư bậc 2 Tịnh Thải Sư, vừa rồi nhìn thấy ma linh của ngươi, phát giác cũng là hệ Thảo, muốn kết chút duyên. Nghề nghiệp này của ta không thiên hướng chiến đấu, muốn luyện cấp phải thu thập rất nhiều loại linh lực ma linh hệ Thảo…”

“Có phiền không nếu ta cho ma linh Velria ( Trấp Thảo ) của ta đến đánh dấu linh lực, ngươi yên tâm chỉ là đánh dấu ghi chép thảo hệ ma linh mà thôi, hoàn toàn không có tác dụng phụ…”

() Trấp Thảo, một giống họ nữ lang, thuộc nhà kim ngân hoa, nhánh lô hội nha đam, trên lá có thể tiết ra dịch, dịch này có thể chữa trị các vết thương ngoài da.

Lâm Trần đang chú ý tới Biên Cứu Đồ Giám vừa phát ra thông báo “Đã ghi chép” kia, cũng không có tâm lý bài xích với các dòng chức nghiệp Y Sư, vì mẹ hắn ở thế giới này cũng là một nhánh của Y Sư, kiến thức cũng tạm đủ.

“Không có gì, ta gọi Lâm Trần. Chức nghiệp của ngươi hình như cũng được cho là hi hữu nha, thật đáng ngưỡng mộ.”

“Không dám không dám, hân hạnh được biết ngươi Lâm Trần.”

Cả hai chào nói xã giao một lúc sau, cũng chia tay, hẹn nhau ba ngày sau gặp lại.

[ Đã ghi chép ]

Lúc này, Widpup lại Ô ô mấy tiếng, dáng vẻ diễn xuất mấy chiêu đáng thương tội nghiệp…

“Được rồi, đừng diễn nữa, ta xin lỗi vừa rồi khó chịu với ngươi, đi thôi, chúng ta đi ăn cơm.” Nhìn thấy Widpup yểu xìu, Lâm Trần buồn cười, nhấc cả người nó lên bờ vai, sau đó trả lại sách cho thư viện.