Tên thân mật: Chưa có
Tên chủng loài: Widpup
Tộc: Cầm Phong Lang (Biến dị)
Thân Mật: Vừa tiếp xúc
Tiến độ trưởng thành: Kỳ Ấu Thú
Phẩm bậc: Bạc (Sắt → Đồng → Bạc → Vàng → Ám Kim → Tử Tinh → ??? )
Hệ liệt chính: Thảo ( Sách kỹ năng(SKN): Gai lá, có thể tấn công cận chiến, mỗi chiếc lá rụng đi, có thể nhanh chóng mọc lại )
Hệ liệt phụ: Phong ( SKN: Gió nhẹ, toàn thân lúc nào cũng có gió, trời sinh có thể điều chỉnh gió để di chuyển. )
Gặp gỡ gần đây: Sau khi bị tộc đàn đuổi khỏi vì ngoại hình khác biệt (do biến dị), hấp thu linh lực phong ấn của một quyển sách, thăng lên một phẩm bậc, cùng phẩm không có ai chạy nhanh như nó, vì không có ai muốn đột nhiên từ phía sau cắn tới, đáng tiếc, công kích yếu.
Nhìn thấy phần gặp gỡ gần đây, Lâm Trần càng vui vẻ không thôi, mặc dù đánh giá không tốt, bất quá bị đuổi khỏi tộc đàn là tốt, Lâm Trần càng không quan tâm tới công kích yếu, trên đời này đâu có gì là hoàn mỹ.
Nhưng hiện tại hắn có kiến thức kiếp trước, có nhiều trợ lực, Widpup sẽ không phải yếu thế sau này đâu.
Có điều, hiện tại Lâm Trần không có linh lực, hiện tại không có cách nào triệu hồi Widpup.
Đóng lại quyển sách, Lâm Trần nhìn bốn phía, nhìn lên mặt trăng trên cao, xung quanh yên tĩnh, trừ rất nhỏ có tiếng côn trùng ở đâu đó rất xa.
Dứt khoát, ngồi thẳng lưng, không suy nghĩ, Lâm Trần bước vào trong không gian Thông Thư, chậm rãi từ nơi đó cảm ngộ phương thức hấp thu linh lực.
Sau khi từ không gian ghép đôi với công pháp tu luyện cơ bản ở Sương Vân Môn, hắn bắt đầu hiểu rõ linh lực nhắc tới chính là linh khí, cách gọi ở thế giới này.
Mà ngay từ đầu, hắn xuyên không tới đây, ký ức kiếp này cho hắn biết, hắn có một bộ công pháp ở Sương Vân Môn, dành cho đệ tử ngoại môn.
Trong tông môn hiện tại, có ba bộ công pháp tương ứng với ba hệ liệt nguyên tố, Hỏa, Thảo và Thủy.
Tên công pháp gọi là “Thâu Sương Quyết”, ban đầu may mắn lựa chọn, không thì giờ đây Lâm Trần thua thiệt.
…
Qua thật lâu mới cảm nhận được trong người có khí tức lưu động.
Có điều rất chậm, nếu như không cách nào dẫn động những khí tức này, sẽ rất phí công, hắn càng thêm tập trung, tại quanh thân linh khí chui vào càng có cảm ngộ tinh tế.
Rốt cuộc, hắn vận chuyển toàn bộ linh khí trong không trung, hợp cùng với hệ liệt nguyên tố thủy, vô số tia linh khí đưa vào đưa ra, có thể thấy được phần lớn linh khí ở đây đều là màu xanh lá, vàng đất và màu nâu, biểu hiện của ba loại hệ liệt nguyên tố lần lượt là Thảo, Côn Trùng và Đất.
Thiên chưa thời, địa chưa lợi, coi như tạm hấp thụ đi.
Lúc này, từng tia linh lực rót vào cơ thể, hắn cố ý dẫn dắt càng chậm, để các luồng linh khí đi theo một quỹ tích nhất định, đây là dựa theo Thâu Sương Quyết miêu tả.
Sau ba bốn vòng tuần hoàn (bán chu thiên), hắn cảm nhận được lông tóc của hắn có hơi biến đổi, từng sợi tóc giống như cứng cáp hơn một chút.
Thành công tuần hoàn dẫn dắt bán chu thiên, Lâm Trần cũng không ngừng lại, vẫn ở thể nội dẫn dắt đi theo lộ trình tâm pháp Thâu Sương Quyết, giống như ý nghĩa, dùng linh khí thu hút các loại linh khí khác nhau để tụ tập ra một lớp sương, lớp sương này sẽ hóa thành linh khí hệ thủy.
Cứ như vậy, từ bán chu thiên thành một chu thiên, hai chu thiên, linh khí xung quanh dần dần trôi chảy, thông suốt vô cùng, thậm chí lúc này, còn phát ra một tiếng…
“Ùn ục”.
Tiếng này phát ra làm Lâm Trần bừng tỉnh lại, dừng lại tu luyện, sau đó nhìn phía dưới chân, đều đã tẩy cân phạt tủy, làn da đã sáng bóng, có phần mịn màng.
“Sau khi từ Thông Thư ghép đôi công pháp hoàn thành, đúng là phẩm chất của công pháp tăng lên một bậc, cũng làm cho vận dụng thông suốt…” Lâm Trần cảm thán.
Tuy bụng kêu ục ục, nhưng tinh thần của hắn bây giờ rất sảng khoái.
Lấy ra trong túi mấy quả trái cây lúc trước, miễn cưỡng ăn vào bụng, Lâm Trần mới giật mình hoảng hốt, nhìn ngó xung quanh tìm quyển sách, cuối cùng phát hiện, quyển sách này hiện tại còn có thể thu nhỏ bằng quyển sổ tay.
Phóng to quyển sách, lật ra trang Widpup, dựa theo hướng dẫn của Thông Thư, hắn đưa ngón trỏ vào, tinh thần hơi ngưng lại, miệng phát ra hai chữ “Cầm Phong”, trên tên thân mật liền quyết định cách xưng hô cho Widpup.
Sau khi hiện rõ tên Cầm Phong bên trong quyển sách, sói con có rục rịch, hai con mắt màu hổ phách chớp chớp, con ngươi nhìn chằm chằm vào Lâm Trần.
Một tay nâng sách, tay còn lại xòe vào giữa quyển sách cách không tới mười centimet, Lâm Trần đem linh khí rót vào quyển sách, trang sách phát ra ánh sáng trắng, giống như đáp lại Lâm Trần, một thân ảnh có lông xanh lá nhảy ra ngoài.
“Ô ô.”
Lâm Trần cúi đầu xem xét, rồi nhìn vào quyển sách, hình ảnh con sói bên trong đã không còn. So sánh hai chân trước béo múp cùng cái đuôi xù như chiếc chổi quét nhà nhỏ, mà Cầm Phong lúc này lại nghiêng đầu nhìn về hắn, trong mắt tràn ngập hiếu kỳ.
“Đến đây nào, Cầm Phong.” Vừa nói Lâm Trần vừa đưa tay ôm Cầm Phong vào trong lòng, ngoại hình con sói này quá đáng yêu, cho dù Lâm Trần không phải là nữ, thật sự cũng không chối bỏ được sự đáng yêu này.
Ôm vào trong lòng cảm giác được có một cơn gió nhẹ nhẹ thổi, khó trách Cầm Phong có giới thiệu qua kỹ năng “Gió nhẹ”, có vẻ như kỹ năng này là bị động, lúc nào cũng có thể mang theo.
Nhìn nhỏ nhắn như thế này, chiến đấu liệu có tốt không?