Chương 17: Anh em họ Mark

“Tốt, người đi theo hậu cần, ta rất biết nghề nghiệp này của ngươi, ngươi là từ phương Nam tới đúng chưa? Cũng không cần giải thích, người phù hợp rồi, ba ngày sau gặp.”

“Đơn giản vậy là xong rồi?” Lâm Trần hơi ngờ nghệch.

“Ngươi đang hiếu kỳ nhiệm vụ này phải chăng nguy hiểm hay không? Hoặc tại sao để một tên chức nghiệp cấp F tham gia? Ta nhận ngươi nhanh như vậy, có thể đem ngươi làm vật chết trước có đúng không?” Nam chiến sĩ dường như hiểu rõ ý trong đầu Lâm Trần.

“Không sai, con ma thú kia chắc chắn không phải dạng ma linh tốt tính mà ta biết, nó lạm sát người vô tội, chắc chắn thực lực rất mạnh đúng không?” Nếu người đàn ông này đã nói ra điểm khó hiểu trong lòng hắn, vậy hắn cũng phải hỏi kỹ càng, để người này giải thích rõ.

Quả nhiên, khi Lâm Trần hỏi ngược, nam chiến sĩ trả lời: “Hai huynh muội chúng ta lần này tổ chức đoàn đội, đương nhiên đã chuẩn bị xong, ta hiểu, con yêu Nhung kia vừa trôi qua Phát Dục Kỳ, sinh con không lâu nên đang trong giai đoạn suy yếu, mới làm ra lạm sát người vô tội…”

Dừng một chút.

“Hiện tại, năng lực của nó theo muội muội ta dò xét, hiện giảm xuống một cấp, chức nghiệp hiện tại của ta là Tu Sĩ cấp B bậc ba Bất Động Chiến Sư, muội muội của ta là Xạ Thủ cấp C bậc ba Trinh Sát Liệp, tin tưởng hai ta, nhất định cùng đoàn đội năm mươi người có thể chiến thắng nó, tối thiểu kiềm chế nó, hai chúng ta kiềm chế nó, Yêu Nhung chắc chắn không có suy nghĩ công kích các ngươi.”

“Ta đã bậc ba rồi, nhưng chưa từng có ma linh thứ hai, hai chúng ta chỉ cần con của Yêu Nhung, nó chưa trưởng thành, chưa bị học thói xấu của Yêu Nhung, vẫn được xem là ma linh, còn lại từ trên người Yêu Nhung ra thứ gì, các ngươi cứ đoạt thoải mái, chúng ta không bận tâm.” Nam chiến sư sau khi nói xong, nữ trinh sát đứng bên cạnh mới bổ sung thêm.

“Thì ra là như vậy, tốt, ta chủ yếu cũng chỉ muốn vào xem thử con yêu thú mà các ngươi nói có hình dạng ra sao thôi, xem náo nhiệt là chủ yếu, tiện tay tăng phòng ngự cho các ngươi mà thôi, chắc chắn không xui xẻo vạ lây…”

Lâm Trần sau khi nghe xong cũng yên tâm.

“Đúng rồi, ta gọi là Ải Lợi Á Mộ Mã Khắc (Eliam Mark), biệt hiệu Vô Tình Tăng, đây là em gái ta tên Á Địch Na Mã Khắc (Adina Mark), biệt hiệu Gai Nghịch.” Eliam giới thiệu.

() Theo như tên này nữa sẽ dài và rất khó nhớ, nên muội sẽ chuyển thành tên châu âu, nhật bổn, hàn quốc hết nhé, trừ các gia tộc tu tiên thì mới có tên Hán thôi.

“Các ngươi có thể gọi ta là Lâm Trần, rất vui vì được làm quen các ngươi.” Lâm Trần cười nói ra, nhưng trong lòng dòng họ Mark này hình như đã từng nghe qua...

“Được rồi, hai chúng ta đi trước, ba ngày sau gặp.” Nói xong, hai huynh muội chào hắn, rồi xoay người rời đi.

Sau khi rời đi chi nhánh Công Hội, Lâm Trần nhìn xung quanh, phát hiện không có bản đồ trong tay, rất khó để tìm hiểu thêm về nơi hắn đang ở, hắn muốn đi tới thư viện ở đây.

Mặc dù Trấn Hồng Lai là một trấn nhỏ, nhưng đế quốc luôn yêu nhân tài, xây thư viện khắp nơi, ở đây cũng vậy, thư viện rất rộng rãi, bên trong có đầy đủ sách liên quan tới ghi chép và bản đồ, tùy tiện tìm tới một chỗ ngồi, đọc qua một lượt.

Đọc rồi mới biết, nơi hắn đang ở là phía cực Đông của Hồng Thiên Đại Lục, từ đây muốn trở về lãnh thổ của Thành Thiên Quang ở tuốt cực Tây là chuyện khó khăn vô cùng.

Thứ nhất, muốn chứng thực thân phận phải có quen biết, hắn ở đây không quen ai cả.

Thứ hai, dùng tiền để đi truyền tống, ít nhất 16 lần truyền tống, hắn không có tiền.

Cuối cùng, hắn có một quyển Biên Cứu Đồ Giám không có thông tin ở thế giới này, từ chức nghiệp Biên Cứu Sư hắn không nhận được bất kỳ chúc phúc hoặc kỹ năng nào.

Ngoài có thể ngự ma linh duy nhất là Widpup, còn lại cũng chỉ có thể tự tu luyện tầng một của Thâu Sương Quyết.

Mà ở đây, toàn bộ quá trình nghe được, đều là chuyện liên quan tới Yêu Nhung, ai nghe tới Yêu Ma đều nghiến răng nghiến lợi, cũng không biết con Yêu Ma này đã tác quái bao nhiêu lâu để cả trấn kéo thù hận đến tình trạng này.

“Vèo”

Một lát lâu sau, Widpup đột nhiên lại chui ra, lắc lư cái cổ ngắn, giống như vừa tỉnh dậy, mở mắt nhìn xung quanh, cả thân người như có gió nhẹ vờn qua, nhún một cái đạp từ bắp chân Lâm Trần, nhảy thẳng lên đầu hắn, chễm chệ nằm.

“Cái thứ khó ưa này! Ngươi còn dám ngồi trên đầu ta? Có tin ta đập ngươi không trượt phát nào không?”

Tuy nói là thế, nhưng khi Lâm Trần chạm tới thân Widpup, cơn gió bất giác lại nhẹ nhàng thổi qua, tóc tai Trần Lạc hơi nhẹ phiêu, bất giác tay chỉ sờ sờ lông của nó vài lần.

Tay hắn vừa chạm tới chiếc đuôi, bỗng nhiên một đường rạch trên tay hiện ra, hơi thấy máu.

“A!” Lâm Trần vội dùng hai tay xách nách Widpup lên, dùng đôi mắt như hung thần nhìn chằm chằm nó.

“Grao…” Widpup kháng cự với Lâm Trần, hai chi trước liên tục múa mây, giống như muốn nhảy ra khỏi hắn.

Nhưng khi nhìn thấy mép tay bị thương, tim nó như thụt lại, chỉ có thể phát ra vài tiếng rên: “Ô~ ô…”

“Thật đáng yêu nha! Ca mau qua đây nhìn, bên kia kìa.”